Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 52: Thần Tượng Là Mèo 14





【 chủ tus quá đỉnh! Khó trách ca ca tự mình nhấn thích! 】
【 oa khoan đã, chủ tus sẽ không chính là một trong ba người được chọn để đi Hoa Ức thực tập đi? Thật là lợi hại a a a 】
【 a, chính là cô ấy! Đi Hoa Ức thực tập, còn được ca ca nhấn thích, ta không cam tâm a a a 】
【 ta cũng không cam tâm a 】
……
Nhóm fan trên weibo tiếp theo lại rất không cam tâm, Dụ Sở liếc mắt nhìn qua liền đăng một cái weibo mới, đem ảnh mình chụp trong phòng Thần Hi phát ra.

Tuy nhiên, để không kích thích đến fan, cô đã cố tình dùng một bức tranh để khảm vào nền của căn phòng.

Ảnh chụp phát ra liền thu hoạch được một đợt thét chói tai.

Dụ Sở lại không kịp xem bình luận, vì thời gian năm cuối cấp ba không còn nhiều, cô vội vàng chào hỏi Dụ mẫu, liền xách cặp chạy đến trường.

—— Lúc vào trường tiếng chuông tiết tự học buổi tối vừa vặn vang lên.

Quả Quả lại nằm xuống chỗ của mình làm bài tập.

Nhìn thấy cô tới, Quả Quả vẻ mặt rất cao hứng, ném bút xuống, vội vàng chạy tới: "Sở Sở! Nói cho mình biết chi tiết cậu gặp được Thần Hi bảo bối!"
Không ai ở trường biết weibo mới của Dụ Sở, cũng không biết cô đến Hoa Ức thực tập, nên Quả Quả cố ý hạ giọng.

Dụ Sở nói nhỏ với cô: "Cậu biết Châu Tịnh không?"
“Đương nhiên là biết rồi.” Không ai là fan của Thần Hi lại không biết Châu Tịnh, đội ngũ quản lý của cô ta cực kỳ bá đạo, tất cả fan của Thần Hi đều phải nghẹn khuất gần chết.

Nhưng ca ca của chúng ta lại có tính cách lạnh lùng như vậy.


Ca ca biết Châu Tịnh? Còn khó mà nói.

Mà quản lý đoàn đội của cô ta cũng không tầm thường, một là bởi vì quản lý của Chu Tịnh thực thông minh, chỉ chơi bóng phụ mà không ra đòn thật, nếu thật sự có sơ hở thì sẽ dễ dàng được bỏ qua, thứ hai là vì cùng công ty nên không tiện xé nội bộ, nên fan của Thần Hi đều tá hỏa vì Châu Tịnh.

“Cô ta làm sao vậy?” Quả Quả nghe thấy tên Chu Tịnh liền sinh khí, “Cậu còn gặp được cô ấy?”
Dụ Sở gật đầu: “Chu Tịnh khi dễ mình, bị Thần Hi thấy, ca ca bắt Chu Tịnh xin lỗi mình, còn nói đừng khi dễ fan của anh ấy…… Còn đưa mình vào phòng bôi thuốc mỡ……”
Quả Quả: “……”
Hai người đối diện.

Quả Quả bỗng nhiên duỗi tay sờ trán Dụ Sở, mờ mịt nói: “Cậu rốt cuộc là chẩn đoán ra bệnh hoang tưởng sao?”
Không trách được Quả Quả không tin.

Ai lại có thể tin điều này!
Thần Hi là ai? Lưu lượng(*) truy cập hàng đầu trong giới giải trí, vô số người phát cuồng vì anh ấy.

Thần Hi được biết đến với tính cách lạnh lùng, hơn nữa ca ca anh ấy cũng không phải là giả lạnh lùng, đến người đại diện của chính mình anh ấy cũng như vậy.

Những thần tượng như thế có thể cho fan vào phòng?
Ảo tưởng thật sự!
Dụ Sở mắt trợn trắng, “Lừa cậu làm gì, cậu không phát hiện mình phát ảnh chụp mới có khảm tranh vào nền sao?”
Cô mở bức ảnh gốc ra, nhướng mày, trầm giọng đưa cho Quả Quả, "Hình nền gốc bối cảnh chính là phòng của ca ca.

Mình sợ sẽ bị đánh nếu như phát ra ngoài."
“……”
Quả Quả nghẹn họng nhìn ảnh gốc mà trân trối, ước chừng hơn nửa ngày không nhúc nhích.


Cuối cùng mới trừng lớn đôi mắt, không dám tin tưởng mà lôi kéo Dụ Sở hỏi vài câu: “Thật sự? Thật sự? Chết tiệt đây là thật sao!”
Thiếu nữ cười tủm tỉm gật đầu.

“A a a a ——” Quả Quả thật sự áp chế không được kích động cùng hưng phấn, ở trong phòng học yên tĩnh nhỏ giọng kêu lên.

Khiến cho bạn học bàn trước bàn sau đều chú ý, Quả Quả cũng không rảnh lo, ôm điện thoại trợn mắt há hốc mồm nhìn ngây người, hít vào một hơi lạnh, “Cậu đời trước cứu vớt thế giới sao……Ca ca chúng ta cao lãnh như vậy! Lại cho cậu vào phòng anh ấy bôi thuốc!”
Dụ Sở khụ một tiếng, “Nhỏ giọng một chút a.”
Quả Quả ngã vào trên ghế dựa không lên tiếng.

Quá chấn động.

Cần phải bình tĩnh lại gấp.

*
Dụ Sở không có nhiều thời gian để theo đuổi thần tượng do bài vở nặng nề ở năm cuối cấp, Quả Quả hầu như ngày nào cũng hỏi cô về chi tiết của ngày hôm đó với tư cách là một người hâm mộ, cơ hồ mỗi ngày đều phải hỏi một lần.

Bất quá Dụ Sở cũng hiểu, làm fan, cùng thần tượng tiếp xúc gần gũi là kích động tới cỡ nào.

Vì thế, cô trên cơ bản mỗi ngày đều phải nhắc lại một lần.

Quả Quả vẫn còn ảo tưởng, tự hỏi thần tượng có thể hay không đã nhớ kỹ cô, về sau còn có thể thông qua weibo liên hệ.


Nhưng Dụ Sở cảm thấy không có khả năng.

Thái độ của Thần Hi đối với cô cũng không có gì đặc biệt, có chút giống như đối với fan hâm mộ, hơn nữa anh ấy còn là lưu lượng hàng đầu, làm sao lại có thể để ý đến một tiểu muội học cấp ba? Nếu muốn tiếp xúc nhiều hơn, vẫn là chờ kết thúc kỳ thi đại học rồi mới theo đuổi thần tượng sau a.

Chớp mắt đã qua hai tuần.

Buổi sáng, sau tiết học thứ hai đã đến giờ tập chạy, các bạn học đều xuống chạy bộ, Dụ Sở bởi vì bệnh tim nên không cần đi, cứ như vậy nằm trên lan can một mình nhìn sân thể dục.

Các bạn học sinh mặc đồng phục màu xanh và trắng hét lên một, hai, một...!Chạy theo hàng.

Hôm nay thời tiết có chút âm trầm, gió hơi lạnh, quốc kỳ trên sân thể dục đón gió phấp phới.

Dụ Sở nằm trong chốc lát, bỗng nhiên cảm giác được bên chân có một vật nhỏ ấm áp mềm mại như bông, kéo kéo ống quần cô.

Cô vừa cúi đầu nhìn, mèo nhỏ liền kêu lên: “Meo meoo……”
A?
Dụ Sở có chút kinh ngạc mà trợn tròn mắt.

Cư nhiên lại là mèo con đêm đó.

Sở dĩ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra nó là bởi vì mèo con này quá xinh đẹp đi, đôi mắt thâm thúy màu băng lam, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng ưu nhã, móng vuốt nhỏ phấn nộn, nâng chân lên lay lay ống quần cô, cố gắng thu hút sự chú ý, mèo con nhỏ giọng kêu.

Dụ Sở nhanh chóng đem nó bế lên, mèo nhỏ lười biếng nheo lại con ngươi, nép ở trong lòng ngực cô, cái đuôi nhỏ khoanh lại thân thể, móng vuốt nhỏ đặt trên tay cô.

“Em tại sao lại ở đây, là đặc biệt tới tìm ta sao?”
Công ty Hoa Ức cách nơi này cũng không gần, nó nếu là mèo đã có chủ, sao có thể tìm được nơi này?
Trừ phi chủ nhân cũng ở gần đây, mèo nhỏ nhìn thấy mình quen thuộc, vì thế liền tới đây.

Này cũng có khả năng.


Dụ Sở ôm nó bước nhanh vào phòng học, buồn rầu nói: “Trường học không cho phép đem mèo, em nói xem đặt em ở nơi nào thì được?”
Dụ Sở cũng không dám để nó chạy lung tung.

Xinh đẹp như vậy, chủ nhân nhất định phải rất yêu quý, chạy loạn đi ra ngoài sẽ bị người lạ bắt đi a.

“Meoo.” Mèo con như là nghe hiểu được, uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy vào bàn học, nép vào trong đó, cuốn cái đuôi ngoan ngoãn nằm xuống, chớp mắt nhìn Dụ Sở.

Trong bàn học, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vật nhỏ màu trắng, nhưng cặp mắt băng lam kia lại cực kỳ lộng lẫy, dù ở trong bóng tối nhưng vẫn sáng ngời.

“Em muốn ở chỗ này sao?” Dụ Sở buồn bực.

Bé mèo này, dường như có thể nghe hiểu tiếng người.

Nhưng tròng mắt của nó có chút giống Thần Hi, yêu ai yêu cả đường đi, Dụ Sở cũng không đuổi nó, duỗi tay sờ sờ vành tai mềm mại, “Vậy em ngoan ngoãn đợi, đừng kêu ra tiếng, nghe hiểu không?”
Ban đầu đây chỉ là một câu hỏi thăm dò, nhưng mèo nhỏ nghiêng đầu kêu meo meo vô cùng nhẹ nhàng, như thể cố tình hạ thấp âm lượng.

Dụ Sở: “……” Cư nhiên thật sự nghe hiểu được!
Ngươi là tiểu yêu tinh từ nơi nào tới!
*
Buổi tập chạy bên ngoài thực mau kết thúc, tốp ba tốp năm học sinh trở lại phòng học, phòng học ồn ào lên, mèo nhỏ thu mình vào sâu bên trong bàn học.

Dụ Sở cúi đầu nhìn thấy con ngươi xinh đẹp, duỗi tay trấn an mà sờ đầu nó, bị móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy ngón cái.

======
(*) Lưu lượng: là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao.

210924.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.