Đế Tôn

Chương 1261: Gài tang vật giá họa (1)



Hắn thoáng qua trong lúc liền nghĩ đến, có thể là những Tiên Thiên Thần Ma của Bỉ Ngạn thế giới gây nên, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới, những Tiên Thiên Thần Ma này chính là Thần Quân, quả quyết sẽ không làm chuyện tình như vậy.

- Chẳng lẽ thật sự có người có thể đi lên chiếc phi hành Chứng Đế chi bảo này, đem những Thần Ma pháp bảo này hết thảy trộm đi?

Tố Thần Hầu ánh mắt chớp động, đột nhiên cất bước hướng Giang Nam đi tới, thấp giọng cười lạnh nói:

- Ta có vị lão tổ kia che chở, khẳng định còn có những người khác cũng nhận được Bổ Thiên lão tổ che chở! Giang giáo chủ, ngươi trộm lấy pháp bảo những người khác, còn giả bộ bao lâu?

Hắn lấy ra một thanh lợi kiếm, hung hăng cắm ở trên đùi Giang Nam, Giang Nam như cũ vù vù ngủ say, hồn nhiên không giống như là giả bộ ngủ, mà là thật thật tại tại lâm vào ngủ mê man.

- Chẳng lẽ ta trách lầm hắn? Cũng phải, Giang giáo chủ mặc dù tài hoa xuất chúng, nhưng mà sau lưng của hắn không có Bổ Thiên thần nhân, hơn phân nửa không phải là hắn...

Tố Thần Hầu rút kiếm ra, cất bước hướng Cung Thiên Khuyết đi tới, mỉm cười nói:

- Bề ngoài trung hậu thuần lương, nội tâm gian trá, Cung đạo hữu, ngươi thân là Tạo Hóa Lão Tổ truyền nhân, ta không tin ngươi sẽ bị Bỉ Ngạn Thần Đế tẩy đi trí nhớ!

Xuy...

Hắn một kiếm đâm vào trong bắp đùi Cung Thiên Khuyết, Cung Thiên Khuyết cũng không nhúc nhích, Tố Thần Hầu ngạc nhiên, đột nhiên cười ha ha nói:

- Cơ hội tốt, cơ hội tốt! Những người này lâm vào trong mê ngủ, chẳng phải là mặc ta đắn đo sao? Nhất là Cung đạo hữu cùng Giang giáo chủ, lại càng là đại địch tương lai, nhân cơ hội này, đem hai người các ngươi hết thảy chém giết, chấm dứt hậu hoạn!

Hắn một kiếm đánh xuống, sấm gió đại tác, Cung Thiên Khuyết đột nhiên thân thể vừa động, như du ngư trượt ra, nhanh chóng thoát ra mấy trăm dặm, tránh ra một kiếm này, vẻ mặt lại khôi phục thành nhân súc vô hại trung hậu, trung thực nói:

- Thần Hầu cũng là người sau lưng hướng người hạ dao nhỏ sao?

Tố Thần Hầu thu kiếm, cười lạnh nói:

- Ta đã tu thành Thần Tôn, ngươi cảm thấy ta thật muốn giết ngươi, ngươi có thể tránh được một kiếm của ta sao?

Hắn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Đường đường Tạo Hóa Lão Tổ truyền nhân, lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đem tài phú trên người những Thần Ma này cướp sạch không còn, nếu như những Thần Ma này tỉnh lại, ngươi cảm thấy còn cần giết ngươi sao?

Cung Thiên Khuyết sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Thần Hầu, cũng không phải là sở tác sở vi của ta, sau khi ta tỉnh lại, liền phát hiện những Thần Ma này đã bị người cướp sạch sẽ! Thậm chí, ta còn hoài nghi là Thần Hầu gây nên!

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng sao?

Tố Thần Hầu cất bước hướng hắn đi tới, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Cung đạo hữu, ta không muốn ngươi giao ra tất cả pháp bảo, chỉ cần ngươi giao pháp bảo của Tử Phòng cùng Phàn đô thống ra đây, chuyện này liền coi bỏ qua. Ta cũng sẽ thay ngươi bảo thủ bí mật, tuyệt sẽ không đem việc này nói cho người thứ ba!

Cung Thiên Khuyết đại nhíu nói:

- Ta không có lấy đi những pháp bảo này, như thế nào giao ra đây? Thần Hầu, chẳng lẽ là ngươi tự mình lấy biển thủ, hôm nay muốn gài tang vật đến trên đầu của ta?

Tố Thần Hầu tức giận, đang muốn xuất thủ bắt giữ hắn, buộc hắn giao ra bảo vật của Tử Phòng đạo nhân cùng Phàn đô thống, đột nhiên lỗ tai hai người giật giật, nhất tề hướng Giang Nam nhìn lại.

Chỉ thấy ngón tay Giang Nam giật giật, tựa hồ muốn từ trong ngủ mê man tỉnh lại, Tố Thần Hầu cùng Cung Thiên Khuyết trong lòng lẫm nhiên, thân hình chợt lóe, riêng phần mình trở lại tại chỗ, phiêu nhiên ngủ mất.

Giang Nam đánh ngáp, từ từ tỉnh lại, mở mắt mờ mịt nhìn chung quanh, nghi ngờ nói:

- Chỉ có ta đã tỉnh? Ha hả, xem ra vị lão tổ sau lưng ta kia quả nhiên thực lực kinh người, ngay cả Bỉ Ngạn Thần Đế cũng lau không đi đoạn trí nhớ này!

Tố Thần Hầu cùng Cung Thiên Khuyết trong lòng rùng mình, thầm nghĩ:

- Sau lưng của hắn quả nhiên cũng có một vị Bổ Thiên thần nhân! Khó trách hắn tuổi trẻ như thế, liền có thể có tư chất cùng tài tình kinh người như thế!

- Không biết sau lưng của hắn rốt cuộc là vị Bổ Thiên lão tổ kia? Khẳng định không phải là Càn Khôn Lão Tổ cùng sư tôn ta...

Hai người đang suy nghĩ, Giang Nam kinh ngạc nói:

- Những người này làm sao bị lột sạch hết rồi? Người nào đem những Thần Ma này cướp sạch rồi? Nguy rồi nguy rồi, chẳng lẽ có người đi lên Bỉ Ngạn Thần Chu... Không đúng, không đúng, Bỉ Ngạn Thần Chu nhanh như vậy, người nào có thể đuổi đến con thuyền này?

Tố Thần Hầu cùng Cung Thiên Khuyết nghe Giang Nam ở nơi đó lầm bầm lầu bầu, đoán ra loại loại khả năng, ngay sau đó, đột nhiên Giang Nam cất bước đi về phía Cung Thiên Khuyết, cười lạnh nói:

- Cung đạo hữu, không cần phải giả bộ đâu! Ngươi là Tạo Hóa Lão Tổ đệ tử, nhất định là Tạo Hóa Lão Tổ cũng âm thầm giúp ngươi, để ngươi có thể tránh ra Bỉ Ngạn Thần Đế mạt sát trí nhớ!

Cung Thiên Khuyết tiếp tục ngủ say.

- Còn giả bộ? Thiên Đao Thần Thông của ta, đã sớm khát khao khó nhịn!

Chỉ nghe thổi phù một tiếng, Giang Nam hai tay xê dịch, một thanh Thiên Đao hiện lên, cắt vào trong bắp đùi của Cung Thiên Khuyết.

Cung Thiên Khuyết âm thầm cắn chặc hàm răng, đem một đao kia thừa nhận xuống, chết sống không ra. Chỉ nghe tiếng bước chân của Giang Nam đi xa, hướng Tố Thần Hầu đi tới, tự nhủ:

- Không phải là Cung đạo hữu... Xem ra là ta oan uổng hắn, nếu không phải là hắn, như vậy nhất định là Thần Hầu ngươi! Thần Hầu, ngươi là tính toán tiếp tục giả vờ đi xuống, hãy để cho ta thọc một đao? Xem ra ngươi là muốn cho ta thọc một đao!

Tố Thần Hầu như cũ ở trong mê ngủ, không động đậy chút nào, thầm nghĩ:

- Ta tu thành Thần Tôn, để ngươi thọc ngươi cũng thọc bất động!

Giang Nam một đao Thiên Đao đánh xuống, thậm chí ngay cả da của Tố Thần Hầu cũng không thể cắt ra, không khỏi lấy làm kinh hãi nói:

- Phòng ngự thật là mạnh! Ta suýt nữa đã quên, Thần Hầu đã tu thành Thần Tôn, Thiên Đạo Thần Thông của ta không làm gì được được Thần Hầu.

Trong lòng Tố Thần Hầu ám thoải mái, đột nhiên một tòa núi lớn ầm ầm đè xuống, ngọn núi lớn này trầm trọng như thế, cơ hồ đè ép hắn.

Tố Thần Hầu nổi trận lôi đình, chỉ cảm thấy một cỗ Huyền Hoàng khí tức truyền đến, đặt ở trên người hắn rõ ràng là một tòa Huyền Hoàng Thánh Sơn vô cùng nặng!

Giang Nam đem Huyền Hoàng Thánh Sơn nện xuống, thấy Thần Hầu này như cũ vẫn không nhúc nhích, lúc này thu Thánh sơn, trong lòng cười lạnh nói:

- Để ngươi thọc ta một kiếm, hiện tại lỗ lã đi? Lỗ lã ngươi cũng không làm sao được...

- Không phải là Thần Hầu, cũng không phải là Cung Thiên Khuyết, như vậy rốt cuộc là người nào len lén đem những Thần Ma này cướp sạch không còn? Đây rõ ràng là muốn gài tang vật đến trên đầu của ta a...

Cung Thiên Khuyết cùng Tố Thần Hầu len lén liếc thấy Giang Nam ngồi ở chỗ đó cau mày khổ tư, không có tiếp tục thọc bọn họ đập bọn họ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.