Đế Tôn

Chương 32: Một chưởng đập chết (2)



Càng nhiều dược lực hơn nữa hóa khai, tràn ngập bên trong màng da thân thể của hắn, thậm chí nhảy vào cốt cách của hắn, cỗ dược lực này càng để lâu càng nhiều, nếu như không cách nào luyện hóa, sẽ sớm vượt qua cực hạn mà thân thể của hắn thừa nhận!

Cũng may thân thể của hắn so với lúc cướp lấy Phật Thủ Kim Liên cường đại hơn rất nhiều, hiện tại còn có thể ngăn chặn dược lực, nhưng mà nếu siêu việt cực hạn, da thịt của hắn sẽ nổ tung, thậm chí cơ bắp, gân mạch, cốt cách, màng xương hết thảy đều bị dược lực căng nứt thậm chí xanh bạo!

- Ta vẫn là khinh thường dược lực của Xá Lợi Linh Đan, không nghĩ tới dược lực của một quả Xá Lợi Linh Đan liền mạnh như thế, thậm chí vượt qua phạm vi thân thể của ta có thể thừa nhận! Phát tiết đi ra ngoài, phải đem dược lực dư thừa phát tiết đi ra ngoài! nguồn TruyenFull.vn

Giang Nam hít vào một hơi thật dài, nơi này là Dược Vương phủ, nếu như ở chỗ này phát tiết, trắng trợn phá hư, không khỏi có chút khách lấn chủ. Hắn đang chần chờ, lại vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng bị người một cước đá văng ra, chỉ thấy Mộc Tần Nam, Lộ Chung Tường cùng năm tên nô bộc đi nhanh đến.

Năm tên nô bộc này tuy là hạ nhân, nhưng lại chỉ cao khí ngang, mặc cẩm y ngư phục, kiêu ngạo so với con cháu thế gia còn muốn lớn hơn, còn muốn kiêu căng, hiển nhiên lai lịch phi phàm. Tu vi của bọn hắn không kém, không ngờ đều là cao thủ Luyện Khí Cảnh!

Tuy võ đạo cao thủ Luyện Khí Cảnh cũng không hiếm thấy, nhưng đa số là đệ tử tôn thất thế gia đại phiệt, bên trong nô bộc có thể có người tu luyện đến Luyện Khí Cảnh, cũng đã là địa vị bất phàm, đủ để làm chức vụ quản sự.

Năm tên nô bộc này đều là Luyện Khí Cảnh, lại làm nô cho người, đủ thấy giá trị chủ tử ít nhất sẽ vượt qua thế gia như Tề vương phủ. Cầm đầu chính là vị cẩm bào lão giả, dù là hai người Mộc Tần Nam cùng Lộ Chung Tường cũng đối với hắn tất cung tất kính, hiển nhiên thế lực sau lưng lão giả này thật lớn.

- Ngươi là Giang Tử Xuyên?

Lão thái giám cẩm bào kia đúng là Tiêu tổng quản, vẻ mặt kiêu căng, tiêm lấy cuống họng, cười lạnh nói:

- Giang Tử Xuyên, chúng ta phụng nhị Điện hạ chi mệnh đến đây hóa giải ân oán của ngươi cùng Mộc Tần Nam công tử và Lộ Chung Tường công tử, thấy chúng ta, vì sao không bái?

- Các ngươi là hoạn quan?

Giang Nam thoảng qua hiếu kỳ, cường hành đè dược lực xuống hỏi.

Tiêu tổng quản da mặt đỏ lên, giận dữ nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Các ngươi là thái giám?

Giang Nam kiên nhẫn giải thích nói:

- Hoạn quan ý là thái giám...

- Chúng ta biết rõ, không cần ngươi giải thích!

Tiêu tổng quản giận dữ, âm thanh quát:

- Chúng ta có ý tứ là, ngươi rõ ràng dám nói chúng ta là thái giám...

Giang Nam ẩn ẩn chỉ cảm thấy dược lực trong cơ thể có chút áp chế không nổi, trong nội tâm dần dần nôn nóng, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ các ngươi không phải sao?

- Chúng ta là thái giám...

Tiêu tổng quản nói ra lời này, cũng hiểu được có chút không đúng, sắc mặt hồng như gan heo, lạnh lùng nói:

- Chúng ta phụng Nhị hoàng tử chi mệnh đến đây, chính là đại biểu Nhị hoàng tử, Giang Tử Xuyên, ngươi còn không quỳ xuống thi lễ tạ ơn?

Giang Nam kinh ngạc vạn phần:

- Nhị hoàng tử cũng là thái giám sao?

Bọn người Tiêu tổng quản nhao nhao gầm lên, răn dạy hắn đại nghịch bất đạo, Giang Nam cười lạnh nói:

- Nhị hoàng tử đã không phải thái giám, ta đây không cần hướng thái giám thi lễ? Các ngươi muốn ta thi lễ tạ ơn, trước đem thiến Nhị hoàng tử!

Trong lòng của hắn đối với Nhị hoàng tử đột nhiên xuất hiện này thật sự không có nửa điểm hảo cảm, mấy cái thái giám này nói là hóa giải ân oán, nhưng vừa lên lại bắt hắn quỳ xuống, khinh người quá đáng, nói rõ là phụng Nhị hoàng tử kia chi mệnh, đến đây bới móc, thậm chí là vì lôi kéo Mộc, Lộ hai nhà mà muốn tánh mạng của hắn!

- Giang Tử Xuyên, ngươi quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, giỏi về bàn lộng thị phi. Nhị hoàng tử nghe nói ngươi đánh lén Mộc Tần Nam Mộc thiếu gia, đả thương Mộc thiếu gia, kết xuống ân oán, bởi vậy Điện hạ tuân theo tâm biến chiến tranh thành tơ lụa, muốn chúng ta tới cùng hai vị làm giải. Hôm nay xem ra, là không cần rồi.

Trong mắt Tiêu tổng quản sát cơ đại tác, cười lạnh nói:

- Ngươi là quỳ xuống nhận lấy cái chết, hay là muốn chúng ta tự mình động thủ?

Mộc Tần Nam cười ha ha, đi nhanh hướng Giang Nam, dương dương đắc ý:

- Họ Giang, ngươi cho rằng dựa vào Tứ hoàng tử là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lần này Nhị hoàng tử đến đây, cho dù đánh chết ngươi, Tứ hoàng tử ngay cả cái rắm cũng không dám thay ngươi phóng thoáng một phát! Lúc này đây ta ngược lại muốn nhìn ai tới cứu ngươi...

Hô!

Giang Nam đột nhiên lật tay, một chưởng hung hăng đập xuống, như là mấy ngàn cân đại thiết áp lấy tiếng gió vô cùng trầm trọng, một chưởng vỗ vào đỉnh đầu Mộc Tần Nam, ba… một tiếng vang nhỏ, đem cả người Mộc Tần Nam như cái đinh, hung hăng đánh vào trong đất bùn, chỉ còn lại có một cái đầu lộ ở bên ngoài!

Hai mắt Mộc Tần Nam trợn tròn, thất khiếu phún huyết, đến chết cũng không ngờ rằng, Giang Nam lại có thể không để cho hắn nói xong một câu, trực tiếp một chưởng đập chết hắn!

Cái biến cố này, mặc kệ người phương nào đều không ngờ, ai cũng chưa từng nghĩ Giang Nam vậy mà sẽ to gan lớn mật tùy ý làm bậy như thế, dưới loại tình huống này vậy mà cũng dám ra tay, càng là một chưởng đánh chết Mộc Tần Nam!

- Họ Mộc, ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần trêu chọc ta, ta nguyên bản đã từng nói qua quá tam ba bận, lần thứ ba trêu chọc ta là tử kỳ của ngươi, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?

Giang Nam một chưởng đập chết Mộc Tần Nam, chỉ cảm thấy dược lực Xá Lợi Linh Đan trong cơ thể càng ngày càng mạnh, càng khó có thể áp chế, ánh mắt lành lạnh, nhìn quét một vòng, rơi vào trên người Lộ Chung Tường, đi nhanh tới, cười lạnh nói:

- Lộ công tử và Mộc huynh cùng một chỗ đến đây, hẳn là cũng có chỉ giáo?

Lộ Chung Tường không khỏi rùng mình một cái, lui về phía sau một bước, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, gần muốn cướp đường mà trốn. Hắn nguyên bản định tận mắt thấy Giang Nam chịu nhục, chết thảm, hưởng thụ niềm vui báo thù rửa hận, mà bây giờ lại bị Giang Nam dọa bể mật, chỉ muốn chạy trốn, thoát đi cái Sát Thần này!

- Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ! Giang Tử Xuyên, ngươi cũng dám ở trước mặt chúng ta giết Mộc Tần Nam Mộc công tử!

Tiêu tổng quản vừa sợ vừa giận, cũng không ngờ rằng Giang Nam cư nhiên ngang ngược càn rỡ như thế, biết rõ bọn hắn người đông thế mạnh, lại là người của Nhị hoàng tử, rõ ràng còn dám ra tay sát nhân, thật có thể nói là không kiêng nể gì cả, coi trời bằng vung!

- Hiện tại ai cũng không thể nào cứu được ngươi, cho dù Thiên Vương lão tử ra, ngươi cũng chỉ có một con đường chết!

Tiêu tổng quản rít gào một tiếng, quát:

- Lên, đều lên cho ta, giết hắn cho ta, băm thành thịt vụn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.