Bên ngoài đại môn Minh trang, Duẫn Hạo ở trên bậc thang cao nhất, nhìn xuống Hữu Hoán và đám đệ tử của Yên Vũ đứng bên dưới, không khỏi nhíu mày phiền muộn.
.
Mới thoáng nhìn qua, lập tức thấy rõ Hữu Hoán dẫn theo không ít hơn ba mươi tên đệ tử, mà người nào người nấy đều là cao thủ trong Yên Vũ các.
.
Hữu Hoán lần này xuất hiện trước Minh trang, thực sự là "lai giả bất thiện"! Còn mau, trước khi ra đây ta đã phân phó Hàn Canh ca khuyên Hi Triệt ca về sương phòng, bằng không dĩ với tính tình nóng chẳng khác gì lửa của huynh ấy, sợ rằng đôi bên sẽ thực sự động tới binh đao!
.
Song song, Hữu Hoán cũng hiên ngang ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Duẫn Hạo đứng chắn trước đại môn, nhãn thần lóe lên hàn quang rét buốt.
.
Mười ngày trước, Hữu Hoán bất ngờ nhận được thư của Hữu Thiên, trong đó gã không những căn dặn nào là cậu phải tiếp quản Yên Vũ các thật tốt, mà còn phải tận tâm tận lực chiếu cố Tuấn Tú, rồi còn rất nhiều việc khác nữa... Những lời lẽ viết trong thư, chúng thực sự khiến Hữu Hoán cảm thấy vô cùng bất thường!
.
Chẳng phải từ trước đến nay, Thiên ca luôn khăng khăng một mực cảnh cáo ta phải tránh xa Tuấn Tú ca một chút hay sao?! Huynh ấy thế nào có thể đột nhiên giao phó Tuấn Tú cho ta, bảo ta phải hảo hảo chăm sóc?
.
Cũng trong thời điểm đó, Hữu Hoán lại nghe được phong thanh lan truyền khắp giang hồ rằng, Trang chủ Minh trang đã bày mưu sát hại Các chủ Yên Vũ các, với ý đồ chiếm đoạt Yên Vũ các, xưng bá võ lâm! Tuy rằng cậu không tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ đó, nhưng trong thâm tâm khó tránh khỏi việc nảy sinh hoài nghi!
.
Sau đó, Hữu Hoán lại nghe được những câu chuyện do mấy người tên đệ tử theo Hữu Thiên đến Minh trang, khi trở về thuật lại, thì cậu biết được gã đã phải chịu bao nhiêu xỉ nhục cùng giày vò. Với bằng đó thông tin, Hữu Hoán có muốn cũng không thể an tâm được nữa, cậu lập tức chọn những tinh anh bậc nhất có trong các, cùng đến Minh trang một chuyến!
.
Ta chính là muốn được tận mắt chứng kiến, Minh trang đến tột cùng đã làm gì Thiên ca của ta?!
.
"Trịnh Trang chủ, đã lâu không gặp!" – Hữu Hoán lạnh lùng nhếch khóe môi, lướt mắt nhìn qua một lượt đám đệ tử của Minh trang đang đứng chắn trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Duẫn Hạo "Ta đây chính là lần đầu được hưởng loại đãi ngộ này a!"
.
Duẫn Hạo cũng cười, tiến về phía trước hai bước, ôn hòa nói "Thiếu Các chủ cũng là lần đầu đái dẫn theo nhiều người như vậy ghé thăm hàn xá a!"
.
Hữu Hoán nghe xong chỉ "Hừ" lạnh một tiếng, sắc mặt thâm trầm "Trịnh Duẫn Hạo, ta không muốn nói chuyện quanh co với ngươi nữa, Thiên ca của ta đâu?"
.
"Chuyện về Hữu Thiên, ta sẽ chậm rãi giải thích cho ngươi nghe, kỳ thực..."
.
"Ngươi không cần nói nhiều vô ích!" – Bất ngờ cắt ngang lời Duẫn Hạo "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, hiện tại huynh ấy thế nào? Còn sống hay đã..." – Hữu Hoán hít sâu một thời, không nói thêm gì nữa.
.
Kể từ thời điểm ta có thể ghi nhớ mọi việc, bên cạnh ta chỉ có một mình Thiên ca, phụ mẫu đã không còn trên thế gian này! Đối với Phác Hữu Hoán ta mà nói, không gì có thể quan trọng hơn Thiên ca! Đó cũng là lý do, bởi vì sao ta thực lòng yêu thích Tuấn Tú ca, thế nhưng vì Thiên ca, ta có thể nhẫn, có thể lẳng lặng đứng bên cạnh không hề tranh giành...
.
Hết thảy chỉ đơn giản là vì Phác Hữu Thiên là ca ca của ta, là người thân duy nhất trên đời của ta!
.
"Gã còn sống, chỉ bất quá..." – Duẫn Hạo nhíu nhíu mày, nói tiếp "Chỉ bất quá gã bị trọng thương, hiện tại vẫn trong giai đoạn nguy hiểm, sở dĩ..."
.
"Vậy ngươi vì sao không phái người thông báo cho ta biết?! Ngươi phải chăng giống như những lời đồn thổi trên giang hồ, rằng ngươi muốn chiếm đoạt Yên Vũ các, xưng bá võ lâm?!" – Hữu Hoán tức giận chất vấn.
.
"Ta không nói cho ngươi biết, chính là vì sợ ngươi sẽ giống hiện tại, tin những lời đồ vô căn cứ, nảy sinh hiểu lầm với Minh trang!" – Duẫn Hạo kiên nhẫn giải thích.
.
"Hiểu lầm?" – Hữu Hoán cười nhạt một tiếng, đáy mắt lóe lên tia âm lãnh "Được! Ta đâu thực sự muốn biết, vì nguyên nhân gì mà Thiên ca lại bị trọng thương?! Đừng hòng nói với ta rằng Minh trang các ngươi không liên quan! Với thân thủ của Thiên ca, khắp chốn giang hồ này, số người có thể động tới huynh ấy chỉ đến trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến chuyện đánh huynh ấy trọng thương!
Không sai! Thiên ca thực sự đã khiến Tuấn Tú ca chịu nhiều thương tổn, thế nhưng ngoại trừ Tuấn Tú ca ra, trong số các ngươi bất cứ ai cũng không có tư cách trách cứ ca ca của ta! Đặc biệt là ngươi và Kim Tại Trung, hai người các ngươi càng không có tư cách!"
.
Nghe những lời Hữu Hoán nói, Duẫn Hạo không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên tức giận mơ hồ "Phác Hữu Hoán, ngươi nghĩ ta như thế nào, ta cũng không quan tâm! Thế nhưng ta mong ngươi có thể minh bạch, chuyện này không hề liên quan đến Tại Trung, ngươi đừng đổ oan cho người tốt!"
.
Hữu Hoán nhếch môi cười nhạt, ánh mắt tràn đầy khinh thường "Hiện tại ngươi thực sự bảo hộ y chu toàn a! Chẳng bù cho năm xưa, chơi đùa y chẳng khác gì nam kỹ hạ lưu?!"
.
"Phác Hữu Hoán!" – Lửa giận trong mắt Duẫn Hạo đã bùng lên.
.
"Hai người các ngươi chính là nghĩa nặng tình thâm, chẳng thể phân định rạch ròi đâu là ta, đâu là ngươi thì tốt rồi! Thế nhưng các người đã coi ca ca của ta là gì? Đã biến Tuấn Tú ca thành cái dạng gì?! Vì hạnh phúc của hai ngươi, nhất định phải bắt Thiên ca và Tuấn Tú ca chịu hi sinh sao?!
Hiện tại, ngươi còn dám đứng trước mặt ta, nói y không có liên quan?! Ngươi có biết hay không, Kim Tại Trung chẳng khác gì cái bóng dai dẳng, chính vì có sự tồn tại của cái bóng là y, mà Thiên ca và Tuấn Tú ca càng lúc càng xa cách nhau!" – Từng câu từng chữ Hữu Hoán nói ra, mơ hồ mang theo hận ý.
.
Trong suốt năm năm Tại Trung lưu lại Yên Vũ các, sự buồn khổ của Hữu Thiên, nỗi thống khổ của Tuấn Tú, Hữu Hoán đứng bên cạnh, chứng kiến thanh nhị sở.
.
Ta những tưởng rằng, sự kiên trì của Thiên ca nhất định sẽ khiến Kim Tại Trung cảm động, thế nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, huynh ấy đến cuối cùng không những chẳng thể có được trái tim của y, mà còn khiến Tuấn Tú ca chịu tổn thương sâu sắc, thậm chí liên lụy cả ta, cũng khiến tình cảm đầu đời của ta, hoàn toàn tan vỡ!
.
Có thể nói Kim Tại Trung không có liên can trực tiếp đến tình cảnh đau buồn mà Hữu Thiên và Tuấn Tú đã lâm vào, thế nhưng y chính là nguyên nhân sâu sa dẫn đến cục diện hiện tại! Lâm vào cảnh là người vô tội rồi lại đáng trách!
.
Duẫn Hạo nhìn Hữu Hoán, rất muốn lên tiếng giải thích, nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài, nhãn thần tràn đầy bất đắc dĩ "Mà thôi, ta không muốn tranh luận những chuyện đó với ngươi! Ta biết ngươi ngày hôm nay đến tận Minh trang này đều vì Hữu Thiên, ngươi có thể theo ta vào trong, bất quá đệ tử của Yên Vũ các phải chờ ở bên ngoài!"
.
Phác Hữu Thiên cho đến tận ngày hôm nay vẫn hôn mê bất tỉnh, Duẫn Hạo vô cùng lo lắng rằng Hữu Hoán một khi trông thấy cảnh đó, không tránh khỏi bị kích động. Càng có nhiều người, vạn nhất nổi lên tranh chấp phải động chân động tay, khó tránh khỏi sẽ có tử thương, đây là điều hắn vạn lần cũng không tình nguyện chứng kiến!
.
"Thiếu Các chủ, đừng nghe lời hắn! Hiện tại Các chủ sinh tử bất minh, ngài ngàn vạn lần cũng không được để bản thân gặp phải mảy may sơ suất! Trên giang hồ còn lan truyền rằng Trịnh Duẫn Hạo đối với kẻ khác luôn hung ác vô tình, sở dĩ, lời hắn nói ra, không đáng tin cậy!" – Đệ tử đứng bên cạnh vịn lên vai Hữu Hoán, khẽ thì thầm vào tai cậu.
.
Hữu Hoán nghe xong tâm tình càng thêm thâm trần, giương mắt nhìn về phía Duẫn Hạo.
.
"Trịnh Duẫn Hạo, Minh trang và Yên Vũ các tốt xấu gì cũng được coi là có giao tình thâm sâu, thế nhưng sự tình ngày hôm nay xảy ra, hoàn toàn là do ngươi giấu diếm ta trước! Ngươi đã không tin tưởng ta, vậy thì Phác Hữu Hoán ta đâu có lý do để tin tưởng ngươi! Hoặc là ngươi để tất cả chúng ta bước qua đại môn, hoặc là ta ngày hôm nay sẽ san bằng Minh trang của ngươi!"
.
"Khẩu khí thật là lớn, ngươi thực sự nghĩ Minh trang là chỗ không người sao?!"
.
Một tiếng quát giận dữ vang lên, mọi người nghe thấy thanh âm, theo phản xạ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy bốn chú tuấn mã dừng bên bậc thang cuối cùng, bốn người nam tử nhanh như cắt nhảy xuống, vững vàng đáp xuống mặt đất. Dẫn đầu là một nam tử thần tình trang nghiêm, đáy mắt mơ hồ mang theo tức giận, Xương Mân hiện tại đã triệt để nổi cơn thịnh nộ!
__________________________________