Cả ngày hôm đó cô vẫn làm việc bình thường đến tối cô mới được về..10h người quản lý kêu cô lại..
tay anh ta cầm 1 phong bì rồi đặt trên bàn đẩy về phía cô..
- Của em..
- Này là gì anh?sao lại đưa cho em..
- Em xem đi.
- Anh trả lương hàng tháng mà?
Cô lấy phong bì lên xem là ngày lương hôm nay của cô,cô ngước nhìn quản lý cô hiểu ra rồi..
- Anh xin lỗi em Nhã Vy anh không nhận em tiếp được nữa..
- Em không có làm gì hắn ta cả hắn gây chuyện với em
- Đó là khach vip bên anh,anh xin lỗi em nha..
- Anh nói vậy mà nghe được à, khó khăn lắm em mới tìm được việc em cũng đã cố gắng làm tốt mà..
- Muộn rồi,em về đi..
Quản lý đứng dậy rời đi,cô phải làm sao đây..
chết tiệt Phương Khải Minh đúng là đáng ghét..
làm cô bị đuổi khỏi chỗ làm ư..
tức quá đi mất cô lặng lẽ thay đồ buồn bã đi về nhà...cô vừa đi vừa khóc như 1 đứa trẻ..
số tiền mà Trình Tuyết Liên đưa cô cô chưa đụng đến 1 đồng..
bây giờ cô có ý nghĩ là trả lại tiền xé hợp đồng đi làm trả nợ..
Tối đó cô đi bộ về nhà..
Chân cô vì mang giày mà phồng đỏ lên hết..đi vào nhà vừa đi vừa thút thít 2 mắt sưng đỏ cả lên..
- Sao cô về trễ vậy?
- Dạ..
không có gì đâu chị.
- Sao cô khóc, cô có cần tôi giúp gì không??
Cô vừa nói vừa nhìn lên phòng của anh ta..
ánh đèn sáng cô biết là anh ta đang ở trên phòng mặc kệ người giúp việc còn đang đứng đó cô đi lên cầu thang tới thẳng phòng anh ta...!
- Em muốn nói chuyện với anh, mở cửa cho em..
- ....(anh ta vẫn im lặng)
- Cô đừng gọi nữa, xuống ngủ đi,nghe lời tôi đi (Chị giúp việc cố lay lay tay cô)
- Em muốn nói chuyện với Phương Khải Minh, chị để em yên đi..
- ....!
- Mở cửa.em biết là anh đang ở trong phòng..(cô đập thật mạnh cửa phòng)
Cô tức muốn điên lên,anh ta đã đi quá xa với tầm kiểm soát của cô rồi,cô cũng cần phải đi làm,đi học, phải ăn, phải sống nữa chứ..
- Mở cửa.(cô đập cửa lần 3)
- Mở cửa anh ta đứng trước mặt cô, c ởi trần cô chỉ đứng tới vai anh ta thôi trên người anh ta chỉ quấn chiếc khăn trắng, nhìn cô mặt khó chịu..
- Cô muốn gì??
- ....(cô đứng hình 5s)
Tự nhiên cô chẳng thể mở miệng nói được lời nào rõ ràng là rất ghét nhưng sao đôi lúc lại ngẩn ngơ tim đập mạnh khi nhìn vào anh ta..
- Cô muốn l@m tình với tôi tiếp đúng không??
Anh ta đưa mặt lại sát mặt cô...cô vội né sang 1 bên..
- Em sẽ uống thuốc tránh thai..anh mua đi..
- Vậy là cô vẫn muốn đi làm ở chỗ đó..
- Bây giờ em cũng không đi lam nhưng cũng sẽ uống..
- Cô...cô đang thách thức tôi à??
Anh ta bóp chặt cằm cô nhìn cô không chớp mắt...anh ta đang rất tức giận sao rõ ràng là kêu cô uống thuốc tránh thai cơ mà đến khi cô đồng ý uống thì lại tức giận cái con người này có được bình thường không vậy??
- Em muốn hủy hợp đồng từ nay chấm dứt dẹp hết...!
Nói xong cô quay xuống bỏ đi thật nhanh...cô vào phòng đóng chặt cửa rồi thở phào nhẹ nhõm..
bây giờ tìm cách cầu xin Trình Tuyết Liên thôi..
Cô đang miên man suy nghĩ làm sao để Trình Tuyết Liên đồng ý xé bỏ hợp đồng thì anh ta xuống đập cửa phòng cô..
- Cô mở cửa ra ngay cho tôi..mở ra..
Cô không quan tâm bịt chặt tai lại..
- Cô nghe tôi nói gì không, cô làm tôi phát điên lên rồi đấy,mở cửa...!
Cứ phát điên đi cô mặc kệ vẫn không mở cửa.Cô nằm ngủ quên lúc nào không hay..8h sáng điện thoại cô reo lien tục..
- Ai đấy..(Giọng cô còn ngái ngủ)
- Anh..anh nè...!
- Anh nào là anh nào tôi có quen anh nào đâu..
- Anh quản lý nhà hàng nè em..
- À...sao anh??(cô vui quá vội bật dậy)
- Hôm nay em đi làm tiếp nha..
hôm qua cô sự nhầm lẫn thôi..anh xin lỗi em nha..
- Hả?? anh nói thật hả...??
- Uhm,em đi làm lại nha..
- Em nói rồi mà chắc chắn em không sai..
Cô vui quá ngồi dậy chuẩn bị nhanh rồi đến chỗ làm hôm nay đi làm lại mong được về sớm vì mai cô học buổi sáng.Về đến nha 7h tối cô đưa mắt nhìn lên phòng anh ta thấy đèn không bật chắc là vẫn chưa về cô giả vờ ở phòng khách cố tình đợi anh ta về..8h nghe tiếng xe..anh ta về rồi cô hồi hợp..
Anh luôn có thói quen vừa đi vừa cởi caravat cô cố tình không thèm nhìn đến anh ta...anh ta đi ngang qua cô rồi lùi lại đứng trước mặt cô anh ta lấy thứ gì đó trong túi quăng xuống bàn...!
- Cô uống đi nhớ đọc kĩ hướng dẫn sử dụng..
Cô giật mình nhìn xuống bàn..
hình như là...!!
- Đây là gì?(cô nhìn anh)
- Cô không biết đọc chữ à??
- Em không...!phải..
Sao tự nhiên cô thấy bất an quá..anh ta ghé sát vào tai cô nói thật chậm rãi..
- Thuốc tránh thai...(anh ta nhếch môi cười nhìn cô)
Trời ạ, Phương Khải Minh cô muốn cho anh 1 cái tát thật sự cô ghét nhất anh ta cười như vậy.
Anh biết là anh đang khiêu khích lòng kiên nhẫn của cô không,cô thề sau này nếu lỡ cô có ở bên anh thật cô hứa sẽ cho anh lên bờ xuống ruộng chết chắc với cô..cô thề..!!!(cô nghĩ thầm trong lòng)
Cô cười khoái chí với cái suy nghĩ đó..cô đập mạnh tay lên bàn cười như kẻ điên cầm viên thuốc lên cô nhìn anh ta cô cười khinh bỉ nhìn anh ta đi lên tới phòng liếc nhìn cô 1 cái rồi đóng cửa cái rầm...Cô có nên nói cho Trình Tuyết Liên biết hay không..hay cứ im lặng hay cứ uống thuốc tránh thai..
- Cô Nhã Vy đừng uống...kệ cậu chủ đi..cô giúp cô chủ Tuyết Liên đi cô.(chị giúp việc ngăn cản cô)
- Em không hiểu anh ta nghĩ gì nữa chị,em cũng phải sống cũng cần phải đi làm anh ta vô lý thật sự..
- Cô cứ kệ đi có yêu đâu mà day dứt, mà để ý làm gì??
Nghe nói đến chữ yêu cô mới giật mình phải rồi đâu có yêu đâu mà phải day dứt khó chịu...!
....