Đế Trụ

Chương 12: Con đường gian khổ phía trước



Không khí trong thư phòng Lưu Lăng bỗng chốc trở nên đầy ám muội. Vẻ mặt Lưu Lăng cười mà như không cười nhìn Liễu Mi Nhi. Dục vọng mãnh liệt trong con ngươi đã cố ý áp chế nhưng vẫn lấp ló tràn ra khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn. Đứng như vậy, nàng đã quên mất bờ mông của mình vẫn bị bại lộ trong tầm mắt của Lưu Lăng.

Liễu Mi Nhi khẽ khom người về phía trước, cặp mông tròn trịa phía dưới bờ eo thon thả tuyệt đẹp càng khiến người ta mê đắm. Nàng quay đầu lại nhìn Lưu Lăng, nhưng sau đó người nọ lại không kìm nổi mà lần nữa đưa tay ra. Liễu Mi Nhi bị dọa khẽ hô lên một tiếng. Nàng thấy Lưu Lăng không giữ lời, còn muốn tiếp tục đánh, thân người khẽ run lên, mông thịt dao động.

Sắc trắng chói mắt này khiến cho tim Lưu Lăng đập mạnh, ánh mắt càng nóng bỏng hơn. Hắn chậm rãi đưa tay khẽ xoa bờ mông giàu tính đàn hồi mà mềm mại đó. Ngón tay lưu luyến quên đường về, cảm nhận được sự ấm áp ướt át từ trong tay. Nhiệt độ và sự nhẵn mịn trên ngón tay khiến Lưu Lăng dường như không thể kìm lại được.

Liễu Mi Nhi trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho đúng, tim nàng đập loạn xạ dường như sắp bay ra khỏi lồng ngực. Khuôn mặt e thẹn đỏ bừng lên, đôi mắt quyến rũ như tơ, há miệng ra định nói điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra lời nào.

Bàn tay Lưu Lăng vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên bờ mông của Liễu Mi Nhi. Cảm giác này khiến hắn say mê, khiến hắn như đắm chìm vào.

– Vương gia! Tể tướng đại nhân cầu kiến.

Đúng lúc này, giọng của người hầu lão Ngô vang lên bên ngoài thư phòng.

Giọng nói này của lão Ngô mặc dù không lớn, nhưng khiến cho hai người đang chìm vào trong cảnh tình cảm khó mà có thể tự kiềm chế được mà nói thì chẳng khác nào tiếng sấm. Liễu Mi Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, thân người bất giác run lên, liền đứng thẳng người lên chỉnh lại váy áo. Vẻ mặt do vì sợ hãi mà tái nhợt đi. Hơi thở của nàng gấp gáp, lồng ngực phập phồng. Mặc dù bộ ngực của nàng không phải đầy đặn, nhưng vẫn đầy hấp dẫn.

Lưu Lăng cũng hoảng sợ, hắn vừa rồi đã lâm vào cảnh khó mà kiềm chế được. Nếu không phải giọng nói này của lão Ngô, hắn sẽ khó mà bừng tỉnh được từ trong cảm giác khó tả này. Chỉ e là hắn sẽ không còn kiềm chế được bao lâu nữa và sẽ xảy ra chuyện kịch liệt gì đó với Liễu Mi Nhi. Kỳ thực đây cũng là điều không thể trách được Lưu Lăng. Trong khoảng thời gian này áp lực trên vai Lưu Lăng đã tăng lên.Mà Liễu Mi Nhi thì lúc này ở trong Vương phủ là một người duy nhất có thể khiến cho tâm tình của hắn thư thái hơn. Đặc biệt là vừa rồi mị ý của Liễu Mi Nhi như lửa càng khiến cho hắn khó mà tự chủ được.

Liễu Mi Nhi kỳ thực sớm đã thầm hứa với Lưu Lăng, chỉ có điều bởi vì thân phận ti tiện cho nên không dám yêu cầu xa vời. Lưu Lăng cũng đối xử tốt với nàng, sao nàng có thể không cảm động được. Cho dù là Lưu Lăng muốn cơ thể nàng, nàng cũng quyết không từ chối.Thậm chí trong lòng mơ hồ còn có chút kích động hiến thân.

Liễu Mi Nhi luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, hoang mang nói một câu:
– Nô tì cáo lui.
Bỗng nhiên chạy ra khỏi thư phòng, bộ dạng hoang mang của nàng đúng lúc bị lão Ngô nhìn thấy. Mặc dù lão Ngô già lão nhưng lại không hồ đồ, bật cười ha hả cũng thấy vui thay cho Liễu Mi Nhi. Nếu có thể nhận được tình yêu của Vương gia, cho dù là thân phận hơi thấp không thể cưới về làm chính thất. Nhưng làm phòng tiểu thiếp cũng coi như là bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi.

Lưu Lăng lấy lại bình tĩnh một chút, hít sâu hai lần để tâm tình mênh mông theo đó mà kiềm chế xuống. Hắn bước ra ngoài thư phòng, dù thế nào cũng có chút cảm giác có tật giật mình.

– Mau mời Lư đại nhân tới phòng khách chờ, ta sẽ tới ngay.

Lão Ngô đáp lời một tiếng, sau đó có chút thâm ý nhìn Lưu Lăng. Trong ánh mắt này không nói cũng biết, chỉ cần là một người đàn ông đều có thể hiểu được.

Sắc mặt Lưu Lăng đỏ bừng lên, ho khan một tiếng để che giấu đi.

Chờ sau khi lão Ngô đi rồi, Lưu Lăng quay trở về thư phòng thay bộ quần áo khác rồi bước nhanh tới phòng khách. Hắn còn chưa đi tới cửa đã cất cao giọng nói:
– Lư đại nhân, có chỗ chậm trễ tiếp đón không được chu đáo xin bỏ qua cho.

Lư Sâm nheo mắt ngồi trên ghế dưỡng thần, nghe thấy tiếng Lưu Lăng, lão liền đứng dậy bước ra cửa phòng khách, quỳ xuống hành lễ:
– Hạ quan Lư Sâm, bái kiến Trung Thân Vương.

Lưu Lăng liền đỡ Lư Sâm dậy nói:
– Lư đại nhân, còn hận Lưu Lăng sao?

Hắn nói câu này là vì ban đầu khi ở Chính Thái điện hắn đã chỉ trích Lư Sâm không hiểu phép tắc, gặp hoàng tộc mà không biết lễ nghĩa,cấp bậc. Khi đó Lưu Lăng là vì lập uy mà không thể không ương ngạnh một chút. Mà từ sau đó tới nay, Lư Sâm mỗi lần gặp Lưu Lăng đều cung kính hành lễ. Điều này khiến cho Lưu Lăng có chút không tự nhiên. Kỳ thực với thân phận hiện tại của Lưu Lăng, Lư Sâm quỳ xuống hành lễ cũng không có gì là quá. Theo quy tắc đã định của Lưu Nghiệp, Thân Vương chỉ thấp hơn Hoàng đế một bậc, bách quan đều phải quỳ xuống bái lạy.

Luận về tuổi tác, Lư Sâm đã 63 tuổi rồi. Để cho một người già mỗi lần gặp mặt đều khom lưng thi lễ, trong lòng Lưu Lăng cũng thấy không đành lòng.

Lư Sâm để mặc Lưu Lăng dìu lão lên, bình thản nói:
– Sao hạ quan dám hận Trung Thân Vương, chỉ là lễ của vi thần.

Lưu Lăng biết trong lòng Lư Sâm oán hận. Hắn cũng không trách Lư Sâm nói năng bất kính. Chỉ là kéo tay Lư Sâm vào phòng khách. Sau khi ngồi xuống Lưu Lăng liền hỏi:
– Lão Thừa tướng, hình như có chuyện quan trọng nói với ta thì phải?

Lư Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế, biểu hiện vô cùng nghiêm khắc. Lão liếc nhìn Lưu Lăng một cái, gật đầu, sắc mặt nghiêm trang nói:
– Lần này hạ quan là tới thỉnh cầu Trung Thân Vương niệm tình lão 20 năm nay tận tâm tận lực vì Đại Hán, bỏ qua cho tiểu nữ Ngọc Châu.

Lưu Lăng nhướn mày, sau khi cầm ly trà lên uống một ngụm, liền hỏi:
– Lão Thừa tướng đây là có ý gì?

Lư Sâm thở dài một tiếng nói:
– Trung Thân Vương, ngài cũng đừng làm ra vẻ như không biết gì. Ta tin chắc Bệ hạ đã đề cập với ngài về chuyện muốn tiểu nữ gả cho ngài rồi. Lần này hạ quan tới, chính là muốn xin Trung Thân Vương giơ cao đánh khẽ tha cho tiểu nữ. Tiểu nữ trẻ người non dạ tính tình lỗ mãng, thực sự không hợp với Trung Thân Vương ngài, xin ngài đừng đồng ý hôn sự này.

Lưu Lăng đặt chén trà xuống nhíu mày nói:
– Lão Thừa tướng, ý của ngài là muốn ta kháng chỉ không tuân?

Sắc mặt Lư Sâm liền tái đi. Ngữ khí của lão bỗng nhiên hạ xuống, dường như cầu xin nói:
– Trung Thân Vương, coi như hạ quan cầu xin ngài. Chuyện này nhất định không được, cầu xin Trung Thân Vương thành toàn!

Lưu Lăng khẽ phất áo mình, ngữ khí bình thản nói:
– Lư đại nhân, ý chỉ của Bệ hạ lẽ nào là ta và ngài có thể kháng cự sao? Hay là Lư đại nhân ngài cho rằng Trung Thân Vương Lưu Lăng ta không xứng lấy lệnh ái về làm vợ?

Hai câu nói này vừa nói ra, sắc mặt Lư Sâm bỗng nhiên tái đi. Tư thái giả bộ lúc trước bỗng nhiên tiêu tan, lão liền mạnh mẽ đứng lên, quỳ phụp xuống đất, ngẩng đầu lên nói:
– Trung Thân Vương, xin hãy thương tình cho người cha già chỉ có duy nhất một cô con gái thương yêu, xin Bệ hạ thu hồi lại lệnh đã ban!

Cái quỳ này của lão, làm sao còn có cái phong phạm của một vị quan đứng đầu quan nhất phẩm. Thân người lão quỳ rạp xuống đất không ngừng run lên. Mái tóc hoa râm buông xuống, trong lúc nhất thời thể hiện tư thái của tuổi già sức yếu.

Lưu Lăng bước lên đỡ Lư Sâm đứng lên, thở dài nói:
– Lão Thừa tướng, ngài đã coi thường Lưu Lăng này rồi.

Hắn đỡ Lư Sâm có chút kinh ngạc đứng lên, sau khi buông tay nói:
– Lão Thừa tướng, lẽ nào ngài cho rằng, Lưu Lăng không thấy được đại họa ngút trời phía sau hôn sự này sao?

Hắn nói:
– Ngài yên tâm đi, chuyện hôn sự này, ta không thể đồng ý được.

Sở dĩ vừa rồi Lưu Lăng biểu hiện lạnh lùng như vậy, đương nhiên là có thâm ý.

– Nhưng, nếu Bệ hạ nhất định không thu hồi lại lệnh thì sao?

Lưu Lăng hỏi lại.

Lư Sâm ngây người ra một lúc, còn chưa nói gì Lưu Lăng liền hỏi tiếp:
– Là ngài có thể cáo lão hồi hương, hay là Lưu Lăng có thể từ quan không làm?

Lư Sâm đứng lên, vẻ mặt thê lương nói:
– Xin Trung Thân Vương dạy ta.

Lư Sâm lúc này đã không còn chút kiêu ngạo cuối cùng nào nữa. Sắc mặt lão trắng bệch ra, khiến người ta cảm thấy không đành lòng. Lưu Lăng thở dài, bước tới cửa nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài nói:
– Bệ hạ cả đời chí hiếu, lẽ nào lão Thừa tướng còn không biết nên dùng lý do nào để thoái thác sao?

Lư Sâm ngây người ra, lập tức như bừng tỉnh. Lão khom người xuống nói:
– Hạ quan đa tạ Trung thân vương chỉ điểm.

Vẻ mặt thê lương vừa rồi của lão bỗng như tan biến, thay vào đó là sự hưng phấn khó mà nói lên thành lời. Kỳ thực Lư Sâm cũng chỉ là hồ hồ. Một tháng trước phu nhân lão vừa mới qua đời. Theo lễ nghĩa, con gái của lão không thể xuất giá trong thời kỳ tang sự. Thời xưa lễ nghĩa được tôn trọng nhất, con cái phải chịu tang ba năm mới có thể nói tới chuyện kết hôn.

– Hạ quan xin cáo từ, có chỗ nào làm phiền xin Trung Thân Vương lượng thứ.

Trong lòng như được cởi bỏ gút mắc, Lư Sâm liền cáo từ ra về.

Lưu Lăng bỗng khoát tay nói:
– Lão Thừa tướng thong thả đã, Lưu Lăng còn có chuyện muốn hỏi.

Lư Sâm nói:
– Trung Thân Vương có chuyện gì xin cứ dặn dò là được.

Lưu Lăng nói:
– Lão Thừa tướng, quốc khố… thật sự đầy như lời ngài nói sao?

Lư Sâm vẻ mặt cứng lại, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ ra.

Thân hình của lão khẽ run lên, cười khổ một tiếng nói:
– Quả nhiên vẫn không thể giấu nổi Trung Thân Vương ngài. Văn võ cả triều này đều chỉ nhìn triều cục, càng chỉ lo tới tiền đồ của mình.Còn Bệ hạ vừa mới đăng cơ, có những chuyện còn không thể biết được.

Lưu Lăng nói:
– Lão Thừa tướng hãy bẩm báo chi tiết, ta chỉ muốn biết, triều cục rốt cuộc đã nát tới mức độ nào rồi?

Lư Sâm do dự một chút, cuối cùng thở dài nói:
– Thực không dám giấu, Trung Thân Vương … quốc khố, quốc khố sớm đã trống rỗng rồi!

Mặc dù Lưu Lăng sớm đã có dự liệu vẫn không khỏi chấn động trong lòng. Trong lịch sử Bắc Hán quốc đóng vai trò thế nào Lưu Lăng đều hiểu rõ. Sự tồn tại của Bắc Hán quốc đối với lịch sử mà nói giống như hoa phù dùng sớm nở tối tàn. Một chính quyền chỉ tồn tại trong lịch sử mãi mãi 28 năm, chẳng qua chỉ là một đóa hoa rất ít thu hút mà thôi.

Theo quỹ đạo bình thường của lịch sử, Lưu Trác không thể kế vị, còn Lưu Nghiệp cũng không thể làm được Hoàng đế 20 năm. Trong lịch sử Lưu Nghiệp cầm quyền chỉ được ba năm liền đi đời nhà ma. Người kế vị chính là Thái tử Lưu Tranh. Tên Lưu Tranh này cũng chẳng qua là một vị Hoàng đế đoản mệnh, ngồi trên ngai vị được có mười một năm. Cho dù như vậy y vẫn là một vị Hoàng đế lâu nhất trong lịch sử Bắc Hán.

Nhưng, tất cả những điều này đều đã bị sự xuất hiện của Lưu Lăng mà thay đổi.

Tương tự như vậy, chính vì sự tồn tại của Lưu Lăng, hắn không cho phép Bắc Hán nhanh chóng bị diệt vong. Nhị ca của hắn Lưu Trác vừa mới kế vị, Lưu Lăng không cho phép một đế vương lý tưởng như vậy kết thúc thê lương. Càng huống hồ Lưu Trác vẫn là một người duy nhất của thời đại này đối đãi thân tình với hắn. Hắn càng không thể bỏ mặc tương lai cả Bắc Hán!

Lư Sâm thở dài nói:
– Những năm nay nhờ có Trung Thân Vương ngài, mà dã tâm diệt Bắc Hán ta của Hậu Chu vẫn luôn không thể đạt được. Tuy nhiên Trung Thân Vương ngài cũng biết, Đại Liêu phía bắc… giống như hổ ngồi rình mồi. Những năm nay vì duy trì, Liêu quốc đến đòi lấy tiền thuế,tiên Hoàng chỉ có thể cố gắng chi trả. Kỳ thực, năm ngoái sau khi sứ thần Liêu quốc tới, quốc khố đã trống rỗng. Mà bây giờ còn có hai tháng, sứ thần Liêu quốc sẽ tới, còn không biết nên làm thế nào để ứng phó.

Lưu Lăng nắm chặt tay lại, lông mày bỗng xuất hiện luồng sát khí!

Lư Sâm bị bộ dạng này của Lưu Lăng làm cho hoảng sợ, theo bản năng liền lui về phía sau một bước.

– Trung Thân Vương?

Lư Sâm cẩn thận kêu lên một tiếng.

Lát sau, Lưu Lăng liền thả lỏng nắm tay ra. Lông mày nhíu chặt của hắn cũng dần giãn ra, vẻ mặt dữ tợn trên mặt cũng dần hạ xuống.

– Lão Thừa tướng yên tâm đi, chuyện sứ thần Liêu quốc, Lưu Lăng sẽ giải quyết. Nhưng còn có một chuyện xin lão Thừa tướng giúp đỡ.Lưu Lăng ta … nói không chừng sẽ phải làm một kẻ ác giết người không chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.