Kiều Thừa Huân dùng lực nắm mắt cá chân của cô, trầm giọng nói: “Cô lại đạp lần nữa, đợi Khinh Khinh trở về cởi cho cô.”
“Khinh Khinh đi đâu rồi?”
“Hôm nay cô ấy nghỉ.”
Mẹ kiếp!
Ôn Đề Nhi mắng thầm trong lòng, nhanh chóng thu chân lại.
“Anh nhanh chóng cởi trói cho tôi, tôi muốn đi tiểu, gấp lắm rồi.”
“Nhịn đi.”
Kiều Thừa Huân cười lạnh lùng, vẫn duy trì động tác chậm rãi như cũ, cởi dây thừng trên chân còn lại.
Cuối cùng hai chân lấy lại tự do, Ôn Đề Nhi nhanh chóng nằm nhu thuận, sợ động tác quá mạnh sẽ nhịn không được tiểu mất.
Chỉ là không biết vì sao, động tác của Kiều Diêm Vương cực kỳ chậm.
Giống như trải qua một thế kỷ, dây thừng trên tay vẫn chưa cởi ra, không khỏi thúc giục: “Kiều Diêm Vương, anh dây dưa lằng nhằng cái gì thế? Nhanh cởi dây thừng trên tay tôi đi!”
Kiều Thừa Huân dừng lại, vẻ mặt suy nghĩ nhìn chằm chằm thiếu nữ thở hổn hển.
May mắn, trải qua một đêm nghỉ ngơi, khuôn mặt thiếu nữ tốt hơn rất nhiều, không còn sưng như trước nữa, vẻ mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
“Kiều Thừa Huân, anh nhìn đủ chưa, nhanh cởi trói cho tôi, có nghe thấy không!”
“Muốn tôi cởi trói cũng được, lấy lòng tôi.”
“Kiều Diêm Vương!!!”
Ôn Đề Nhi sắp bùng nổ vì tức rồi, sao trên thế giới này lại có người vô liêm sỉ như vậy nhỉ, rất muốn bóp chết tên khốn nạn này!
“Không lấy lòng, vậy cô đợi đêm nay Khinh Khinh trở về cứu cô đi.”
Dứt lời, Kiều Thừa Huân làm bộ rời đi.
Ôn Đề Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng anh muốn tôi làm gì mới chịu cởi trói giúp tôi?”
Kiều Thừa Huân mỉm cười, “Tôi nói, lấy lòng tôi.”
Ôn Đề Nhi trợn mắt, tức giận nói: “Anh nghĩ tôi sẽ lấy lòng anh sao? Bây giờ tôi chỉ muốn giết anh!”
Kiều Thừa Huân không nhiều lời nữa, dứt khoát đứng dậy.
Hôm nay anh mới phát hiện, trêu đùa cô thật sự rất thú vị, làm tâm tình anh sung sướng.
Này này, không phải Kiều Diêm Vương thật sự rời đi đấy chứ?
Nói như vậy, cô sẽ tiểu mất!
Ôn Đề Nhi vội la lên: “Anh đợi một lát!”
Môi mỏng của Kiều Thừa Huân cong lên nụ cười trêu tức, đôi mắt lạnh nhạt nhìn gương mặt thiếu nữ, “Thế nào?”
Ôn Đề Nhi quay mặt nhìn về phía khác, đỏ mặt nói: “Chỉ cần anh cởi trói cho tôi, tôi đồng ý với anh một chuyện, chỉ cần không vi phạm pháp luật và đạo đức, bất luận chuyện gì cũng được.”
“Chịu thua sớm một chút, cô cũng không đến mức chịu không nổi như vậy.” Trong đáy mắt Kiều Thừa Huân hiện lên chút vui sướng thắng lợi, chậm rãi ngồi xuống giường, cởi dây thừng ở tay cho cô.
Ôn Đề Nhi yên lặng nằm yên, kiên nhẫn đợi anh cởi dây thừng ở tay trái.
Đợi một lúc, dây thừng ở bên tay trái còn chưa cởi ra, cực kỳ hoài nghi anh cố ý.
“Kiều Diêm Vương, sao anh cởi lâu như vậy?”
“Không cẩn thận thắt nút chết, có chút phiền toái.”
“…”
Ôn Đề Nhi không khỏi hoài nghi, không phải anh cố ý đấy chứ?
Rất lâu sau, dây thừng vẫn chưa cởi ra được.
Ôn Đề Nhi không thể nhịn được nữa, nghi ngờ nói: “Không phải là anh cố ý đấy chứ?”
Kiều Thừa Huân cúi đầu nhìn thiếu nữ, nhếch môi cười mị hoặc, khuôn mặt như ác ma, “Cố ý thì thế nào?”
Ôn Đề Nhi: “…”
Kiều Diêm Vương đại gia nhà anh, đợi bà đây cởi dây thừng, xem bà đây chỉnh anh thế nào!
Kì kèo mè nheo rất lâu, Kiều Thừa Huân có chút chơi ngán, cuối cùng đồng ý cởi dây thừng bên tay trái ra, sau đó là tay phải.
Hai tay Ôn Đề Nhi lấy lại tự do, nhảy dựng lên, mang theo phẫn nộ tích lũy lại, dùng lực bóp chặt cổ anh.