Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào

Chương 88: Có Cần Phải Yếu Đuối Thế Không





Lương chủ nhiệm sa sầm mặt mày, ai chẳng có mấy phần tình mọn, thái độ này của Đường Cận Ngự có chút quá kiêu ngạo.

“Đường giáo quan, lẽ nào Sở Du - Người vẫn đang băng bó vết thương trong phòng y tế tự cô ta ngã xuống đất sao?” Lương chủ nhiệm lạnh lùng hỏi.

"Đó chỉ là huấn luyện bình thường thôi, nếu như mỗi người bị thương đều kinh ngạc như Lương chủ nhiệm, thế không cần phải huấn luyện nữa sao?" Đường Cận Ngự nhìn anh ta với vẻ mặt lãnh đạm, thái độ cứng rắn: "Hay là nói người bị thương là Sở Du cho nên Lương chủ nhiệm cho rằng cần phải xử lý?"Lương chủ nhiệm quay đầu nhìn Đặng Quốc Phong đang ngồi ở bàn làm việc nói: "Hiệu trưởng, tôi mạnh mẽ yêu cầu đuổi học Giản Thất, học sinh như vậy không đủ tư cách ở lại!"“Tôi phản đối!” Vẻ mặt Đường Cận Ngự nghiêm túc, thái độ kiên quyết: “Cô ấy không làm sai gì cả, không có lý do gì phải đuổi học cô ấy!”“Đánh bạn học bị thương không phải là lý do sao?” Lương chủ nhiệm nhìn Đường Cận Ngự: “Đường giáo quan, anh bảo vệ người ta như vậy có phải quá đáng quá rồi không? Mặc dù về mọi phương diện Giản Thất đều biểu hiện rất tốt, nhưng nhân phẩm cô ta có vấn đề, học sinh như vậy ở lại chỗ này sau này sẽ là một tai họa!""Lương chủ nhiệm, chú ý cách diễn tả của anh, làm thầy phải làm gương cho tốt cho, nói mấy câu như vậy hơi bị quá đáng, cô ấy là lính của tôi, cho dù có mắc sai lầm cũng do tôi xử lý, còn chưa tới lượt Lương chủ nhiệm anh ở đây nói nọ nói kia!"Thái độ của Đường Cận Ngự cứng rắn, giọng điệu cảnh cáo mạnh mẽ, cảm giác áp bách tỏa ra toàn thân khiến người ta có chút khó thở.


Về khí thế, nó đủ khiến lòng người khiếp sợ.

Lương chủ nhiệm mím môi quay đầu nhìn Đặng Quốc Phong: "Hiệu trưởng, tôi yêu cầu đuổi học Giản Thất!"Đặng Quốc Phong hơi lúng túng, một người là chủ nhiệm trường học, một người là giáo quan ông ta tự mình mới tới, là học sinh tự hào, yêu thích nhất, thật sự khó xử lý!“Ý kiến của những người khác?” Đặng Quốc Phong nhìn các lãnh đạo trường khác có mặt hỏi.

Các lãnh đạo nhìn nhau, rõ ràng là họ không biết phải nói thế nào.

Dù sao thì thân phận của hai người đối với bọn họ mà nói không thể đắc tội!Mặc dù Đường Cận Ngự bây giờ là giáo quan của trường nhưng bối cảnh sau lưng là toàn bộ nhà họ Đường cùng với vị trí của anh trong quân đội cũng không phải điều bọn họ có thể rung chuyển.

Mà Lương chủ nhiệm cũng là một nhân vật tàn nhẫn bọn họ không thể đắc tội!Nhà họ Lương và nhà họ Sở cũng có một vị trí không thể lay chuyển trong quan trường.


Hơn nữa lần này Sở Du - Cháu gái ruột của Lương chủ nhiệm bị thương cho nên bọn họ vẫn cố gắng không tham gia vào chuyện này.

Tất cả mọi người đều có chút không hiểu Đường Cận Ngự.

Vì một tân sinh mà có thể gây thù với nhà họ Lương, nhà họ Sở, như vậy có đáng không?Tất cả người sáng suốt đều chọn bảo vệ mình, lắc đầu với Đặng Quốc Phong: "Vẫn là để hiệu trưởng ông quyết định đi.

"“Nếu như mọi người đều cho mình là phải, thế để hai học sinh tới nói chuyện, xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Đặng Quốc Phong nói xong quay đầu sang người bên cạnh dặn dò: “Đi tìm Giản Thất và Sở Du gọi đến đây.

"Ngay sau đó Giản Thất tới, bước vào cửa đã cảm thấy trong căn phòng tràn ngập áp suất thấp.

Cô hơi nhíu mày, tầm mắt rơi vào trên người Đường Cận Ngự nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo Đường Cận Ngự: Đứng yên.


Giản Thất bình tĩnh đứng yên.

Một lúc sau Sở Du được sự giúp đỡ của một bác sĩ mặc áo khoác trắng đỡ đi tới.

Giản Thất nhìn lướt qua, có cần phải yếu đuối thế không?Bản thân cô đánh người, nặng hay nhẹ vẫn biết, tuyệt đối không có bị thương về xương cốt, nhiều nhất chỉ là bị thương ngoài da.

Đau mấy ngày, nghỉ ngơi vài ngày không sai biệt lắm, dáng vẻ yếu ớt như vậy, thật sự giả vờ giỏi đấy!Qua DTRUYEN ủng hộ DỊCH GIẢ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.