Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 40: Quà Tặng





Đây là khoảng không nơi trời đất phân chia.
[ Người chơi: Kinh Thế
Cấp bậc: Trung bình ( Cấp bậc của bạn đã tăng lên, xin không ngừng cố gắng!) ]
[ Kết toán phó bản:
Phó bản: Cheshires game.

Cấp độ: B
Nhiệm vụ chính tuyến: Hoàn thành (Đánh giá: S-) ( Thưởng 150.000 điểm)
Đạo cụ: Không có
Kỹ năng: Không có
Danh hiệu: Tìm đường sống trong chỗ chết, Con cá cũng là con người mà, cá cũng có nhân quyền
Điểm thưởng được donate: 105.000
( Video phát sóng trực tiếp của bạn sẽ được lưu trữ trong kho hệ thống.

Có thể cài đặt chế độ xem tính phí sau khi cấp bậc của bạn tăng lên) ]
[ Chúc mừng phòng phát sóng trực tiếp của người chơi Kinh Thế lọt vào xếp hạng đề cử top 100: Vị trí 68 ( Thưởng 150.000 điểm)
Tổng điểm tích luỹ: 405.100 ]
[ Ha.

]
Kinh Thế: "..."
Kinh Thế dùng tay ấn thái dương, mơ hồ cảm thấy hệ thống đang cười nhạo vào số điểm khó khăn lắm mới không bị trừ của hắn.
_
Thế giới Vực Thẳm, tại một văn phòng làm việc.
Cánh cửa hé mở với một tiếng động nhỏ.

Bên trong phòng, Dung Ly và An Vi đã điềm tĩnh đứng đợi sẵn, nhưng không ngồi xuống.
Kinh Thế mỉm cười nhẹ với hai người khi ánh mắt họ gặp nhau thay cho lời chào.

Dung Ly thấy hắn thì buông tiếng thờ dài, tuy nhiên, tiếng thở dài nhanh chóng biến thành cái gật đầu đáp lại.
Chẳng mấy chốc mà Micae, An Hòa và Ôn Mặc cũng tới.
Mỗi cá nhân đều có thể nhận thức được chính xác tình hình hiện tại.

Việc người mới như họ đánh bại người chơi cấp cao của Ám Sát một cách công bằng và công khai đã lan truyền khắp toàn bộ Vực Thẳm.
Mặc dù mức độ mới nằm ở đăng báo và tin đồn.

Nhưng nó là sự bình yên trước cơn bão.

Nổi bật trong thời thế cũng đồng nghĩa đặt một chân vào vòng xoáy hỗn loạn của các tầng cấp.

Những con mắt của người chơi đứng ở vị trí cao hơn họ đều đang dồn về đây.

Mặt khác, việc nổi tiếng cũng không phải không có lợi.

Dung Ly đã lên rất nhiều kế hoạch để tận dụng các mối quan hệ xung quanh thành lợi thế của bản thân.

Chẳng mấy chốc anh ta sẽ lại gom được hàng tấn điểm từ người chơi trong Vực Thẳm thông qua trực giác của một thương nhân thực thụ.
Về những lời mời chào gửi tới từ các công hội, Dung Ly dặn Kinh Thế không cần quá bận tâm.

Danh tiếng của bọn họ bây giờ đã đủ để có thể phớt lờ tất cả những lời mời kiểu ấy mà không cần lo nghĩ.
Kinh Thế: "Quả thật Dung tổng rất tỉ mỉ trong việc tính toán lợi nhuận cho bản thân nhỉ."
Dung Ly: "Bên cạnh đó, Ôn Mặc.

An Vi tiên tôn đã ngỏ lời muốn làm người hướng dẫn cho cậu trong đoạn thời gian tới."
Thiếu niên tóc hồng giật mình, cậu nhận ra điều gì đó sau khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Dung Ly.

An Hòa cũng nhìn qua.
: "Phong cách của cậu tương đối gần với Micae.

Rất có tiềm năng phát triển." An Vi phong thái điềm tĩnh: "Nhưng hai người vẫn có điểm khác nhau.

Micae là kinh nghiệm và tri thức, còn cậu là hiểu biết và quan sát."
: "Bên cạnh đó, nền tảng suy nghĩ của cậu rất vững vàng.

Kỹ năng và vũ khí cũng rất gần với phong cách chính đạo của An Hòa."
Ôn Mặc được một phen hoảng hốt.

: "Cậu nên đi cùng ta.

Ta sẽ dạy cậu cách sắp xếp các mảnh ghép vào đúng chỗ." An Vi nói với giọng chắc nịch.
Ôn Mặc cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ.
Thiếu niên nhận thức rất rõ nhược điểm hiện tại của mình, đó là tốc độ tăng trưởng của bản thân không đủ nhanh để thỏa mãn sức mạnh kỹ năng và vũ khí cá nhân mang theo.
Nếu có thể khắc phục nhược điểm này, cậu liền có thể đặt một chân vào giới của người chơi chuyên nghiệp.

Chưa kể người ngỏ ý mời là An Vi tiên tôn thuộc top 15 thế giới.

Là niềm khao khát của vô số người, cũng là cơ hội hiếm có.
Kinh Thế, Micae và Dung Ly cũng tin rằng để Ôn Mặc đi theo An Vi nhận huấn luyện là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao bên ngoài cũng đang có một đống hỗn độn phức tạp hướng đến họ.

An Vi mặc dù ở cấp cao, nhưng lại không có mối quan hệ với bè phái quyền lực nào.

Nếu có thể đưa Ôn Mặc nhanh chóng phát triển chắc chắn là lợi ích rất lớn.
Ôn Mặc không ngừng cho chính mình cố lên cổ vũ, suy nghĩ kỹ liền đáp ứng lời mời của An Vi.

Nhìn qua cả thần thái và ánh mắt của cậu dường như đã thay đổi.
An Vi đưa An Hòa và Ôn Mặc rời khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Kinh Thế yên lặng xoa cằm.
Bây giờ bản thân đã ở trong tầm nhìn của một số thế lực mới không rõ.

Hành động kế tiếp quả thực cần phải cẩn trọng hơn nhiều.
Xem nào, tiếp theo hắn nên...
Kinh Thế đảo mắt sang bên cạnh, thoáng bày ra một biểu cảm kỳ quặc
: "Sếp, sao anh không bỏ súng xuống nhỉ?"
: "Tôi cũng đâu phải loại người dễ thay lòng đổi dạ."
Một tay vẫn giữ khư khư súng ngắn chĩa vào hắn.

Dung Ly tặc lưỡi, vươn tay xách cổ áo Micae kéo qua.
Kinh Thế: "..."
Kinh Thế bị Dung Ly lôi trở về bàn giấy trong văn phòng.

Micae không dài dòng mất thì giờ gói gọn hành lý xách qua theo.

Dự định là sẽ cư trú dài lâu ở đây.
: "Dung tổng, anh thật sự cho Micae vào văn phòng sao?" Kinh Thế cắn bút, kìm nén sự tò mò đang trỗi dậy trong lòng.

Thông thường mấy việc như thế này Dung tổng sẽ cho là rất phiền phức.

Thậm chí có thể nổi giận đùng đùng cơ.
Dung Ly không giấu nổi nụ cười: "Tại sao tôi phải đá gã ta đi trong khi có thể lợi dụng ngược lại vì lợi ích của mình chứ?"
Kinh Thế: "..." Hình như chúng ta không nói chung chủ đề.
Hắn không nói ra suy nghĩ đó thành lời và sửa soạn tài liệu trong tay.

Đứng dậy quay người đi về phía cửa.

Nói là đi gặp khách hàng cho văn phòng, bước chân lại rón rén đến đáng ngờ.
: "Này, thư ký Kinh..."
Kinh Thế rùng mình, vẻ mặt bối rối quay đầu.
: "Đừng có mà dính líu đến thứ gì rắc rối đấy." Dung Ly như cố nén tiếng thở dài: "Cậu hiện tại là mục tiêu dễ bị tập kích đầu tiên nhất."
Kinh Thế: "Dung tổng, anh cả nghĩ quá rồi."
Dung Ly: "..."
: "Để cái biển quảng cáo đó lại."
Kinh Thế mím môi.


Rốt cuộc vẫn là không cam lòng rút tấm bìa các tông thương hiệu của mình ra từ giữa tập tài liệu, để lại trên bàn.
_
Thời tiết ở thế giới này thật sự rất thần kỳ.

Cách đây không lâu còn xuân về hoa nở, hôm nay tuyết đã rơi.

Vạn vật như khoác lên lớp áo tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.
Kinh Thế chôn nửa gương mặt trong chiếc khăn lông xám ấm áp, thong thả sải bước trên đường.

Không khí lạnh nhưng lại không quá rét buốt, khiến hắn cảm thấy đầu óc mình như được giải tỏa.
Người qua lại tấp nập, nhiều giọng nói không thể xác định được ồn ào trộn lẫn vào nhau.

Thỉnh thoảng có một, hai người nhận ra hắn.

Sẽ không kiềm được mà lén liếc nhìn về phía này, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ lưu niệm, bước chân thư ký Kinh hơi chậm lại.
Hắn đưa mắt nhìn vào những vật phẩm tinh mỹ phía sau cửa kính, ngón tay khẽ vuốt v e búp bê nhỏ trong túi áo.

Trái tim dường như đang nóng lên và đập rất nhanh.

Hay là mua tặng người nào đó một món quà đi.

Coi như là quà đáp lễ cho búp bê.
Kinh Thế đẩy cửa bước vào.

Vừa nhìn quanh một vòng các kệ hàng, thư ký Kinh đã choáng váng.
Để coi...!Mình đang gặp ảo giác hay giá của mấy cái này thật sự toàn chục ngàn điểm vậy?
Kinh Thế nhìn nhìn bảng điểm của bản thân, bặm môi phồng má.
So với hắn, Linh Uyên thật sự không chỉ có tiền, mà là cực kỳ có tiền.

Một nhà tư bản ưu tú.
Thư ký Kinh nghèo khó nắm chặt búp bê nhỏ trong túi, hạ quyết tâm đi về phía quầy thu ngân.
_
Phía Bắc Vực Thẳm, trong một nhà bếp bừa bộn nào đó.
Linh Uyên đeo tạp dề trắng nhỏ, tóc đen búi cao.

Dáng vẻ luống cuống xoay quanh giữa một đống dụng cụ xong chảo khác nhau.
Noah: "Sếp, tự dưng anh học nấu ăn làm gì? Cơ sở mình tính mở thêm dịch vụ nhà hàng hở?"
Linh Uyên hai tay dính đầy kem bơ, mặt mày buồn bực lật sách nấu ăn để bên cạnh.

Thanh âm gần như sắp khóc
: "Anh tặng bánh nhưng cậu ấy lại không vui, hình như còn ghét anh rồi.

Chắc chắn là bánh mua từ chỗ kia không ngon."
: "Tốt nhất là anh tự làm.

Đảm bảo sẽ tốt hơn gấp trăm làn."
Noah: "..." Làm cách nào mà sếp có thể đi đến một kết luận chắc chắn kiểu ấy?
Linh Uyên chôn bản thân giữa một lô một lốc nguyên liệu.

Tự tin rằng bản thân mình vẫn hoàn toàn tỉnh táo: "Đúng vậy, chỉ cần làm ra một món đủ ngon đem đi tặng.

Cậu ấy chắc chắn sẽ không ghét mình nữa!"
: "Nhưng sếp phải biết người ta thích ăn gì đã chứ." Vẻ mặt của Noah trở nên nghiêm túc.
Linh Uyên: "..."
Linh Uyên nhìn Noah, rồi lại cúi đầu nhìn cái đ ĩa.
Trầm mặc kéo dài bên trong phòng bếp.
_
Kinh Thế cầm theo một túi giấy nhỏ rời khỏi cửa hàng lưu niệm.
Bước chân của hắn hơi chậm lại khi cảm nhận được một vài cái nhìn chằm chằm phía sau lưng mình.

Tiếng xì xào bàn tán vốn đang to lập tức thu nhỏ lại, khe khẽ đầy thâm ý.
: "Là tên đó đúng không? Cái tên tân binh đang nổi như cồn ấy?"
: "Trong thế giới này còn dám nhởn nhơ như vậy, đúng là không biết sợ."
: "Đã vào phó bản là phải có lúc chết.

Đám chúng nó cứ theo phe Linh Uyên là auto thắng, buff sức mạnh tình bạn các kiểu."
: "Hạ được người của Ám Sát á? Ai biết tin đồn có chính xác hay không.

Thấy hắn cứ vào phó bản là kè kè theo mấy người top cao mà.

Lần trước hình như có cả An Vi tiên tôn đấy."
: "Đúng rồi, loại dùng thân thể câu dẫn rồi nhờ người khác gánh đúng là khác hẳn nhỉ?"
Tôi nghe thấy mấy người nói đấy.
Mí mắt Kinh Thế giựt giựt.

Hắn đoán mấy người này cũng chỉ biết vạ miệng, càng không dám nói hẳn ra trước mặt hắn.

Chỉ trích sự thiếu lịch sự của họ thì thật là mất thời gian, Kinh Thế cũng không thấy nổi giận nên quyết định lờ đi.
Dù sao lạc hậu, vô nhân đạo, không văn minh, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.
Kế hoạch hiện tại là khẩn trương kiếm điểm sinh hoạt đã.

Một món quà thôi cũng đã ngốn phần lớn điểm trong hệ thống của hắn rồi.


Không biết có thể lừa tăng tiền thưởng từ chỗ Dung Ly không?
Bước chân thanh niên nhanh hơn.

Một tay kéo cao khăn choàng quanh cổ, một tay cẩn thận cất túi giấy nhỏ vào túi áo trong.
Gió nổi lên, chóp mũi Kinh Thế ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.

Theo sau là một tiếng lách cách vang lên.
Kinh Thế phát hiện có người theo dõi mình.
Thân ảnh kia nấp sau cột đá lớn, nghiêng đầu lén lút quan sát hắn.
Kinh Thế chậm rãi đi sát vào dãy cửa hàng ven đường.

Lợi dụng ảnh phản chiếu trên kính quan sát người theo sau.
Áo dài tay có mũ trùm màu đen to rộng, khi di chuyển phác họa ra hình dáng thân thể thon gầy tinh tế.

Trông qua còn nhỏ tuổi hơn cả Ôn Mặc.
Khó khăn trong việc che giấu bản thân, động tác có phần giống tay mơ.

Hẳn không thuộc loại đến tìm phiền phức.

Kinh Thế dứt khoát quay đầu lại, đi thẳng đến chỗ người nọ.
Đối phương thấy hắn phát hiện thì hoảng hốt không thôi, luống cuống chân tay muốn chạy trốn.

Nhưng đã chậm, Kinh Thế vài ba bước chân liền đến trước mặt.
Mũ trùm rơi xuống, để lộ gương mặt trắng nõn với đường nét như ngọc khắc.

Tóc nâu ngắn cùng con ngươi màu hổ phách.

Thiếu niên thanh thuần mềm mại, đuôi mắt phiếm đỏ tự nhiên mang theo vài phần anh khí.
Mấu chốt của thời trang quả thật là khuôn mặt nhỉ? Với cái diện mạo kia, kể cả cậu ta có khoác bao tải cũng thấy đẹp.
Hai người nhìn nhau.

Thiếu niên nắm chặt lấy góc áo, gương mặt đỏ bừng.

Nước mắt không tự chủ được mà chảy ra, nhiễm ướt lông mi
: "Em chào anh ạ...!Xin, xin lỗi vì đã theo dõi anh."
Đối phương thế mà rất có lễ phép.

Đúng là một người thành thật.

Giọng nói còn rất mềm nhẹ.
Tầm mắt Kinh Thế bất động thanh sắc mà đảo qua.

Không hiểu sao cảm giác kỳ quái trong lòng ngày càng lớn.
: "Cậu cần gì ở tôi?"
Thiếu niên ấp úng một hồi đều nói không được một câu hoàn chỉnh.

Sau một lúc lâu mới gian nan hỏi
: "Anh...!Chỗ anh cho thuê người phải không ạ? Loại hình trợ lý, thư ký hay vệ sĩ gì đó?"
Khách hàng!!!
Kinh Thế lập tức thẳng lưng, điệu bộ chuyên nghiệp lật ra mặt sau của tài liệu trong tay.

Tìm một trang trống, dùng bút bi nguệch ngoạc viết xuống dòng quảng cáo quen thuộc rồi đưa cho thiếu niên.
: "Không có việc gì không làm được.

Cực kỳ uy tín, đảm bảo 100%" Kinh Thế chém đinh chặt sắt.
Cơ thể có chút co quắp bất an rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, thiếu niên đưa hai tay nhận lấy tờ giấy.

Ánh mắt lấp lánh hướng về phía quán trà bên kia đường
: "Chúng ta có thể vào đó nói tiếp được không ạ?"
: "Được." Kinh Thế gật đầu, sóng vai đi ngang với thiếu niên.

Thuận miệng hỏi tiếp với biểu cảm hằng ngày: "À mà quý ngài đây tên là gì vậy?"
Thiếu niên gấp nhỏ mảnh giấy nhét vào trong túi áo.

Thoạt nhìn thập phần hiền huệ đáp lời
: "Mephisto."
Cậu chậm rãi nở một nụ cười rạng rỡ
: "Tên của em là Mephisto.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.