Sau khi rời khỏi sương phòng của Hữu Thiên, Tuấn Tú vội vã quay về phòng, không quên khóa chặt cửa.
.
Cậu biết Hi Triệt đuổi ngay phía sau, cậu cũng nghe thấy tiếng gọi của đại ca, thế nhưng Tuấn Tú hiện tại thực sự rất rối loạn! Cậu chuyện gì cũng không muốn nghe, chuyện gì cũng không muốn nói "Ta lúc này chỉ muốn được ở một mình yên tĩnh!"
.
"Tuấn Tú, Tuấn Tú! Đệ rốt cuộc làm sao vậy? Mở cửa cho đại ca a!"
.
Tiếng đập cửa của Hi Triệt từ ngoài truyền vào, Tuấn Tú không nhịn được nhíu nhíu mày, phiền muộn nhắm hai mắt lại, không để ý tới.
.
"Tuấn Tú! Tuấn Tú! Đệ mau nói gì đi! Đừng để ta lo lắng, có được hay không?!"
.
Thanh âm cùng tiếng gõ cửa dồn dập của Hi Triệt càng lúc càng khẩn trương, rốt cuộc Tuấn Tú vạn phần bất đắc dĩ phải mở mắt, lạnh lùng nói vọng ra "Ta không sao! Huynh có thể để ta yên tĩnh một chút, được hay không?!"
.
Hi Triệt quả nhiên ngừng đập cửa, bên trong, Tuấn Tú nằm trên giường, thở dài một hơi.
.
Hữu Thiên tỉnh lại rồi, suốt mấy ngày qua chẳng phải ta luôn mong chờ gây phút này hay sao? Ta muốn chờ người kia tỉnh lại, lập tức trả lại gấp trăm gấp ngàn lần những gì ta đã phải chịu đựng suốt tám năm qua!
.
Kim Tuấn Tú đã phải thống khổ bao nhiêu, thì Phác Hữu Thiên cũng phải hứng chịu bấy nhiêu... Thế nhưng vì nguyên nhân gì, chuyện đã đến trước mắt ta lại cảm thấy sợ hãi?
.
Không sai!
.
Ta rất sợ! Sợ bản thân nghe được thanh âm của người ấy, sợ bản thân trông thấy nhãn thần của người ấy, sợ nhiều lắm... Càng sợ bản thân một lần nữa mềm lòng, lại một lần nữa bất chấp hết thảy chìm đắm trong hố sâu ôn nhu của người ấy...
.
Ta thực sự rất sợ bản thân lại một lần nữa biến thành cái kẻ đáng thương hèn mọn năm nào, chẳng có mảy may tự tôn, không tồn tại bất kỳ kiêu hãnh nào...
.
Nghĩ đến đây, Tuấn Tú đứng dậy, bắt đầu thu thập y phục và tư trang.
.
Thôi quên đi!
.
Ta mệt mỏi lắm rồi!
.
Ta không muốn tiếp tục dây dưa với Phác Hữu Thiên thêm một giây một phút nào nữa! Huống chi, đối mặt với một người không hề yêu thương mình, cho dù bản thân có cỡ nào cố gắng tuyệt tình, cũng không thể thương tổn đối phương dù chỉ mảy may!
.
Đối diện với khó khăn đó, ta còn muốn lợi dụng Tại Trung ca để thương tổn người ta? Làm như vậy, đối với Tại Trung ca thực sự quá không công bằng!
.
Phác Hữu Thiên! Ngươi và ta nhận thức nhau tám năm, thế nhưng chỉ cần trước mặt ngươi, ta chẳng thể nào dành được phần hơn! Nguyên nhân có lẽ vì đến tận cùng, tình yêu mà ta dành cho ngươi so với oán hận vẫn nhiều hơn một chút!
.
Ngoài cửa, Hi Triệt cũng Hàn Canh lẳng lặng tựa bên lan can hành lang. Mặc dù chính miệng Tuấn Tú đã nói sẽ không có việc gì, thế nhưng Hi Triệt vẫn hết sức lo lắng, một bước cũng không dám ly khai, chỉ có thể một mực canh giữ bên ngoài, tuyệt không lên tiếng.
.
Mấy ngày qua, tâm tình Tuấn Tú tuy rằng luôn bất ổn, thế nhưng thái độ khi nãy quả thực quá mức bất bình thường! Nhất định đã có chuyện xảy ra, cho nên Tuấn Tú mới không thể khống chế được cảm xúc, vội vàng chạy khỏi phòng Hữu Thiên! Điểm mấu chốt chính là đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra a? Lẽ nào...
.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy cửa phòng Tuấn Tú được mở ra, Hi triệt rất nhanh lấy lại tinh thần, thế nhưng vừa mới chuyển mắt, liền trông thấy sau lưng đệ đệ đeo thêm tay nải, lông mày ngay lập tức xoắn tít vào nhau "Tuấn Tú, đệ thế này là muốn làm gì?"
.
"Chẳng phải ta từng nói, chỉ cần Phác Hữu Thiên tỉnh lại, ta lập tức rời khỏi đây, không lưu lại Minh trang thêm dù chỉ nửa khắc! Hiện tại, người đã tỉnh, sở dĩ ta phải đi!" – Tuấn Tú vừa dứt lời liền dợm bước tiến về phía trước.
.
Hi Triệt vội kéo cậu lại, trầm trầm thở dài một hơi "Đệ nói bậy bạ gì vậy?! Dệ là người của Minh trang, Phác Hữu Thiên dù thân phận thế nào vẫn là người ngoài, sở dĩ người phải đi chính là gã! Hay là, đệ vẫn còn giận Duẫn Hạo ngày hôm đó đã nặng lời với đệ?"
.
"Những lời Duẫn Hạo ca nói không hề sai, ta còn ở lại Minh trang ngày nào, ngày đó ai cũng sống không thoải mái!" – Tuấn Tú nhàn nhạt nói.
.
Hi Triệt nhíu nhíu mày, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ "Đệ thực sự hận Tại Trung đến vậy sao?"
.
Tuấn Tú cúi đầu, mái tóc trước trán rủ xuống khiến một nửa gương mặt bị che khuất, ai cũng không trông thấy rõ biểu tình của cậu "Ta chỉ có thể nói, ta không thể bình thản như không có chuyện gì xảy ra để đối mặt với người kia!"
.
Sau đó cả hai người đều lâm vào trầm mặc, một hồi lâu sau cũng không lên tiếng.
.
Không biết qua bao lâu, Tuấn Tú mới chậm rãi mở miệng "Ca, ta không muốn thương tổn bất cứ ai, càng không muốn thương tổn Tại Trung ca, huynh ấy đã phải gánh chịu quá nhiều!"
.
Nói đến đây, cậu không nhịn được cười khổ "Chỉ bất quá, những gì huynh ấy có được, đổi lại là ta, có nằm mơ cũng cầu không được! Ca, huynh hãy để ta đi, bằng không, lẽ nào huynh muốn chứng kiến ta càng lúc càng cay nghiệt càng lúc càng ích kỷ sao?!"
.
Nghe Tuấn Tú nói, Hi Triệt như bị vật gì đó chặn ngang yết hầu, thật lâu cũng không thể lên tiếng. Chứng kiến bộ dạng hiện tại của người đệ đệ yêu thương nhất, khi hồi tưởng lại cậu của ngày trước, cỡ nào thiện lương, cỡ nào thuần khiến, cỡ nào vui tươi, Hi Triệt thực sự có cảm giác đau đớn như thể trái tim đang bị cắt nát.
.
"Thực xin lỗi! Là do đại ca đã không thể chăm sóc đệ thật tốt!"
.
Tuấn Tú tựa tiếu phi tiếu, khẽ lắc đầu "Huynh và Tại Trung ca từ nhỏ vẫn một mực che chở bảo hộ ta, là chính bản thân ta đã quá tham lam!"
.
Nói hết câu, Tuấn Tú gạt tay Hi Triệt ra, nhất quyết ly khai.
.
"Tuấn Tú!"
.
Đúng lúc này, Chính Thù vừa vặn xuất hiện, gọi cậu đứng lại.
.
"Tuấn Tú?" – Chính Thù bước nhanh tới trước mặt Tuấn Tú, ôn nhu mỉm cười "Thế nào? Lâu lắm không gặp, thế mà chúng ta vừa tới, đệ đã muốn đi sao?"
.
"Chính Thù ca, ta..." – Tuấn Tú nhíu mày, biểu tình khó xử.
.
"Đúng vậy Tuấn Tú, nếu như ngươi muốn đi chí ít cũng phải nói cho ta và Hách Tại biết, chúng ta có thể đi cùng nhau a!" – Đông Hải cũng lên tiếng.
.
"Còn có ta, Tuấn Tú ca! Bất luận huynh đi đến chỗ nào, ta cũng muốn theo cùng!" – Hữu Hoán giọng điệu khẩn cầu.
.
Tuấn Tú nhìn lướt qua những người đứng trước mặt, than nhẹ một tiếng, cúi đầu không nói.
.
Ta mệt mỏi quá rồi... Mệt đến mức không đủ sức để biểu lộ hay tiếp nhận bất cứ tình cảm nào, bất kể nó là tình bằng hữu hay tình yêu! Ta chỉ muốn được ở một mình cho khuây khỏa, lẽ nào như thế cũng không được sao?
.
Nhận ra đáy mắt Tuấn Tú nặng trĩu với cô đơn ngập tràn, Chính Thù thân thiết vươn tay, vỗ vỗ vai cậu "Đệ đừng tỏ thái độ ủy khuất đến thế a! Chúng ta không phải không cho đệ đi, cũng không phải muốn đi theo, chỉ là trước tiên, đệ phải để ta bắt mạch xem bệnh! Đợi đến khi bệnh của đệ được chữa trị triệt để, đệ có muốn đi đến nơi nào, ta cũng không quản!"
.
Nghe Chính Thù nói, Tuấn Tú ngẩng đầu, biểu tình khó hiểu "Ta không có bệnh!"
.
Vừa cười, Chính Thù vừa kéo Tuấn Tú đi về phòng "Có hay không có chưa đến lượt đệ định đoạt, mà phải do đại phu như ta định đoạt mới đúng!"
.
Chính Thù quay đầu lại nhìn về phía mọi người "Ta sẽ cùng Tuấn Tú vào phòng bắt mạch, mấy người đừng chờ nữa, trở về phòng hết đi!"
.
Nói xong, Chính Thù không để Tuấn Tú kịp lên tiếng liền kéo cậu vào phòng, đóng cửa lại.
.
Thấy thế, Hữu Hoán vốn định đẩy cửa theo vào lại bị Hi Triệt ngăn cản.
.
"Ta biết ngươi quan tâm đến Tuấn Tú, thế nhưng hiện tại sự quan tâm của ngươi chỉ khiến gánh nặng trên vai đệ ấy tăng thêm mà thôi! Chúng ta nên quay về trước, Tuấn Tú lúc này giống như người lâm vào ngõ cụt, chỉ có Chính Thù ca hành xử linh hoạt mới có khả năng khiến đệ ấy nghe theo!
Huống chi, Tuấn Tú đã không còn là tiểu hài tử nữa, đệ ấy tự có suy nghĩ độc lập cũng như lựa chọn của riêng mình! Chúng ta càng can thiệp nhiều chỉ khiến đệ ấy ác cảm hơn thôi!"
.
"Ta chỉ là, không muốn để huynh ấy một mình gánh chịu thương tổn!" – Hữu Hoán buồn buồn nói.
.
"Thế nhưng đệ ấy càng không muốn phụ ngươi!" – Hi Triệt thành thực trả lời.
.
Hữu Hoán nghe xong không khỏi ngẩn người, sau đó chỉ biết cười khổ.
.
Ta hiểu chứ!
.
Tuấn Tú ca chưa bao giờ thương ta, thế nhưng ta lại vô pháp khống chế bản thân, ta thực sự muốn được ở bên cạnh, an ủi huynh ấy những lúc này!
.
Vọng tưởng có thể xoa dịu vết thương trong lòng huynh ấy, cũng giống như Thiên ca đã đối với Kim Tại Trung! Cho dù đến cuối cùng, Tuấn Tú ca sẽ ly khai ta, lúc đó, Phác Hữu Hoán tuyệt không oán không hối, thế nhưng ngay cả cơ hội đó, huynh ấy cũng không muốn cho ta...
.
Tuấn Tú ca, ta có nên nói huynh là quá ngốc hay quá thiện lương đây?! Vì sao phải một mực gánh chịu hết thảy đau khổ, huynh có biết, sẽ có người vì huynh mà đau lòng hay không?