Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào

Chương 7: Quyết Liệt





Giản Thất nhìn cô, luồng khí mạnh mẽ xung quanh làm Sở Vũ Hàm cảm thấy kinh hãi.

Lần đầu tiên Sở Vũ Hàm cảm thấy bị chèn ép đến gắt gao ở trước mặt Giản Thất như vậy.


"Thất Thất, cậu ở đó nói bậy gì vậy? Tớ chỉ lo lắng cho cậu quá mà thôi, sao cậu có thể vu oan ở trêи đầu tớ như vậy? Tớ giải thích với bọn họ, tớ đều nói cậu tốt, cậu hiện tại lại cắn ngược tớ một cái, có quá đáng không cơ chứ!"Sắc mặt của Sở Vũ Hàm rất không tốt, bộ dáng yếu đuối kia giống như phải chịu ủy khuất to lớn vậy.

Giản Thất liếc nhìn những người xung quanh, cười lạnh, trực tiếp lấy điện thoại ra, sau đó bấm vào diễn đàn của trường.

Chuyện của cô bị bàn tán huyên náo, xôn xao.

"Sở Vũ Hàm, tài khoản tung tin tức nóng là của cô, chuyện này cô giải thích thế nào? Bị trộm tài khoản sao?" Khóe miệng Giản Thất nhếch lên một nụ cười mỉa mai châm chọc.

Vẻ mặt của Sở Vũ Hàm có chút khó coi, vội vàng giải thích: "Không phải tớ, tớ làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?""Phải không cô sao? Yêu cầu kiểm tra điện thoại của cậu một chút, hay là bây giờ để tôi tiếp tục tìm địa chỉ IP mạng? Hay là để tôi lấy những thứ trong tài khoản của cô cho mọi người cùng xem?"Giản Thất lạnh lùng nhìn Sở Vũ Hàm: "Cô vì hủy hoại tôi mà hao tổn nhiều tâm huyết đấy!""Giản Thất, cậu đừng vu oan cho tớ, tớ sao có thể! ""Cô nhìn xem, đây là cái gì?"Có một cô gái đang dạo một vòng trêи diễn đàn của khuôn viên trường để xem tài khoản đó có phải là tài khoản của Sở Vũ Hàm không, nhưng không ngờ rằng có người đã đăng ảnh, có hình màn hình.


Bức ảnh kia đúng là tài khoản của Sở Vũ Hàm.

"Không nghĩ tới thật sự là Sở Vũ Hàm?""Đúng vậy, bình thường không nhìn ra, từng nghĩ cô ta đối xử rất tốt với Giản Thất, không ngờ sau lưng lại vu oan giá họa cho người ta như vậy!""Đứa con gái này thật đáng sợ!""! "Những lời bàn tán xung quanh càng khiến cho sắc mặt của Sở Vũ Hàm trở nên khó coi hơn, nhất là khi nhìn thấy nội dung bên trêи, vẻ mặt đáng thương của cô ta lập tức trở nên lạnh nhạt và phẫn nộ.

"Giản Thất, cậu thật quá đáng!""Tôi quá đáng?"Giản Thất hừ lạnh một tiếng: "Cô ở trêи mạng tung tin đồn vu khống tôi, còn nói tôi quá đáng?"Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, Sở Vũ Hàm oán hận trừng mắt Giản Thất một cái, xoay người bước nhanh về phía phòng ngủ.

Khi vở kịch kết thúc, mọi người cũng giải tán.

Giản Thất đi về phía ký túc xá, đẩy cửa ra, Sở Vũ Hàm đi đến trước mặt cô, tức giận nhìn cô: :Giản Thất, tôi đã đáng giá thấp cô, không nghĩ tới cô lại là người tàn nhẫn như vậy.


"Giản Thất châm chọc nhìn người con gái như đang kiện kẻ xấu xa trước mặt: "Sở Vũ Hàm, lúc tối hôm qua cô bỏ thuốc vào ly của tôi muốn hủy hoại tôi, cô có nghĩ tới sẽ có ngày bị vạch trần không?""Cô biết tôi hạ thuốc sao?" Sở Vũ Hàm buột miệng hỏi.

Nói xong, sắc mặt của cô ta thay đổi, đây không phải là ngầm thừa nhận sao?"Cô giả vờ để tôi nói đúng không?"Giản Thất cười lạnh.

"Giản Thất, tối qua cô biết tôi hạ thuốc, cho nên cô không hề uống ly rượu đó đúng không? Là cô cố ý, cố ý giả vờ uống sạch ly rượu đó sau đó chạy trốn, là muốn xem tôi bị chê cười phải không?"Sở Vũ Hàm cảm thấy bản thân bị Giản Thất tính kế!"Thì ra từ đầu đến cuối, cô không coi tôi là một người bạn tốt, tất cả đều là biểu hiện giả dối, cô chính là muốn nhìn thấy tôi bị người khác mắng đúng không?"Giản Thất bị mạch não kỳ lạ này của Sở Vũ Hàm chấn động, chuyện này là hại mình hại người, còn muốn tìm một lý do là đối phương sai!"Vũ Hàm, người chửi bới Thất Thất trêи diễn đàn về tin nóng giả kia là cô đúng không? Cô còn hạ thuốc Thất Thất đúng chứ?" Hai người bạn cùng phòng từ cửa đi vào kinh ngạc nhìn Sở Vũ Hàm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.