Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 59: Thần Tượng Là Mèo (21)



Dụ Sở cảm thấy hôm nay thật là may mắn, cư nhiên lại nhận được tin nhắn của Thần Hi. Lần trước nhấn thích ảnh của cô, lần này lại là gửi tin nhắn.

Chẳng lẽ kỹ năng chụp ảnh tuyệt vời của mình cũng có thể thuyết phục được ca ca?

Tuy rằng lúc trước ở Hoa Ức, ở trong phòng của anh, nhưng Thần Hi lại không biết weibo của cô, vì vậy không có khả năng là cố ý tìm cô.

Cho nên thật sự là quá trùng hợp, lần trước ở công ty được anh ấy bảo vệ, lần này lại vừa lúc tìm thấy weibo của cô, cư nhiên còn tự mình gửi tin nhắn!

Dụ Sở lại yên lặng đem điện thoại đặt xuống.

Để các fangirl bên cạnh nhìn thấy, bọn họ sẽ phát điên mất.

Dụ Sở cúi đầu nhìn tin nhắn.

Cô vừa mới nói xong câu “Em rất muốn gặp ca ca” kia, đối phương sau một lúc lâu vẫn chưa có trả lời.

Dụ Sở thắc mắc.

Chẳng lẽ do mình biểu hiện quá nhiệt tình? Dọa đến cao lãnh ca ca sợ hãi?

Cô khụ một tiếng, lại nói: 【 Ca ca chắc hẳn không biết em là ai đi, kỳ thật em và anh đã gặp qua, em đến Hoa Ức để thực tập…Trường của em là trung học K, hy vọng anh có thể suy xét đến trường của chúng em biểu diễn [ làm ơn ][ làm ơn ]】

Gửi xong cảm thấy vẫn chưa đủ đáng yêu, Dụ Sở lại gửi thêm một cái icon thẹn thùng chớp mắt.

Đối phương lại là sau một lúc lâu vẫn chưa có trả lời.

Dụ Sở nghĩ thầm,thần tượng khẳng định là rất bận, có thể nhìn thấy bài viết của cô rồi gửi tin nhắn là đã không tồi, khẳng định không có khả năng giữ điện thoại bên mình trả lời lại ngay.

Vừa lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, Dụ Sở cất điện thoại đi.

Dụ Sở trong giờ học thất thần, thường xuyên liếc nhìn điện thoại. Nhưng là, Thần Hi quả nhiên không có trả lời, chấm đỏ tin nhắn cũng không có sáng lên.

*

Cuối tuần tan học về nhà, Dụ Sở đi ra cổng trường, cùng các bạn học tạm biệt, tự mình đi tàu điện ngầm trở về.

Một bóng dáng nhỏ nhắn của mèo nhỏ ở phía sau chậm rãi đi theo cô, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển.

Chú mèo con xinh xắn, tuy rằng nhỏ, nhưng được nhiều người chú ý tới, có người cúi xuống muốn bế nó lên nhưng bị mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên phía trước, tránh sự đụng chạm của người khác, bàn chân nhỏ ôm chặt lấy mắt cá chân của thiếu nữ trước mặt, chớp mắt meoo một tiếng.

Trên mắt cá chân của Dụ Sở bỗng nhiên nhiều thêm một vật nhỏ mềm mại ấm áp, nghe thấy mèo nhỏ kêu lên, cúi đầu nhìn thấy, có chút kinh ngạc: “Là em nha.”

Tiểu gia hỏa này thật sự quá kì diệu.

Lại tự mình tìm tới?

Cô khom lưng đem mèo nhỏ bế lên, đặt ở trong lòng ngực, sờ sờ đầu nhỏ, mèo nhỏ tựa hồ bị sờ đến thoải mái, hơi nheo lại cặp mắt băng lam, cái đuôi cụp xuống.

“Em như thế nào lại xuất quỷ nhập thần như vậy, chủ nhân có biết em chạy ra ngoài không?”

Dụ Sở một bên xoa một bên nói, thuận tiện cúi đầu hôn đỉnh đầu nó một cái, “Ta phát hiện em sẽ mang đến may mắn a, lần trước nhìn thấy em, ngày hôm sau liền gặp được Thần Hi bảo bối, còn để ta đến phòng anh ấy bôi thuốc. Lần trước vẫn là gặp được em, Thần Hi bảo bối lại gửi cho ta tin nhắn!”

Cô cười tủm tỉm.

Mèo nhỏ không dễ phát hiện mà dừng lại một chút, sau đó giống như đáp lại cô, mềm mại “Meoo” một tiếng.

Thiếu nữ ôm nó, cảm thán nói: “Ta thật đúng là fan may mắn, cùng thần tượng ở chung một chỗ, còn được anh ấy nhắn tin, không chừng còn có thể cưới anh ấy a.”

Cô đi lên tàu điện ngầm, vừa lúc nhìn thấy tấm biển đứng của Thần Hi trên đó, liền nắm móng vuốt nhỏ hỏi: “Xem này, đi nơi nào cũng có thể gặp phải lão bà của ta.”

“……”

Mèo nhỏ chỉ liếc mắt, liền rũ tai mèo, nép ở trong lòng ngực cô không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.