Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 33: Muội Muội Là Nam Hài Tử 33





Trong phòng.

Dụ Sở cứng đờ không dám nhúc nhích.

Bị thiếu niên ôm một đường về phòng, đóng cửa lại, người nọ lập tức cất bước đi về phía mép giường, cúi người đem cô đặt ở bên trên, Dụ Sở liền rụt thân mình lui về phía sau, cười gượng: “Muội muội ngươi như thế nào……”
Như thế nào lại không phải là nữ hài tử……
Dụ Sở còn chưa có hỏi xong, mắt cá chân đã bị thiếu niên nắm lấy, ngăn cản động tác lui về phía sau của cô, ngay sau đó đối phương nhẹ nhàng kéo tay lại, Dụ Sở đã dễ dàng bị kéo dài tới mép giường, nhìn bóng người cao thẳng xinh đẹp ở trước mặt mình.

Thiếu niên áp một bên đầu gối lên giường, buông mắt cá chân cô ra, hai tay chống ở hai bên sườn eo cô.

Khuôn mặt tinh xảo mỹ mạo cách rất gần, có thể nhìn thấy được dòng chảy cuồn cuộn trong con ngươi màu nâu, bỗng nhiên thiếu niên nhếch khóe môi, tiếng nói khàn khàn: “Đi lâu như vậy…… Ngươi còn biết ta đang đợi ngươi sao?”
Cô không biết được, mấy năm nay anh vượt qua như thế nào.


Khủng hoảng, mờ mịt.

Rất nhiều lúc sẽ mơ thấy cảnh hai người ở chung, cũng thường thường suy nghĩ, anh sẽ làm gì với cô nếu như cô lại lần nữa quay trở về.

Lúc còn niên thiếu, chưa hiểu sự tình, nhưng sau khi hai người tách ra, anh đã dần dần hiểu, đối với tỷ tỷ……
Đến tột cùng là cảm xúc gì?
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống Dụ Sở.

Tròng mắt anh như có ngọn lửa đang nhảy dựng, thiêu đốt thành một mảnh quyến luyến si mê, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ, thâm trầm đen tối.

Dụ Sở nhìn cần cổ trắng nõn của đối phương.

Hầu kết trên cổ hơi hoạt động, gợi cảm mê người.

Cô nhìn chằm chằm hai giây, nhịn không được giơ tay nhẹ sờ soạng, trong lòng nghĩ.

Quả nhiên là như thế……
Vậy mới nói mảnh nhỏ Chủ Thần không có khả năng là nữ hài tử……
Động tác lơ đãng lại làm cho cổ của Duy Âm hơi lăn lộn, trong ánh mắt có chút thâm trầm.

Thiếu niên cúi người áp xuống, đem thiếu nữ đè chặt ở dưới, hôn lên cổ cô, môi mỏng mềm mại xinh đẹp dán trên cổ, giống như trước đây mà gặm cắn, như là chú mèo nhỏ mềm mại làm nũng.

“Sờ hầu kết của ta……” Ngữ khí mềm mại giống như trước, thiếu niên khàn khàn cười một cái, “Tỷ tỷ muốn thử xem ta có phải hay không là nữ hài tử?”

Dụ Sở theo phản xạ có điều kiện mà cảm thấy nguy hiểm, lập tức thề thốt phủ nhận: “Không có! Ngươi, ngươi rõ ràng là nam hài tử……”
Tâm tình Dụ Sở có chút phức tạp.

Trước kia chính mình cũng có suy đoán qua, nhưng hiện tại chân tướng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, vẫn là không tránh được có chút hoảng hốt, hóa ra muội muội vậy mà thật sự là nam hài tử…… Cái hệ thống kia không đáng tin cậy!!
Nó không thể đáng tin cậy được một lần sao?
“Tỷ tỷ không ngạc nhiên sao?” Tuy rằng hiện tại rõ ràng là nam hài tử, Duy Âm vẫn ôm cô giống như trước đây không chịu buông tay, thân mật mà dán lên sườn mặt, rũ mắt nhẹ nhàng chậm rãi cọ cổ cô, đem gương mặt trắng nõn vùi vào cổ Dụ Sở, mềm mại nói: “Không có việc gì, tỷ tỷ muốn muội muội, sau này ta cũng có thể nuôi tóc dài cùng mặc váy, chỉ cần ngươi thích, ta đều có thể.”
“……”
Dụ Sở tâm tình càng phức tạp.

Thật giống như chính mình đã mang về một con sư tử khi còn nhỏ, nhưng lại nuôi nó như nuôi một con mèo, đem tiểu sư tử kia chà đạp đùa giỡn…… Kết quả trưởng thành mới phát hiện ra là mãnh thú, mà không phải là mèo con.

Loại cảm giác này thật vi diệu……
Nhưng tiểu sư tử tỏ vẻ có thể tiếp tục đùa giỡn, Dụ Sở vẫn là rất xấu hổ, liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên, bởi vì động tác cúi người, cổ áo lộ ra hai đoạn xương quai xanh, bộ dáng thực mê người.

Cô nhìn nhiều hơn hai lần, hỏi: “Thật không?”
Duy Âm nguyện ý mà đáp ứng: “Ân.”

Nhưng là……
Thiếu niên mềm mại cọ cổ tỷ tỷ, nhẹ nhàng thả chiếc khóa trên tay xuống, một tiếng răng rắc, một quả xích nhỏ liền rơi vào mắt cá chân của Dụ Sở, lấp lánh ánh bạc, vẻ ngoài thật xinh đẹp, nhìn qua không phải là khóa xích mà là vật trang trí.

Đầu ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ khí mềm mại mà quyến luyến: “Ta cái gì cũng đáp ứng tỷ tỷ, nhưng mà tỷ tỷ cũng phải đảm bảo, không được rời xa ta.”
Dụ Sở trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm chiếc khóa dưới chân kia.

Ngón tay dài trắng nõn nắm lấy mắt cá chân Dụ Sở, Duy Âm nghiêng đầu cười một cái, trên mặt thiếu niên mơ hồ có thể thấy được vẻ mềm mại đáng yêu của mấy năm trước, cong mắt nói:
“Tỷ tỷ và ta về sau, chính là cùng một người.”
Không thể chạy trốn.

===
210919.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.