Đề Tiếu Giai Phi

Chương 1



Răng rắc, ta tiện tay bẻ một đoạn có một đóa hoa nho nhỏ có màu như hoa lan, đang muốn bẻ thêm một cành khác.

Đóa hoa nhỏ này tuy rằng vô danh, nhưng trông cũng rất đáng yêu.

“Cẩn thận!” phía sau có người la lớn.

Bỗng nhiên, có một thân ảnh màu xanh vọt lại đây, nhanh đến mức khiến ta có chút giật mình. Thân ảnh màu xanh nọ ôm ta lăn mấy vòng. Phía sau, một hắc y nhân tay cầm đao sáng loáng, mang theo sát khí bổ tới.

Keng! Người thanh niên vừa mới ôm ta lập tức rút đao ngăn lại, cứng rắn đem hắc y nhân đánh lui vài bước.

Đao pháp của thanh niên nhanh như thiểm điện, ánh đao như hồng, giống như từng đợt sét đánh xuống, hắc y nhân kia rõ ràng không phải đối thủ của hắn, bị đánh cho chỉ có thể chống đỡ mà vô lực hoàn thủ.

Ta nhìn xem mắt cũng choáng váng, hắn từng chiêu đánh qua đều là tuyệt đỉnh xinh đẹp, đao pháp loại này ta đại khái cũng chỉ gặp qua bảy tám lần mà thôi.

“Đao pháp quá đẹp! Vô cùng đặc sắc! Quá lợi hại quá lợi hại! Được lắm! Đánh cho hắn hoa rơi nước chảy luôn!” Ta quá mức cao hứng mà nhảy lên vỗ tay ủng hộ.

Thanh niên tức giận một đao bổ tới đánh rớt đao của hắc y nhân, tên kia thấy tình thế không ổn, xoay người vụt tiêu thất.

“Ngươi là đồ ngốc hả?” Thân ảnh thanh niên nhẹ nhàng xẹt qua, tức giận đánh một chưởng lên trán ta, mắng to: “Thanh đao kia chém tới trên đầu rồi ngươi cư nhiên còn hái hoa? Lúc nãy sao không trốn? Còn ở đó mà ủng hộ! Ngươi là đồ ngu sao hả?”

Ta không hiểu hắn tức giận cái gì, đứng ngây người ngửa mặt nhìn hắn, vốn cao hơn ta nửa cái đầu.

Hình như ta không nhận ra hắn đi?

Gương mặt của thanh niên kiên nghị, góc cạnh rõ ràng thâm thúy, mày kiếm anh mục, lúc này đang mím chặt môi tức giận nhìn ta.

“Trốn?” Ta kỳ quái nhìn hắn, không rõ vì sao phải chạy trốn.

“Ngươi!” Hắn hung hăng trừng mắt liếc ta một cái, gương mặt như đang muốn hỏi “Ngươi thật là đồ ngu?”. “Quên đi, ta mặc kệ ngươi, tự ngươi biết lấy vậy.”. Hắn đối với ánh mắt đầy nghi hoặc “tại sao phải chạy trốn” của ta vô lực thở dài.

Đúng lúc này, đột nhiên lại vọt đến bốn năm hắc y nhân, mỗi người đều cầm đao chĩa về phía chúng ta.

Thanh niên kia mày kiếm dựng lên, thán một hơi “Thật sự dính phải ngươi này rắc rối!” Nói xong, hắn ôm ngang ta thả người nhảy lên, chỉ chớp mắt đã bay ra ngoài vài trượng, giống như đao pháp kia, cũng là tuyệt đỉnh khinh công.

“Thật lợi hại! Thì ra ngươi không chỉ đao pháp tốt, cả khinh công cũng rất cao cường!” Tiếng gió gào thét bên tai, ta lớn tiếng tán dương hắn.

Hắn vừa bay vừa hung hăng trừng mắt nhìn ta, giống như muốn đem ta thiên đao vạn quả, không nói lời nào, ta tự biết mất mặt, không còn cách nào khác hơn là ngậm miệng.

Bay hồi lâu, tới trước một gian miếu đổ nát, mấy hắc y nhân kia khinh công không cao bằng hắn, hẳn là thoát được bọn chúng rồi.

Thanh niên thả ta xuống, ta phủi phủi một chút bùn đất dính trên xiêm y tơ lụa đắt tiền, ngồi nhìn hắn lấy củi, nhóm lửa. Hắn thấy ta không có ý hỗ trợ, lại thán một hơi. Lửa nhóm tốt rồi, hắn ngồi vào bên cạnh ta, vẻ mặt cam chịu.

“Ngươi danh tự là gì?” Thấy ta nhìn, hắn thở dài, lần thứ ba trong buổi tối này, rốt cục mở miệng nói chuyện.

“Danh… tự?” Ta nghiêng đầu nhìn hắn. Chỉ hỏi danh cùng tự thôi à? Sao không hỏi họ vậy?

“Đúng! Danh tự!” Hắn đáp lại, cũng bắt đầu nghiến răng =_=||||

“Yến, Thung Dung” Ta nói.

“Yến Thung Dung” Thanh niên lặp lại.

“Còn ngươi?”

“Thượng Quan Chiêu Nhiên”, hắn ném khúc củi vào đống lửa, lửa reo tí tách.

Thì ra là Thượng Quan gia Tam công tử, khó trách có được đao pháp đẹp mắt cùng với khinh công cao cường.

Thượng Quan, Mộ Dung, Vũ Văn, Chung Ly là tứ đại gia tộc hùng cứ bốn phương, trên giang hồ ai mà không biết? Phía đông Thượng Quan gia đao pháp danh chấn bốn bề, phía nam Mộ Dung gia song kiếm độc bộ thiên hạ, phía tây Vũ Văn gia chưởng pháp không người địch nổi, phía bắc là Chung Ly gia ám khí khó lòng phòng bị.

“Được rồi, Yến Thung Dung, ta chỉ có thể bảo vệ ngươi một buổi tối nay, mai sẽ rời đi, ngươi tự biết lo lấy đi.” Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt hắn chẳng có chút tin cậy nào.

“Rời đi? Ngươi đi đâu?” Ta tò mò hỏi.

“Có nói ngươi cũng chẳng biết.” Hắn khinh bỉ nhìn ta. “Ta muốn đi Hàng Châu.”

Ánh mắt ta chợt sáng lên. “Ta cũng đi tới đó! Hàng Châu ta rất quen thuộc! Nhà ta ớ đó mà.”

Thượng Quan Chiêu Nhiên nghe thế liền hứng thú, tròn mắt hỏi ta: “Vậy ngươi biết Hàng Châu Mộ Dung gia sao?”

“Biết a. Mộ Dung gia từ đương gia cho tới sủng vật Tiểu Hoa ta đều quen thuộc, bất quá Tiểu Hoa không thích người lạ, sẽ lấy vuốt cào người, ngươi tìm nó làm gì?” Ta nhìn hắn, nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Đúng rồi, ngươi cũng đừng mong lấy được gì bí mật từ miệng ta, miệng ta kín lắm.”

Miệng hắn kéo kéo, lại nghiến răng: “Ta tìm con mèo làm cái gì? Ta tìm là chủ nhân con mèo, Mộ Dung Tứ công tử Mộ Dung Yến! Yến Thung Dung, ngươi biết hắn sao?”

“Biết nha.” Ta lười biếng thuận miệng đáp. “Tìm làm gì?”

“Chuyện của hắn không có gì ngươi không biết?”

Ta gật đầu: “Không gì không biết.”

Thượng Quan Chiêu Nhiên nhìn rừng cây bên ngoài tối đen như mực, vầng trăng khuyết nhô lên cao, đêm chính nùng. Gương mặt trẻ tuổi mang nồng đậm sùng bái, là loại tinh khiết đơn thuần cùng ngay thẳng mà chỉ có tiểu tử vừa chập chững giang hồ mới có. “Mộ Dung Yến võ nghệ có thể nói là nhất tuyệt, trứ danh bởi uyển chuyển quỷ mị. Đao pháp của ta tuy sắc bén, nhưng lại thiếu phần linh hoạt, cho nên muốn cùng hắn quá mấy chiêu, học tập học tập.”

“Nga, nguyên lai là vậy. Thường xuyên có người như thế, bất quá đa số không được như nguyện, còn muốn xem tâm tình thế nào mới quyết định so hay không so.”

“Di? Làm sao ngươi biết? Mộ Dung Yến sao lại không thể so võ a?” Hắn kinh ngạc.

“Sao ta không biết? Những người đó là ta khiển lui a. Sao không thể so võ? Tại vì lười động thủ.” Ta không quản hắn có tin không tin, tiếp tục nói. “Bất quá ngươi có đuổi tới Hàng Châu cũng không gặp người.”

“Tại sao? Hắn không ở Hàng Châu à?”

Ta gật gật đầu cam chịu, đúng là không ở Hàng Châu.

Thượng Quan Chiêu Nhiên vỗ tay một cái: “Ta nhớ ra rồi! Hắn năm ngày trước một mình đơn độc ở Cẩm Châu diệt Viêm Nhụ tà giáo, thật lợi hại! Hiện tại đại khái còn đang trên đường quay về Hàng Châu đi.”

“Thông minh.” Ta gật đầu tán thưởng, “Có muốn cùng ta đi chung đường về Hàng Châu không?”

Hắc liếc mắt nhìn ta chằm chằm, tức giận nói: “Ngươi là muốn ta làm bảo tiêu cho ngươi đi…”

Ta cười hắc hắc, từ chối cho ý kiến.

“Đúng rồi. Ngươi tên công tử ngu ngốc tay trói gà không chặt này, thế nào lại bị người đuổi giết? Kia đều là tử sĩ tà giáo.”

Ta từ trong y phục lấy ra một hạt châu hơi hơi phát hào quang.

Thượng Quan Chiêu Nhiên kinh ngạc thở dốc, xem hắn biểu tình cũng biết hắn nhận ra đồ vật kia.

Hạt châu này là vật phẩm mà tà giáo nhân một mực tìm kiếm, chỉ cần trước khi hào quang của nó biến mất, đem đi luyện đan, đối với võ công tà giáo chí âm chí tà có tác dụng trợ giúp rất lớn, nếu rơi vào tay tà giáo, võ lâm dấy lên tinh phong huyết vũ cũng là điều dễ hiểu.

Hắn nhíu mày trầm tư một lát, mới giật mình: “Ta hiểu rồi! Mộ Dung Yến ở Cẩm Châu diệt Viêm Nhụ tà giáo, đoạt lại hạt châu. Ngươi là bằng hữu của hắn, cho nên hắn vì giấu diếm kẻ khác, đem hạt châu lưu ngươi giữ, chính hắn đánh lạc hướng tà giáo tầm mắt. Ngươi không có võ công, sẽ không dễ dàng bị phát hiện mang theo hạt châu này, nhưng vẫn bị truy ra, nên mới có nhiều người đuổi giết như thế đúng không?”

Hắn suy luận, càng nói càng tức giận: “Mộ Dung Yến người này cũng thật là! Cho dù ngươi là hắn bằng hữu cũng không thể để người không có võ công như ngươi mạo hiểm vậy chứ!”

“A! Không phải! Không phải đâu!” Ta vội vàng biện giải.

“Người đừng nói tốt cho hắn!” Hắn phẫn nộ: “Quên đi, ta cùng ngươi quay về Hàng Châu đi, xem như ta không may. Hạt châu này nhìn qua xem chừng có một tháng sẽ mất hào quang, một tháng, vừa lúc tới Hàng Châu.”

Ta nhún nhún vai, cảm thấy bất đắc dĩ vì hắn không thèm nghe ta nói, đồng thời hiểu được có một thanh niên chân chất như Thượng Quan Chiêu Nhiên đi cùng một đoạn cũng không sai, cho nên liền ngậm miệng không buồn giải thích nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Không biết nên để tên em là Thung Dung hay Thong Dong nữa ~ @_@

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.