Đế Tôn

Chương 2042: Tiễu Trừ Huyền Thiên (2)



Không khí trở nên vô cùng ngưng trọng.

Tuy nói những Chân Tiên này chẳng qua là thân thể bị chém, Đạo Quả còn đó, như cũ có thể sống lại, nhưng ngắn ngủn một cái chính diện công phu, liền đem Thập Nhị Cung Tiên Vương đại trận phá vỡ, thực lực bực này, đủ để cho Đông Phương Phổ Vũ cùng Quan Giác Tiên Vương không thể coi thường Giang Nam.

- Cơm cơm!

Tiểu ấu giao hoan khoái kêu to, cái đuôi từ cổ tay Giang Nam bay ra, phi phác đi xuống, một đầu đâm vào trong đống huyết nhục của những Yêu tộc Chân Tiên kia.

Đông Phương Phổ Vũ hít vào một hơi thật dài, ánh mắt như cũ gắt gao nhìn thẳng Giang Nam, đối với đầu tiểu ấu giao kia làm như không thấy.

Hơi thở của hắn tăng vọt, phát động khí lưu trên bầu trời Thiên Châu, hóa thành một cái nước xoáy cự đại, quay chung quanh đỉnh đầu của hắn điên cuồng xoay tròn, thiên địa vì hắn cộng minh, tia tia Tiên đạo hiện lên, kinh khủng vô cùng!

Hắn không phải là Tiên Vương, nhưng hiện tại khí thế của hắn còn hơn hẳn Tiên Vương!

Đông Phương Phổ Vũ há mồm, trong miệng xuất hiện một mũi thương, hắn tự tay bắt được mũi thương, một tấc một tấc rút ra, đại thương phong cách cổ xưa này càng ngày càng dài, uy năng càng ngày càng kinh khủng, Tiên đạo quấn quanh thương thân, như một con đại mãng chậm rãi quay chung quanh thân thương chuyển động!

Hắn đã tu thành tám mươi mốt loại Tiên đạo, cây Phổ Vũ tiên thương này là thành danh chi bảo của hắn, cũng là Chứng Đạo Chi Bảo của hắn, theo hắn đi đến bây giờ, trên thân thương còn có vết máu màu nâu cổ lão, đó là máu của Hỗn Độn Cổ Thần, khắc ở thân thương, xơ xác tiêu điều.

- Mời!

Đông Phương Phổ Vũ một tay cầm thương, trầm giọng nói.

Trong Thần Luân sau ót Giang Nam, Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm hiện lên, nhè nhẹ từng sợi Nguyên Thủy khí tràn ngập, gột rửa, Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm rơi xuống, Giang Nam cầm thần kiếm này trong tay, hít vào một hơi thật dài, lẳng lặng nói:

- Mời.

Đông Phương Phổ Vũ quát lên, Phổ Vũ tiên thương chấn động, đâm về Giang Nam, cắt rách hư không, quay chung quanh thân thương xuất hiện từng ngọn thế giới huyến lệ nhiều màu, tám mươi mốt tòa đại thương quay chung quanh hắn bay múa, Thế Giới Chi Lực phủ xuống, tràn vào trong đại thương!

Thân thể của hắn càng ngày càng vĩ ngạn, giống như một Tiên Vương đỉnh thiên lập địa, che ở trên bầu trời bao la của Thiên Châu.

- Hỏi!

Hắn một thương này giống như hỏi đối thủ, đại thương như nói, mũi thương nhắm thẳng vào kỳ tâm, thương của hắn chính là đạo của hắn, Đạo Tâm không bằng hắn liền không cách nào né tránh một thương này của hắn, né tránh một thương này liền Đạo không bằng hắn, trên khí thế sẽ bị trấn áp!

Giang Nam thét dài, không trốn không né, đột nhiên cất bước tiến lên, xuất kiếm!

Giờ khắc này, kiếm vũ vô cùng sáng lạng xuất hiện, vô số đạo kiếm quang ngang trời, giống như khổng tước xòe đuôi, nhưng so sánh với khổng tước xòe đuôi đẹp mắt hơn vô số lần, trong từng đạo kiếm quang tích chứa từng ngọn thế giới, chói mắt sinh huy!

Bá…

Kiếm quang đầy trời biến mất, chỉ còn lại có một kiếm, một kiếm thuần phác, một kiếm Nguyên Thủy Thương Mang!

Khai Nguyên!

Tranh…

Kiếm cùng thương gặp gỡ, lần lượt thay đổi mà qua, bộ ngực Giang Nam bị đại thương xuyên thủng, trong miệng hộc máu, giơ tay lên triệu hồi tiểu ấu giao, xoay người liền đi, hóa thành một đạo quang mang lóe lên liền đi.

Mà nơi cổ của Đông Phương Phổ Vũ đột nhiên toát ra một đạo huyết tuyến tinh tế, tiếp theo đỉnh đầu cao cao bay lên!

- Huyền Thiên đạo hữu, ngươi vội vã như vậy là chạy đi đâu?

Một tiếng cười to truyền đến, hư không rung chuyển, một thủ chưởng thật lớn xuất hiện ở sau lưng Giang Nam, hung hăng về phía trước phách đi!

Câu Trần Tiên Vương đến!

Giang Nam gầm lên, xoay người lại một kiếm đánh rớt, kiếm quang cùng bàn tay khổng lồ kia va chạm, thân hình bị chấn đến cao cao bắn lên, ngã về phía sau!

- Huyền Thiên đạo hữu, ngươi ở hạ giới rất sung sướng, nếu ngươi sống ở hạ giới, ta vẫn không thể làm sao ngươi.

Hư không chấn động, lại có một Tiên Vương đi ra, uy nghiêm rộng lớn, chính là Tử Tiêu Tiên Vương, ha hả cười nói:

- Ngươi chạy tới Tiên giới làm gì chứ?

Trong nháy mắt Giang Nam cùng Đông Phương Phổ Vũ giao thủ, liền lập tức cảm ứng được có khí tức khủng bố truyền đến, bởi vậy không cùng Đông Phương Phổ Vũ phân sinh tử thắng bại, mà là quay người liền đi, không nghĩ tới vẫn là không kịp.

Câu Trần Tiên Vương cùng Tử Tiêu Tiên Vương dĩ nhiên đạt được tin tức hắn xuất hiện tại Thiên Châu, tự thân hàng lâm, hai đại Tiên Vương này là nhân vật tiếp cận Tiên Quân, vượt qua xa hắn cái nửa bước Chân Tiên này có khả năng so sánh.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Giang Nam vẫn là một Thần, cũng không tính là Chân Tiên trên ý nghĩa chân chính, Chân Tiên chính thức trên ý nghĩa, cần trước nhảy ra Thiên Đạo chứng đạo thành Tiên, tu thành Tiên nhân, sau đó đem Tiên đạo tinh luyện đến cấp bậc Chân Tiên, luyện thành đạo quả.

Mà Giang Nam lại không có nhảy ra Thiên Đạo chứng đạo thành Tiên, bởi vì Tam Giới Thiên Đạo đã biến thành Tiên đạo Thiên Đạo, không cách nào nhảy ra Thần đạo, cho nên hắn như cũ là một vị Thần.

Hơn nữa, Nguyên Thủy đại đạo của hắn tuy đạt tới cấp bậc Tiên đạo, lại không có nói lên tới cấp bậc Chân Tiên, tuy luyện thành đạo quả, lại không phải Chân Tiên chính thức trên ý nghĩa, chỉ có thể coi là nửa thùng nước.

Tử Tiêu Tiên Vương cùng Câu Trần Tiên Vương hai vị tồn tại này có thể nói là nhân vật cường đại nhất bên trong Tiên Vương, hai đại Tiên Vương tự mình chạy đến, có thể nói là đối với Giang Nam cực kỳ trọng thị.

Quan Giác Tiên Vương cười ha ha nói:

- Tử Tiêu đạo huynh, Câu Trần đạo huynh, Huyền Thiên giáo chủ vừa tới Tiên giới, vậy mà lao động hai đại Tiên Vương cùng một chỗ xuất kích, lan truyền đi ra ngoài chỉ sợ đối với thanh danh của các ngươi không tốt lắm đâu?

Câu Trần Tiên Vương liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Đoạn người đạo thống, như là giết cha mẹ. Quan Giác đạo hữu, chuyện này ngươi vẫn là không muốn nhúng tay thì tốt hơn, miễn cho mặt ngươi khó coi. Đạo hữu vẫn là thành thành thật thật làm Thiên Châu Tiên Vương của ngươi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.