Giản Thất không hề ngạc nhiên, những lời mình hỏi Phong Diệc, Phong Diệc sẽ nói với Đường Cận Ngự, vì vậy khi nghe thấy những lời này, rất bình tĩnh gật đầu: "Nhớ, có chuyện gì sao?"“Không có gì, thiếu nữ, chúc cô ngày mai may mắn!” Đường Cận Ngự nhẹ giọng nói.
Giản Thất nhìn người kia một cách khó hiểu, có chút nghi ngờ.
Cái gì?Đường Cận Ngự cong môi, nụ cười xấu bụng khó hiểu, không nói gì.
Giản Thất chớp chớp mắt, luôn cảm thấy anh đang tính toán điều gì đó.
Không quan trọng, ai sợ ai chứ!Sở Du chạy tới, nhìn thấy hai người đang vừa cười vừa nói chuyện, ngọn lửa đố kỵ trong lòng càng thêm sôi trào.
Hai tay nắm chặt thành quyền.
Giản Thất, những ngày tốt đẹp của cô đã hết rồi!.
Mọi người tập trung, chờ xuất phát, sau khi hiệu trưởng nói chuyện xong, còn 232 người chuẩn bị, lập tức được đem đến căn cứ diễn tập thực chiến.
Mọi người đều khá hào hứng.
Sở Du nhìn Giản Thất, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.
Ngay sau đó mọi người ngồi trên máy bay trực thăng được đến các nơi căn cứ.
Trong bài kiểm tra sinh tồn hoang dã, tất cả trong ba lo của mọi người có thức ăn đủ một ngày, nhưng phải sinh tồn ba ngày trong tự nhiên, hơn nữa hành quân 300 km đến cuối khu rừng rậm, lấy được 25 lá cờ ở đó.
“Mọi người trong lớp năm chuẩn bị, nhảy dù!” Một người đàn ông mặc đồng phục rằn ri nói.
Máy bay bay lơ lửng trên không, bên dưới là một khu rừng rậm gió thổi không lọt.
Tất cả mọi người đứng dậy, đi đến trước mặt người đàn ông, lấy chiếc dù và vật tư ba lô vật từ tay anh ta.
Khi đến lượt Giản Thất, cô bước tới, người đàn ông liếc nhìn cô một cái, cúi xuống cầm lấy ba lô và dù cho cô.
Giản Thất đưa tay ra nhận lấy, theo bảng năng ước lượng một chút.
Người đàn ông nói: "Động tác nhanh lên!"Người phía trước đã bắt đầu đi tới cửa cabin nhảy ra ngoài, Giản Thất phải khoác ba lô lên lưng.
Trong quá trình thu dọn, bất ngờ thấy người đàn ông hít thở sâu, rõ ràng là bộ dáng thả lỏng.
Anh ta căn thẳng cái gì?Giản Thất không có thời gian để suy nghĩ, các học sinh phía sau đã xúm lại, tất cả mọi người bắt đầu nhảy ra khỏi cabin.
Giản Thất đành phải bước tới, nhảy ra ngoài.
Sau khi hạ cánh, mọi người tản ra nhiều nơi.
Giản Thất đứng dậy tìm một nơi để trốn, mở ba lô ra, xem vật tư bên trong có gì?Điều không ngờ là bên trong có một vài viên đá, còn đâu không có gì cả.
Giản Thất nhớ tới thời điểm cô nhảy dù, người đàn ông đưa ba lô cho cô, động tác, vẻ mặt đó.
Rõ ràng là ba lô của cô đã bị người ta động tay động chân!Tất cả súng ống, đạn dược và vật dụng sinh tồn cần thiết đều không có.
Trong ba ngày mặc dù không ăn không uống cũng không chết người nhưng đây là một khu rừng.
Bên trong không tính cả cạm bẫy mai phục, còn có đối thủ, nếu gặp đối thủ là định để cô tay không tấc sắt vật lộn với người ta sao.
Rõ ràng người động tay động chân vào ba lô của cô không đơn giản chỉ tính toán đối phó với cô như vậy!Tiếng bước chân bên tai truyền đến, rõ ràng nói với bản thân rằng đối phương đã định ra tay rồi!"Tôi vừa thấy rõ ràng có người đáp xuống nơi này, tại sao lại không có người? Chẳng lẽ chạy nhanh như vậy?"Một trong những người đàn ông đó không khỏi nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Dù nhảy ở đây, cô ta chắc chắn chưa được xa!" Một người đàn ông khác nói.
"Mau đi tìm, nhất định phải giải quyết cô ta càng sớm càng tốt!"Bước chân của hai người xa dần, Giản Thất rũ sạch cỏ dại trên người đứng dậy.
Trang bị trên người nhóm người này hiển nhiên đã mai phục ở nơi này từ trước, cũng không phải học sinh của lần khảo hạch này.
Giản Thất nhớ những gì Đường Cận Ngự đã nói với cô đêm qua.
Bây giờ nghĩ lại những lời đó, Giản Thất phải thừa nhận rằng tâm tư người đàn ông này thực sự đáng sợ.
Chuyện gì anh cũng có thể nhìn thấu như thế!Qua DTRUYEN ủng hộ dịch giả https://.
com/de-thieu-lanh-lung-khong-the-treu-vao/trung-sinh_2616643.
html.