- Bất Không Đạo Nhân trấn áp cả Hỗn Độn Ôn Đế, phân thây Tịch Diệt Đạo Nhân, Bất Không sẽ kiêng dè ngươi sao? Nếu Bất Không Đạo Nhân e ngại ngươi thì sớm giết ngươi, trấn áp ngươi tại đây chỉ vì muốn ngươi biết mình sai. Nhưng nếu ngươi nói với ta một tiếng ngươi sai, bái ta làm nghĩa phụ thì ta sẽ thả ngươi ra, suy nghĩ kỹ đi.
Thiên Nguyên thần tổ tức hộc máu, lạnh lùng nói:
- Tiểu quỷ, ta muốn làm ngươi...
Giang Nam nét mặt sa sầm nói:
- Đừng ồn ào!
Giang Nam lạnh lùng nói:
- Trong thiên hạ bàn về tạo nghệ đại đạo tịch diệt trừ Tịch Diệt Đạo Nhân ra chính là ta. Nếu ngươi còn lảm nhảm nữa ta sẽ khiến tịch diệt ma nhãn bao phủ ngươi hấp thu ngươi luôn, cho ngươi không biết ngày tháng năm nào thoát khốn!
Ma Thiên Tiên Quân, Linh Lung đạo đồng sợ ướt quần, thót cả tim chờ đợi. Thiên Nguyên thần tổ trong tịch diệt ma nhãn im lặng, không biết là tức xỉu hay đúng là không dám chọc giận Giang Nam.
Ma Thiên Tiên Quân, Linh Lung đạo đồng đi theo Giang Nam, nhỏ giọng nói:
- Giáo chủ, lão quái vật này... A không, lão tiện nhân này thật sự không thể sử dụng pháp lực?
Giang Nam cất bước đi tới, cười nói:
- Nếu hắn có thể dùng pháp lực thì sẽ nói nhảm nhiều như vậy sao? Sơm lmà thịt chúng ta, tự mình luyện hóa xiềng xích tinh cầu giết về Hỗn Độn thiên quốc, tìm Bất Không báo thù.
Linh Lung đạo đồng nuốt nước miếng nói:
- Lão gia thật sự có thể hấp thu tịch diệt ma nhãn quanh thân hắn sao?
- Đương nhiên có thể hấp thu luyện hóa, nhưng nếu ta đến gần sẽ bị lão tiện nhân làm thịt.
Giang Nam cười nói:
- Bàn về cơ thể thì ta không phải là đối thủ của lão.
Linh Lung đạo đồng ngoái đầu nhìn, bật cười nói:
- Lão gia, tại sao lão ta không dám hó hé câu nào?
Giang Nam cười nói:
- Chắc vì ngồi tù lâu quá nên đầu óc đần độn.
Thiên Nguyên thần tổ nghe câu kia tịch diệt ma nhãn nhảy loi choi, tức giận quát:
- Tiểu tử thối, ngươi quay lại đây! Lão phu phải bằm thây ngươi ra! Trở về cho ta!
Linh Lung đạo đồng đồng tình nhìn Thiên Nguyên thần tổ, hỏi:
- Lão gia trở lại làm gì? Xem ra lão ta đúng là đần thật.
Thiên Nguyên thần tổ giận dữ rít gào:
- Chờ lão phu thoát khốn, lão phu sẽ bóp nát ngươi thành nước!
Ma Thiên Tiên Quân than thở lắc đầu, nói:
- Bị trấn áp lâu như vậy cũng tội, giáo chủ có cách nào giết lão ta không?
Giang Nam suy tư, lắc đầu, nói:
- Nếu có thể thu gom tất cả tịch diệt ma nhãn trong mảnh đất bỏ hoang xếp trên người lão thì hơn phân nửa có thể luyện chết lão. Nhưng thu gom nhiều tịch diệt kiếp vượt ngoài khả năng của ta.
Thiên Nguyên thần tổ giận dữ hét toáng lên:
- Bóp nát ba ngươi thành nước!
Ba người lắc đầu.
Giang Nam cười nói:
- Nếu có cơ hội hãy giết lão ta đi, miễn cho tương lai lão ta thoát khốn hại chúng ta, ta không muốn bị lão ta bóp thành nước.
Linh Lung đạo đồng thè lưỡi hỏi:
- Lão gia, nơi này to như vậy chúng ta nên đi đâu?
Giang Nam nhìn xung quanh, khắp nơi là đất đai và bầu trời tan vỡ, tử khí tràn ngập, hết thảy đều chết. Mặt trời tắt, vì sao rơi, hư không chết, không co giãn được, đụng vào là vỡ.
Không gian nơ ianày bị ăn mòn thủng lỗ chỗ, hơi thở thiên nhân ngũ suy bao phủ. Nơi nơi tràn ngập trứ hỗn độn chi khí, có vài chỗ đã biến thành tuyệt cảnh, vô cùng khủng bố, Tiên Quân rơi vào trong cũng sẽ thân chết đạo tiêu.
Nhưng có vài nơi không bị tịch diệt kiếp hủy diệt, vẫn có núi sông, rất là kỳ lạ.
- Hai người đi tìm Hỗn Độn Long Tổ, ta cũng phải đi tìm hai cố nhân.
Lòng Giang Nam máy động, hai khí nguyên thủy bay ra nhập vào người Linh Lung đạo đồng, Ma Thiên Tiên Quân.
Giang Nam cười nói:
- Hai khí nguyên thủy này chứa đại đạo tịch diệt, có thể bảo đảm các ngươi không bị tịch diệt kiếp xâm nhập, nhưng cần tránh khỏi những tuyệt cảnh này. Ma Thiên sư huynh, Linh Lung, chúng ta từ biệt tại đây, sau này sẽ gặp lại ởn ơi này.
Ma Thiên Tiên Quân gật đầu, mang Linh Lung đạo đồng đi xa. Giang Nam nhìn bốn phía, chọn một hướng xuất phát.
Hư không nơi này rất yếu ớt, Giang Nam phải hét sức cẩn thận. Nếu đi nhanh chút hư không sẽ bị hắn đụng sập, không lành lại được, sơ sẩy một cái là rơi vào tuyệt cảnh, thân chết đạo tiêu.
Thiên địa trong hủy diệt là đáng sợ nhất. Nếu tịch diệt kiếp hoàn toàn phá hủy thiên địa này thì nơi đây hoàn toàn hóa thành hỗn độn giống bên ngoài, không có nguy hiểm gì.
Nơi còn tồn tại trong tịch diệt kiếp là nguy hiểm nhất, chỗ nào cũng có thiên nhân ngũ suy, tịch diệt kiếp cuốn trôi, thời không hỗn loạn, đại đạo héo tàn, thọ nguyên trôi qua, hết thảy điêu linh.
Dù ngươi là Thiên Quân, Đạo Quân cũng không thay đổi được đạo hạnh bị tịch diệt kiếp tước đoạt, cơ thể mục rữa, thọ nguyên vô tận đến cuối, tậm chí biến thành người bình thường, khó tránh khỏi cái chết.
Dù có năng lực tránh thoát cũng khó trốn khỏi vũ trụ sụp đổ, bốn phía đầy kiếp quang. Khi vũ trụ tan vỡ, lực lượng hủy diệt tất cả sẽ bẻ gãy nghiền nát phá hủy hết thảy sinh linh, biến mọi thứ thành hư vô.
Kinh khủng là kiếp quang tựa các lỡi kiếm bén, kiếp quang cắt qua tước thọ tước khí tước đạo hạnh, trảm thần trảm nguyên trảm đạo quả. Hư không sụp đổ, đạo quả không có chỗ ký thác, bị kiếp quang chém đứt tất nhiên hồn phi phách tán, tu vi thành nước chảy đi.
Thiên địa này vì nguyên nhân gì đó không hoàn toàn sụp đổ nhưng đã có kiếp quang, từng đợt kiếp quang xao động xẹt qua hư không tử vong, như cái lưới vô hình bắt lấy cá lọt lưới.
Giang Nam rất khó hiểu hỏi:
- Tại sao chỗ này không hoàn toàn sụp đổ, hủy diệt trong tịch diệt kiếp?
Lý ra tịch diệt kiếp khí thế hùng hổ hủy diệt vũ trụ, biến tất cả quay vè hỗn độn, đốt cháy tịch diệt thiên hỏa, làm lại thời đại mới.
Nhưng Đế và Tôn, Bất Không sáng tạo ba vũ trụ chưa hoàn toàn điêu linh hủy diệt, tám ức năm qua vẫn còn đây, thật lạ lùng.
Không chỉ lạ một điểm, nơi này có vị trí bồng bột sức sống, núi sông rừng rậm tựa như thế ngoại đào nguyên.
Giang Nam đi không biết bao xa, rốt cuộc đến một chỗ không bị tịch diệt kiếp quấy nhiễu.
Giang Nam nhìn đằng trước, tim rung lên:
- Nơi này vẫn còn nhân loại sống?
Trước mặt Giang Nam là quốc gia vô cùng to lớn, các thành trì cổ xưa tráng lệ đứng thẳng giữa dãy núi. Trong thành trì đầy ắp người đến người đi, nam nữ già trẻ, nhốn nháo náo nhiệt.
Có nông dân, thợ xây, thương nhân, quan phủ, kỹ viện, xe ngựa như nước, không khác gì quốc gia bình thường.
Cính giữa tòa thành có một hoàng thành ộng mấy vạn dặm, trang nghiêm rộng rãi, thậm chí có tu sĩ trấn thủ trên bầu trời.
Thần thức Giang Nam quét qua, tim đập nhanh. Tu vi mọi người đều không yếu, nhỏ từ trẻ sơ sinh đến lớn tóc bạc phơ đều là cảnh giới thần linh.
Thần thức Giang Nam quét qua hoàng thành, bên trong có mấy cao thủ tu vi tiên nhân.
Đương nhiên đối với Giang Nam thì bọn họ không xem như cao thủ. Tuy nhiên trước kia tám vũ trụ mấy ngàn vạn năm mới xuất hiện vài tiên nhân, nơi đây chỉ là một quốc gia trong vũ trụ hủy diệt có đến mấy tiên nhân, làm Giang Nam tặc lưỡi lấy làm lạ.
Giang Nam nhíu mày hỏi:
- Quốc gia kia làm sao tránh thoát tịch diệt kiếp được?