Đế Thần Thông Giám

Chương 36: 36: Rút Kiếm




Địa điểm khác nàng không quan tâm, nhưng nơi này thì không được.Quy Táng Lâm- nơi mà chỉ dân n mới có thể ra vào, là địa điểm vốn bị phong ấn trong lịch sử, không một ai biết đến sự tồn tại của nó.

Bởi nơi này là bạn n dân mà sinh, giúp họ che giấu lạch trời sinh tử.n dân để lộ chuyện này ra ngoài, hay là có người đã tìm ra nơi đó? Đây là một câu hỏi chưa giải, trước đặt sang một bên.

Dù sao thì biến cố trên triều n cũng đã truyền đến Quy Tráng Lâm, chẳng lâu sau sẽ có người đến đón nàng, lúc đó khắc sẽ rõ.Nhưng ngược lại miếng vàng lá này lại thú vị cực, nhúng nước không hỏng, lửa đốt không cháy, đến ngay cả nàng sử dụng nội lực cũng không thể làm nó biến đổi một phân nào.Trạm Trường Phong ở trong phòng nghiên cứu cả ngày, đến lúc chạng vạng thì đi ra ngoài tản bộ.

Lúc ấy ở sân trước mấy tên thị vệ đã rửa sạch thịt rừng săn được, đốt lên hai đống lửa, một bên để nướng, một bên để nấu canh.


Mấy tên trai tráng thô ráp này nào biết làm đồ ăn ngon sạch sẽ là gì, có thể nấu đến được như này đã là có phúc.

Trước Trạm Trường Phong cũng từng nếm thử, nhưng bệnh sạch sẽ thật sự ngăn nàng có thể cùng dân cùng vui, cho nên chỉ có thể xa xa đứng ở mái hiên, ngắm cây hòe ở trong viện.Cây hòe này sum suê lạ thường, nửa bên được đống lửa chiếu sáng đến đỏ rực, nửa bên còn lại khuất trong màn đêm lờ mờ, âm thanh mấy tên lính nhậu nhẹt càng bật lên sự âm trầm thảm đạm của nó.

Ở trên cây cột chín chín tám mươi mốt dải lụa vàng, trên mỗi miếng đều được vẽ phù đỏ từ chu sa, màn đêm che lấp khiến người nhìn không rõ chữ trên đó.Trạm Trường Phong biết mấy dải lụa đó là do lão đạo làm, thả nàng cũng không học dị thuật từ lão, cho nên về mấy phương diện này thật là không hiểu nhiều cho lắm.

Nàng cúi đầu vuốt nếp nhăn trên tay áo, bỗng trước mắt tối sầm lại, là Linh Tứ đến trước mặt nàng.“Sao?” Thân thể Linh Tứ căng chặt, thấp giọng nói: “Nó tới.”Trạm Trường Phong đi vòng qua người hắn, thấy dưới tàng cây hòe có một bóng người, thân hình giống nàng như tạc.Bắt chước ư.Trạm Trường Phong bước một bước nhảy lên lan can, tay rút kiếm từ trên người Linh Tứ đâm về phía bóng người kia!“Điện hạ!” Bọn thị vệ nghe được tiếng động từ bên này, giương mắt nhìn, đồng loạt giật nảy mình.Bóng hình quỷ dị dưới tàng cây là thứ gì không biết?! Đó là một cái bù nhìn rơm cao ngang người! Miệng giương ra hiện màu đỏ huyết, răng hình răng cưa, hai mắt trống rỗng quỷ lạ dị thường.Nó cực kỳ linh hoạt, kiếm đầu tiên Trạm Trường Phong chém ra cũng chưa đâm trúng nó.

Nàng cũng không vội không táo, kiếm thứ hai chuyển từ đâm sang liêu, xoẹt sát qua thân của bù nhìn.

Kiếm của nàng được rèn từ vẫn thạch thiên ngoại, vốn chém sắt như chém bùn, mà mới kiếm vừa rồi sát qua thân thể nó, đã không thể chém nó làm đôi thì đã đành, đến ngay cả một vết chém cũng không có.

Trạm Trường Phong hơi nhếch môi, chỉ là một đống rơm rạ mà lại có thể cứng rắn như vậy, cũng thật là thú vị.Bí ẩn khiến hưng phấn xông lên, nàng không tiếp tục lưu thủ nữa, kiếm sau càng mạnh hơn kiếm trước, âm thanh rung trời vang khắp nơi.Trong rừng cây.


Sắc mặt Hoàng đại tiên tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, đêm nay không gặp phải đồng đạo thì lại đụng phải một tên kiếm khách điên.

Đậu xanh tên bất kính quỷ thần như ngươi thể nào cũng gặp báo ứng.

Lão trừng hai mắt, gồng mình thúc giục pháp thuật: “Cổn biên khứ!”Thực lực của tên bù nhìn tăng lên đột ngột, nắm đấm sượt qua người nàng tạc mặt đất ra một cái hố to.

Bọn thị vệ vốn đứng bên chờ, thấy tình thế chuyển xấu liền muốn xúm lên đánh.Trạm Trường Phong quát lui, đồng thời giương trường kiếm nâng trản đèn dầu lên, quăng nó từ trên cao xuống, dầu vừng theo đó mà chảy, trường kiếm bọc dầu tiếp xúc đến lửa, theo đó ngọn lửa bừng càn quét khắp nơi.Nàng hai tay cầm hai thanh kiếm lửa, thế như vạn quân đến, một kiếm chém đầu! Người rơm nằm trên đất, chỗ cổ lửa vẫn còn thiêu, tàn lửa lan ra xung quanh.

Đầu lăn sang một bên, mặt ngưỡng, hai con mắt lại lệch sang một phía.


Trạm Trường Phong từ đầu đã nhận ra hai con mắt này là mắt người thật, không biết là dị thuật gì, chả nhẽ không sợ trái nhân luân hay sao.“Phốc!” Con rối bị phá khiến cho cùng chi tương liên Hoàng đại tiên cũng bị thương, phun ra một ngụm máu, nghiên răng nói,”Hảo tiểu tử!”.Hoàng đại tiên nhẫn tâm đập nồi dìm thuyền, nâng tay sờ môi, ngón trỏ dính máu, tay kia lại lấy ra một trương Thỉnh Thần phù, lấy ngón tay làm bút viết chú ngôn.m phong nổi, cỏ cây khóc ròng.

Sau lưng Hoàng đại tiên khi lạnh thẳng tăng, phảng phất như có thứ gì đang nhìn chằm chằm lão từ đằng sau.

Lão biết mình không thể quay đầu, chỉ cung kính nói: “Bần đạo mời quân tương trợ, định một người sinh tử, chuyện xong nguyện dâng lên một nửa tinh huyết.”“Khặc khặc, chuyện này mi cũng không không quyết được.” Trong làn khói đen, một đôi mắt đỏ hồng sáng bừng lên, thân hình như mũi tên xuyên qua rừng cây, xuyên qua tường môn, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng thân thể tên cầm kiếm kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.