Đối với Giang Nam, nguyên thủy chi khí chứa đạo diệu và tận cùng đại đạo là chất dinh dưỡng tốt nhất cho Nguyên Thủy đại đạo, là mấu chốt để hắn chứng đạo tận cùng đại đạo.
Con rồng to bay tới bên cạnh, ngồi xuống nhìn cảnh khai thiên hừng hực khí thế.
Con rồng to chớp mắt nói:
- Đáng tiếc ta chưa phân thắng bại với nguyên chung mà nó đã sắp chết.
Con rồng to đắc ý hớn hở nói:
- Nhưng nguyên chung nhỏ yếu như thế làm sao là đối thủ của Long đại lão gia anh minh thần võ? Long đại lão gia là tiên thiên linh bảo hoang dại số một từ xưa đến nay, xếp đầu bảng. Tồn tại nhỏ bé đáng thương, nhỏ đến mức không đọng lại trong lòng Long đại lão gia.
Giang Nam liên tục gật đầu, cười nói:
- Long đại lão gia đúng là dũng mãnh vô song, hết thảy pháp bảo đều chịu thiệt trong tay Long đại lão gia. Giục ngựa cũng không bằng một sợi lông của Long đại lão gia.
Con rồng to càng đắc ý hơn, nó sửa lời Giang Nam:
- Không phải lông, là vảy, trên người ta không mọc lông. Nhưng giáo chủ nịnh câu đó làm lòng Long đại lão gia rất thoải mái. Giáo chủ, nhà ngươi cũng không tệ, một tay chôn vùi tám tiên thiên pháp bảo, ba linh bảo, xem như nhân vật khiến mắt Long đại lão gia sáng lên trong đám sinh linh nhỏ yếu. Long đại lão gia vô địch cõi đời khen ngợi ngươi.
Giang Nam cười híp mắt nói:
- Vậy chắc Long đại lão gia không sợ tiên thiên linh bảo khác?
Con rồng to nhảy cẫng lên, tức giận quát:
- Buồn cười! Long đại lão gia đã từng sợ ai? Ngươi cũng biết Bất Không còn bị ta đánh chết! Bây giờ Long đại lão gia xếp hạng đầu bảng tiên thiên linh bảo, long khí oai hùng đi qua đâu là không con sâu nào không phục.
Giang Nam cười to, hắn đứng dậy hành lễ với hư không:
- Vô Cực điện chủ đã đến rồi sao không xuất hiện? Chẳng lẽ bị long khí oai hùng trấn áp không dám lộ mặt?
Hư không dao động, Vô Cực Thiên Tôn đi ra, chớp mắt nhìn Giang Nam và con rồng to hoang dại.
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Đế Giang đạo hữu và con rồng hoang này thật thú vị, đều là loại khoác lác đụng trời, tâng bốc nhau mà không đỏ mặt. Ta nghe lời các ngươi nói ngược lại xấu hổ giùm không dám ra đây.
Giang Nam mỉm cười nói:
- Sau đại chiến khó được thả lỏng, nếu cứ mặt nhăn mày nhó thì còn gì vui? Đấu với trời, với đất, với thời đại tiên đạo rất vui. Mời Đại Thiên Tôn ngồi.
Giang Nam xòe tay ra, thoáng chốc cảnh tượng điểm cao nhất Tiên giới thay đổi. Vô tận linh quang bất diệt mênh mông tuôn ra thành Đại La Thiên lồng lộng, cung điện thâm trầm.
Các tầng đại điện san sát như rừng rậm, trời trăng sao quay quanh, vô số thần ma sinh hoạt trong đó. Có đứng trên ngôi sao, có ở trong biển cả, có sơn thần, thuỷ thần, nguyệt thần, thái dương thần, hoa cỏ cây cối chim chóc sâu bọ thú chạy, cái gì cũng có thần.
Giang Nam ngồi trên bầu trời Nguyên Thủy Đại La Thiên, thân hình vĩ đại, sau lưng có Lô Bồng, con rồng to quay quanh trong Lô Bồng.
- Cam minh hơn lúc ngươi trong kiếp số rất nhiều, có thể lọt vào mắt ta.
Vô Cực Thiên Tôn ngồi dưới đất đối diện Giang Nam, không quan tâm Nguyên Thủy Đại La Thiên. Trên đầu Vô Cực Thiên Tôn hiện ra ngọc như ý, cánh hoa nở rộ tầng tầng tự thành thiên địa. Vô Cực Thiên Tôn vừa không ở trong Tiên giới cũng không trong Nguyên Thủy Đại La Thiên của Giang Nam, tách rời tất cả.
Giang Nam ở trong Nguyên Thủy Đại La Thiên mời Vô Cực Thiên Tôn ngồi là muốn gã đáp xuống Đại La Thiên. Con rồng to quay quanh trong Vô Cực Thiên Tôn, khí thế hùng hổ tùy thời tấn công, vô hình trung khiến Vô Cực Thiên Tôn rơi vào thế yếu.
Nếu Vô Cực Thiên Tôn không dám ngồi xuống là hụt hơi hơn Giang Nam, một câu đơn giản đại biểu cho thử thách siêu nguy hiểm.
Vô Cực Thiên Tôn ngồi trong Đại La Thiên nhưng không phải ở Nguyên Thủy Đại La Thiên, đây mới là bản lĩnh thật.
Vô Cực Thiên Tôn đánh giá xung quanh, tán thán:
- Cả đời ta hiếm khi thấy nhân vật nổi bật như Đế Giang, có thể sống đến bây giờ càng hiếm hoi. Nếu Đế Giang không phải sinh linh thời đại, không ở trong lưới nhân quả của ta thì ta không muốn ra tay với đạo hữu chút nào. Nhân tài hiếm có.
- Nguyên Thủy Đại La Thiên của đạo hữu định mượn khai sáng hỗn độn ra nguyên thủy chi khí chế tạo thành thiên cao nhất Tiên giới sao? Suy nghĩ của đạo hữu không tệ, mượn cơ duyên này thành tựu thiên cao nhất Tiên giới, dù là Đế hay Tôn, Bất Không sẽ không tha cho ngươi ở trong Tiên giới của bọn họ.
Giang Nam cười nói:
- Đại Thiên Tôn nói quá lời. Ta chỉ muốn một góc nhỏ nhoi, không muốn nắm giữ Càn Khôn Tiên giới.
Vô Cực Thiên Tôn cười mắng:
- Giả dối, xạo quá. Ngươi đừng gải mù sa mưa trước mặt ta nói mình không có ý đồ. Nếu ngươi thật sự chế tạo Nguyên Thủy Đại La Thiên thành thiên cao nhất Tiên giới sẽ đủ sức ngang hàng với bọn họ, ta không tin ngươi không có ý nghĩ đó.
Giang Nam kêu oan:
- Đại Thiên Tôn chỉ biết một mà không biết hai. Ta đây thời gian xuất thế muộn, không thể theo kịp tiền sử, thời đại hỗn độn, cơ hội đợt tiên thiên sinh linh cũng không đến lượt ta. Nếu không nhân dịp này đánh cắp chút tiên đạo bảo địa thì thật sự sẽ bị người đùa chơi!
Vô Cực Thiên Tôn nghiêm túc nói:
- Cho nên đây là điểm ta phục ngươi. Ngươi không phải lão quái vật tiền sử chuyển thế, không phải thủ lĩnh thời đại Hỗn Độn Cổ Thần. Thời gian ngươi xuất thế chậm, không là tiên thiên sinh linh, chỉ là hậu thiên sinh linh đáng buồn sống trong ván cờ lớn Đế và Tôn, Bất Không bài bố hơn tám ức năm.
- Nhưng ngươi làm mưa làm gió trong Đại La Thiên, sống đến tận bây giờ, chế tạo ra Nguyên Thủy Đại La Thiên, khiến tiên đạo ở dưới chân ngươi, muốn sóng vai với Đế và Tôn. Ta hiếm thấy ai có tài năng, sự gan góc như ngươi.
Giang Nam cười to bảo:
- Đại Thiên Tôn không uổng là tồn tại tinh thông đại đạo nhân quả, chút khôn vặt không lừa gạt ngươi được. Ta không muốn dưới cơ ai, không muốn bị tiên đạo tiêu diệt, nếu vậy chẳng bằng khiến Đại La Thiên thành thiên cao nhất Tiên giới. Tiên đạo không bao giờ diệt ta được!
Hai người bình tĩnh không giống kẻ thù sắp chiến đấu mà trò chuyện rất vui, con rồng to vô cùng khó hiểu.
Con rồng to thầm nghĩ:
- Giáo chủ và Vô Cực tâng bốc nhau, nhìn mà buồn nôn.
Trí nhớ con rồng to kém, nó không nhớ mới rồi cũng mèo khen mèo dài đuôi với Giang Nam.
Vô Cực Thiên Tôn nhìn bên dưới, tám tiên thiên pháp bảo, ba tiên thiên linh bảo khai sáng hỗn độn, định thiên địa Càn Khôn.