- Có một số Thiên Tôn nên chết để tạ thiên hạ, chết mấy Thiên Tôn là kiếp số đã nhỏ hơn nhiều.
Tịch Diệt Đạo Nhân cười to bảo:
- Đế Lân đạo hữu đang nhằm vào ta và Thiên Tôn khác sao?
Mùi thuốc súng trên Đại La Thiên càng lúc càng nồng nặc. Không khí giữa các Thiên Tôn nặng nề, tùy thời đánh nhau.
Giang Nam mở miệng nói:
- Các vị, ta mời các người đến là vì bàn bạc vô lượng sát kiếp, không phải kêu các đạo hữu đến đánh nhau. Xin các vị hãy kiềm chế lại.
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Nói đến thì Nguyên Thủy Thiên Tôn có liên quan đến sát kiếp này. Bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn thả Tịch Diệt Đạo Nhân ra, nên Đạo Quân, Thiên Quân, Tiên Quân, Tiên Vương dưới tay Nguyên Thủy Thiên Tôn phải gặp nạn hết mới công bằng.
Vô Cực Thiên Tôn nhắc lại chuyện Giang Nam thả Tịch Diệt Đạo Nhân, Thanh Liên Tiên Tôn đồng ý ngay:
- Vô Cực nói đúng, câu gì ta cũng phản đối chứ ta đồng ý câu này. Nguyên Thủy Thiên Tôn thả Tịch Diệt Đạo Nhân nên môn hạ của Thiên Tôn nên gặp nạn!
Đạo Không Thiên Tôn im lặng giây lát, gật đầu:
- Mặc dù bất nhẫn nhưng đây xem như cách hay, Nguyên Thủy Thiên Tôn hãy suy nghĩ đi?
Giang Nam thầm cười lạnh:
- Các vị thấy thế lực của ta yếu nhất, chỉ một mình ta là Thiên Tôn dễ ăn hiếp nên định lấy ta ra khai đao đúng không?
Vô Cực Thiên Tôn cười to bảo:
- Không chừng Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng sẽ gặp nạn.
Thanh Liên Tiên Tôn lạnh nhạt nói:
- Nguyên Thủy Thiên Tôn cần phải tạ lỗi thiên hạ, có lẽ chúng ta sẽ giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn một tay.
Giang Nam cười lớn:
- Nói hay! May mắn ta có trợ thủ, đủ sánh ngang với các người. Muốn bắt nạt kẻ yếu sao? Chọn sai người! Tẩu tẩu, mời ra đi.
Giang Nam dứt lời, Nguyên Mẫu Thiên Tôn cất bước đi ra hư không, vào Đại La Thiên chào các Thiên Tôn. Nguyên Mẫu Thiên Tôn ngồi xuống.
Bảy Thiên Tôn chia bốn phe, địa vị ngang nhau.
Giang Nam nhìn quanh một vòng, thản nhiên nói:
- Các vị, tẩu tẩu của ta đã đến, bây giờ chúng ta nói chuyện đàng hoàng được chưa?
- Tẩu tẩu?
Các Thiên Tôn tim đập nhanh, chửi thầm vô sỉ:
- Nguyên Thủy Thiên Tôn da mặt dày hơn cái mo, gọi Nguyên Mẫu là tẩu tẩu, kéo nữ nhân này vào phe của hắn. Da mặt dày như thế đã vô địch thiên hạ!
Nguyên Mẫu Thiên Tôn và Giang Nam có quan hệ lớn nhất là... Không liên quan gì nhau. Giang Nam bắt quàng làm quen được, gọi Nguyên Mẫu Thiên Tôn là tẩu tẩu, kéo Thiên Tôn thứ bảy vào trận doanh của hắn. Thủ đoạn như thế khiến các Tiên Tôn phục sát đất.
- Các vị đừng hiểu lầm, ta không phải tẩu tẩu của tên này.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn bình tĩnh nói:
- Ta đến đây là muốn so tài với hắn, nhìn xem thủ đoạn của ai hơn một bậc. Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với ta là thủ đoạn của hắn hơn các người một bậc, ta không tin.
Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân, Vô Cực Thiên Tôn, thành tựu, Tịch Diệt Đạo Nhân, năm Thiên Tôn cùng nhìn Giang Nam.
Giang Nam xua tay, cười toe toét:
- Các vị đừng để bụng, ta chỉ nói thật lòng, đừng để bụng.
Năm Thiên Tôn cười phá lên.
Đạo Không Thiên Tôn cười nói:
- Đạo lý của ai hơn một bậc, bản lĩnh của ai mạnh hơn không phải nói ngoài miệng mà phảo so tài mới biết.
Vô Cực Thiên Tôn cũng cười:
- Nếu Nguyên Mẫu đã nói vậy thì chắc không ngăn cản ta khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn tạ tội thiên hạ, Nguyên Mẫu đồng ý không?
Nguyên Mẫu Thiên Tôn lặng im, nói:
- Nếu các người xuống tay với Nguyên Thủy Thiên Tôn thì đương nhiên ta sẽ giúp hắn, mới rồi hắn gọi ta là tẩu tẩu, ngươi không nghe thấy sao?
Nét mặt Vô Cực Thiên Tôn sa sầm, kiên nhẫn nói:
- Rõ ràng ngươi vừa nói mình không phải tẩu tẩu của hắn.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn liếc xéo Vô Cực Thiên Tôn:
- Đây là chuyện của ta và hắn, liên quan gì ngươi?
Vô Cực Thiên Tôn bị Nguyên Mẫu Thiên Tôn vặc lại tức xì khói, thầm nghĩ:
- Nữ nhân này quả nhiên tâm tư biến ảo khó dò, làm người ta mò không thấu.
Nhưng bây giờ Giang Nam có Nguyên Mẫu Thiên Tôn trợ trận thì không dễ bắt nạt, lỡ hai người trốn ra ngoài thì thế lực dưới tay các Thiên Tôn sẽ bị Giang Nam, Nguyên Mẫu Thiên Tôn huyết tẩy.
Trừ Tịch Diệt Đạo Nhân ra các Thiên Tôn khác không muốn thấy chuyện này xảy ra.
Việc đến hiện giờ, chỉ có thể nói chuyện một bữa, bàn bạc đàng hoàng làm sao độ qua vô lượng sát kiếp.
Giang Nam hắng giọng, cười nói:
- Vô lượng sát kiếp đương nhiên không phải giết chóc lung tung. Theo ta thấy tổ chức cuộc chiến thảo phạt đi, thảo phạt Tịch Diệt đạo hữu. Ba nhà chúng ta lao qua, Tịch Diệt đạo hữu ngăn cản. Chờ đồ hết dưới tay Tịch Diệt đạo hữu rồi ba nhà chúng ta lại so thắng thua?
Đế Lân gật đầu, nói:
- Ý này hay.
Các Thiên Tôn gật gù khen:
- Tuy là vô lượng sát kiếp nhưng phải có cuộc chiến chính tà, Tịch Diệt đạo hữu thích hợp làm tàp hái bị chúng ta xử.
Tịch Diệt Đạo Nhân cười tủm tỉm:
- Các vị đạo hữu khách sáo quá, ta rất hoan nghênh. Một là mạng thuộc hạ của ta rẻ, chết cũng vô dụng, tùy thời dùng Thần Mẫu chế tạo lại, miễn các người thấy vui thì muốn giết bao nhiêu tùy ý. Hai là cường giả của các người tấn công sẽ tử thương bao nhiêu mạng sống, ngược lại tăng mạnh tịch diệt kiếp, là chuyện tốt cho ta.
Mấy Thiên Tôn khóe mắt co giật. Tịch Diệt Đạo Nhân không sợ, không ngán bọn họ vây công. Thân thể Thần Mẫu Đạo Quân bị Tịch Diệt Đạo Nhân luyện thành thần khí tạo hóa mạnh nhất trong lịch sử, liên tục chế tạo Đạo Quân, Thiên Quân, thậm chí tạo hóa cả Đạo Tôn. Tái hiện lại cường giả tiền sử chết trong Tịch Diệt Đạo Nhân. Chết một thì tạo ra một, giết hoài không hết.
Tịch Diệt Đạo Nhân không nói sai, muốn diệt thế lực dưới tay gã cần lấy mạng người ra đổi. Dù san bằng thế lực của Tịch Diệt Đạo Nhân, diệt Thần Mẫu Đạo Quân chỉ tăng mạnh kiếp uy, khiến Tịch Diệt Đạo Nhân càng hùng mạnh hơn.
Nhưng đề nghị của Giang Nam không hoàn toàn xếp xó. Vì nếu không nhổ cánh Tịch Diệt Đạo Nhân, mặc cho bọn họ tai họa thì tịch diệt kiếp cuối cùng sẽ đến sớm hơn.
- Nếu các vị đã không phản đối vậy đề nghị thứ nhất quyết định thế đi.
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Để ta nêu đề nghị thứ hai. Mới rồi Nguyên Thủy Thiên Tôn nói đồ sạch thuộc hạ của Tịch Diệt đạo hữu rồi ba nhà lại phân thắng thua, cái này hơi kỳ, ta thấy không cần như vậy. Mời các vị xem.
Vô Cực đạo trác xoay chậm sau đầu Vô Cực Thiên Tôn, nó biến to ra, trong đạo trác hiện ra lưới nhân quả. Các loại nhân quả giao thác, vô cùng phức tạp. Vô Cực đạo trác luyện chế nhân quả sinh linh thời đại tiên đạo, bao gồm thiên địa nhân quả thành báu vật.
Vô số nhân quả giao nhau, có ân oán giữa sinh linh bình thường, có nhân quả giữa tu sĩ với nhau, có nhân quả giữa tiên ma, thù hận giữa đế quốc, tranh đấu giữa Thiên Tôn.