Đế Trường Trạch

Chương 51: Phiên ngoại 2



Nguyên Sóc năm thứ tám, Khương đế thống nhất thiên hạ, tại Lạc thành xưng đế, sửa niên hiệu Nguyên Sơ.

Nguyên Sơ năm thứ mười hai, thiên hạ thịnh truyền Sở đế Mỵ Cận từng lường trước thất bại, vì vậy đã đem quốc khố của Sở quốc giấu kín, người có thể đoạt được bảo khố liền có tài lực chiêu binh mãi mã, phủ định vương triều Khương quốc vừa thành lập. Vì phòng ngừa bảo khố rơi vào tay Khương đế, trước khi lâm chung Sở đế đã sai người đem giấu bản đồ bảo tàng dưới Tung Hoành cung, giao cho cung chủ Tung Hoành cung bảo quản, khẩn cầu một ngày kia nếu cung chủ gặp được hậu nhân nước Sở liền đem bản đồ bảo tàng tặng cho hắn, hoàn thành đại nghiệp phục hưng.

Không lâu sau, dưới sức mạnh của lời đồn, bốn phương xuất động.

Tung Hoành cung, danh như ý nghĩa, lấy ý từ tung hoành ngang dọc, nghe đồn là do thiên tử tiền triều xây dựng, dụng để giải quyết những việc triều đình không thể giải quyết. Sau đó tiền triều suy bại, Tung Hoành cung cũng theo đó mai danh ẩn tích.

Ai cũng không biết Tung Hoành cung đã thành lập từ bao giờ, chỉ biết nó đã tồn tại ít nhất trăm năm, thậm chí còn lâu hơn so với lịch sử Khương quốc.

Lời đồn đến nay rất mê người. Chỉ là cả thiên hạ hiện nay đều không có người biết được Tung Hoành cung rốt cuộc là ở nơi nào? Mà người của cung này càng xuất quỷ nhập thần, khiến người ta có thêm mấy phần cảm giác thần bí.

Huống chi, tương truyền mỗi đời cung chủ Tung Hoành cung đều là tài năng trác tuyệt, võ công đệ nhất thiên hạ. Chính vì vậy, thế nhân càng thêm hướng về Tung Hoành cung này.

Lời đồn càng ngày càng mãnh liệt, triều đình trên dưới tự nhiên cũng có nghe thấy, không nói Khương đế và Tịnh Kiên Vương, chỉ là Thái tử Khương Hy cũng đối với tin này cười nhạt.

Cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục của đại nho, cho dù là Khương Trạch gặp qua không quên cũng không dám ở trước mặt những đại nho này nói học thức của mình có bao nhiêu sâu rộng, huống chi chỉ là một Tung Hoành cung chủ trong bụng có ít kinh luân, vậy mà còn dám tự xưng đệ nhất thiên hạ. Về phần võ công, phụ thân nhà cậu từng nói, hiện tại trên thiên hạ người có thể sánh ngang với Khương Trạch không có mấy, mà Tung Hoành cung chủ thế hệ này bất quá mới hơn hai mươi tuổi, không có khả năng còn có tu vi cao hơn Khương Trạch.

Bất quá, mặc dù đem Tung Hoành cung chủ kéo đến vị trí so sánh với mình, Khương Hy cũng biết sợ rằng nhiều này không phải tầm thường. Vừa lúc hiện tại đã tròn mười tám, Khương Tố đồng ý để cậu xuất môn lịch lãm, cậu liền dẫn Trương Di lên Ngọc Long tuyết lĩnh.

—— Mà vị trí của Tung Hoành cung cũng vừa vặn tọa lạc trên Ngọc Long tuyết lĩnh này.

Ngọc Long tuyết lĩnh cao hơn hai ngàn trượng, thế núi chót vót, trên hai trăm trượng liền bắt đầu xuất hiện tuyết đọng, phong cảnh kỳ vĩ tráng lệ. Có ngọn núi này thay Tung Hoành cung che giấu, tự nhiên tuyệt tích nhân gian.

Lúc Khương Hy tỉnh lại, nhất thời không phân rõ mình đang ở đâu, hồi lâu sau mới nhớ rõ vừa rồi mình và đám người Trương Di đã thất lạc trên tuyết sơn, sau đó còn gặp tuyết lở, dưới cơn hoảng loạn cũng không biết đã chạy đến chỗ nào, sau đó chính là hôn mê.

Khương Hy mở cửa sổ.

Thế nhân đều không ngừng phỏng đoán xem Tung Hoành cung rốt cuộc ở nơi nào, lại ít có người phát hiện kỳ thực nó được xây dựa vào sơn mạch. Nơi này không dùng đèn nến để chiếu sáng mà là dùng dạ minh châu khảm tường, hoàn toàn có thể khiến cả tòa cung điện sáng rực như ban ngày.

Xem ra lời đồn Tung Hoành cung có tài phú cực lớn cũng không phải giải tạo… Bất quá số tài phú này cũng tuyệt đối không phải là được nước Sở lưu lại.

Khương Hy dựa vào cửa sổ lẳng lặng thưởng thức phong cảnh kỳ diệu của tòa cung điện này, chỉ chốc lát sau liền có tì nữ mặc bạch y đẩy cửa bước vào, nàng hai tay dâng lên y phục và đồ dùng hằng ngày, cúi đầu cung kính nói: “Thỉnh công tử tắm rửa thay y phục, theo nô tỳ đi bái kiến cung chủ.”

Dọc theo hành lang quanh co uốn lượn, bước lên hơn mười bậc thang lại đến một tòa nhà ấm áp, còn tản ra mùi rượu thanh mai. Trong phòng có một nam tử đang tựa vào trường tháp, quần áo cũng là một thân bạch y, tóc đen như mực, lông mày xéo dài chạm vào tóc mai, thần sắc lười nhác, mặc dù mặt lạnh như sương cũng là tuấn mỹ vô song.

Ánh mắt của hắn dường lại trên người Khương Hy, chỉ chốc lát sau liền lên tiếng “Ngồi, mời dùng rượu.”

Khương Hy liền ngồi xuống, nhấp nhẹ chén rượu, nghĩ đến cái này tất nhiên là dùng tuyết trên núi cao ủ rượu, mang theo một phần mát lạnh, nhưng vừa chạm đầu lưỡi lại ấm áp ngọt dịu, vương vấn dài lâu.

Chờ chậm rãi uống xong một chén rượu này, cậu liền nghe người ngồi phía trên nói: “Bổn tọa tên Trang Mạc.”

Lúc này Khương Hy cũng đứng dậy, cúi người hành lễ, cảm kích nói: “Nguyên lai là Trang cung chủ! Tại Văn Nhân Hy, đa tạ cung chủ cứu giúp!”

Trang Mạc từ chối cho ý kiến: “Ngươi tại sao lại đến Ngọc Long tuyết lĩnh?”

Khương Hy khẽ thở dài một cái.

Cậu tựa như đã bị gợi lên một hồi ức bi thương gì đó, ánh mắt cũng hơi tan rã: “Ta vốn cũng chỉ là một tên thư sinh, chỉ tiếc gia đạo sa sút… nghe nói trên đỉnh tuyết sơn này thừa thải tuyết liên liền muốn đến thử thời vận. Chỉ là không ngờ đến…. Dù sao cũng phải tạ ơn cung chủ.” Những lời này quả nhiên lời ít ý nhiều, càng bởi vì là đơn giản lại càng chọc người tưởng tượng.

Trang Mạc diện vô biểu tình nhìn bộ mặt của đối phương lần lượt lộ ra từng loạt thần sắc nghĩ lại mà kinh, vô cùng bất đắc dĩ, cùng với vẫn còn may mắn thì cũng không biết có bao nhiêu phần tin tưởng, chỉ đạm mạc nói: “Không cần gọi cung chủ, ngươi gọi ta Trang tiên sinh là được. “

Khương Hy cực kỳ thuận lòng người gọi một tiếng “Trang tiên sinh “

Cực kỳ bình tĩnh lại thoải mái.

Trang Mạc đưa mắt về phía những ngón tay thon dài xinh đẹp của Khương Hy: “Ngươi biết đánh đàn?”

Khương Hy gật đầu, phi thường thành thực nói: “Cũng coi như biết, bất quá đàn không được tốt.”

Văn nhân trên đời này đại thể đều thích khiêm tốn, càng là nhân sĩ tài hoa càng thích biểu hiện ra cái loại: “Tại hạ chỉ là một kẻ tầm thường thôi, các hạ chờ một chút liền có thể thấy ta tài kinh tứ tọa” này. Trang Mạc chỉ coi người đối diện cũng là như vậy: “Không sao, ngươi cứ thử xem.”

Vì vậy đợi đến khi đàn được đưa ra, Khương Hy ngồi xếp bằng, đầu ngón tay bắt đầu cử động, ngay khi thanh âm đầu tiên vừa vang lên, người đang nhắm mắt tựa trên trường tháp liền mở mắt ra, sắc mặt thay đổi.

Thật sự không tầm thường.

Tiếng đàn này… thật lòng mà nói thì khó nghe muốn chết.

Sau khi đoạn nhạc kết thúc, giữa hai người bị một bầu không khí trầm mặc bao phủ.

Khương Hy cùng Trang Mạc đối mắt trong chốc lát, cậu không nhịn được dùng ngón tay gãi gãi lên gò má đã nóng lên vì xấu hổ, nói: “Cầm nghệ của tại hạ cực kỳ không tốt, để Trang tiên sinh chê cười rồi.”

Trang Mạc: “…” Có thể đem tiếng đàn khó nghe như vậy chỉ nói thành “Không được tốt”, quả nhiên cũng là một loại khiêm nhường.

Nhưng thấy bộ dạng thiếu niên như vậy, hắn vốn muốn nói một câu “Không sao cả”, chỉ là bên tai vẫn không ngừng bị ma âm quấy nhiễu, xem bộ dạng này phỏng chừng là phải vang vọng suốt ba ngày ba đêm không dứt, hắn vẫn là nuốt lại một câu kia, bình thản nói: “Ngươi sau này… vẫn là đừng nên đàn nữa.”

Khương Hy nghe vậy, nét mặt nhất thời dâng lên một cỗ thất lạc: “… À.”

Trang Mạc lại trầm mặc một chốc, sau đó nói: “Ngoại trừ đánh đàn ngươi còn biết gì nữa?”

Đôi mắt của Khương Hy sáng lên: “Tại hạ còn biết thổi sáo!” Khương Trạch thiên phú hơn người chỉ cần y nguyện ý, cho dù ý cảnh không đạt đến nhưng trên mặt âm sắc tất phải không sai mảy may. Khương Tố ở phương diện âm luật này cũng có thể coi như một bậc đại gia, thế nhưng không hiểu vì sao đến phiên Khương Hy thì nhạc cụ nào cũng chơi không được, chỉ có ống sáo là có thể coi như thổi đến ra làn ra điệu.

Vì vậy khi còn bé, Khương Trạch luôn luôn thở dài vuốt ve Khương Hy vừa bị tiếng đàn khó nghe của mình dọa sợ, hai mắt lưng tròng nhìn y, than nhẹ.

—— Con nha, sau này không có việc gì thì nghìn vạn lần đừng ở trước mặt vị hôn thê của ngươi chơi trò giả văn nhã này đó!

Đương nhiên, lúc này Khương Hy hoàn toàn không cho rằng người trước mặt là vị hôn thê của mình, thế nên cũng không sợ khiến người kinh hãi, rất tùy ý chạy đi chấn nhiếp người ta.

Trang Mạc nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì trong lòng khẽ động, vẫy người hầu bên cạnh nói: “Mang cây sáo trong phòng ta đến đây.”

Người hầu rất nhanh mang đến một cái hộp ngọc. Trang Mạc mở ra rồi chuyển cho Khương Hy.

Có lẽ là do quanh năm thấm nhuần thần khí của tuyết sơn, cây sáo ngọc này bề ngoài thập phần trong suốt sáng bóng, thậm chí khiến cho người ta thoạt nhìn liền có ảo giác bản thân đang nhìn ngắm thần vật, Khương Hy trong nháy mắt lộ ra một tia kinh diễm: “Cây sáo này…”

Trang Mạc lại nhớ đến tiếng đàn vừa rồi, bỏ qua yêu cầu muốn Khương Hy thổi một khúc, nhàn nhạt nói: “Thích thì bổn tọa tặng cho ngươi.”

Khương Hy nhanh chóng ngước mắt nói lời cự tuyệt: “Không, vô công bất thụ lộc, ta không thể…”

Trang Mạc bị một đôi đồng tử đen kịt như mực kia nhìn đến trong lòng khẽ động.

“Cũng không phải đồ chơi ly kỳ gì, ” sắc mặt của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, hiển nhiên hoàn toàn không đem một cây sáo ngọc giá trị khuynh thành thế này đặt vào trong lòng, “Cầm.”

Đã nói đến đây, lại tiếp tục từ chối liền trái lại có vẻ thiếu tự nhiên, Khương Hy hơi đỏ mặt nhận lấy.

Hai người liền nương theo cây sáo này hàn huyên, chỉ trong chốc lát đã trải lòng vui vẻ.

Bởi vì Khương Hy cũng không vội vàng thăm dò cái gì, mà Trang Mạc cũng là như vậy, thậm chí đối với Khương Hy còn như có như không mang theo một tia dung túng kỳ quái, vì vậy lần này hai người trò chuyện với nhau được cực kỳ vui vẻ.

Thậm chí song phương đều đối với lẫn nhau dâng lên một tia tán thưởng.

Nhưng trong lúc hai người vẫn đang cao hứng, bên ngoài lại có tiếng tỳ nữ cầu kiến cắt đứt. Khương Hy chỉ nghe được người nọ thì thầm vào tai Trang Mạc mấy chữ “Bên ngoài” “Giấu bảo đồ” gì đó.

Biểu tình của Trang Mạc nhất thời cũng lạnh cả lên, ánh mắt bắt đầu bắn ra một tia chán ghét.

Rất hiển nhiên, hắn phi thường không muốn ứng phó những người đó.

Nhưng Tung Hoành cung hiện là trung tâm thị phi, trăm năm yên bình có lẽ cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Trang Mạc vô pháp để mặc cho chuyện như vậy dễ dàng phát sinh. Hắn liền xoay người về phía Khương Hy, khẽ vuốt cằm: “Xin lỗi, bổn tọa hiện tại có việc quan trọng cần xử lý.”

Sau đó cũng không chờ Khương Hy khách khí biểu thị mình không ngại liền ra lệnh cho người hầu: “Minh Nam, ngươi đưa Văn Nhân công tử đi dạo một vòng xung quanh đã.”

Hai ngày sau, Khương Hy đã đem địa thế của Tung Hoành cung đều ghi hết vào lòng, sau đó còn thừa dịp Trang Mạc không có thời gian chú ý liền chuồn êm ra khỏi Tung Hoành cung.

Trương Di đã đợi một lúc lâu rồi.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ hai vị phụ thân, người thân cận nhất với Khương Hy chính là Trương Di, vậy nên cậu có gọi hắn một tiếng “Thúc thúc” cũng không quá đáng. Mà lần này ra ngoài lịch lãm, cũng là do Trương Di đi theo chăm sóc cậu.

Lần đó mấy người lạc nhau trên tuyết sơn, lại tao ngộ tuyết lỡ, Khương Hy mất tích mấy ngày, Trương Di vì vậy mà thiếu chút đã phát điên rồi.

Khương Hy thưởng thức ống sáo trên tay: “Tung Hoành cung ẩn cư tại đại tuyết sơn hơn trăm năm, đã thoát khỏi giới quyền quý từ lâu, đại đa số người nơi này từ lâu đã quên mất tư vị của quyền thế. Cùng với nói cung chủ Tung Hoành cung Trang Mạc muốn đảo loạn thiên hạ còn không bằng nói, cây to đón gió.”

Nhất là vị Trang Mạc cung chủ này, thực ra lại là một người rất có ý tứ.

“Điện hạ có muốn rời khỏi nơi này chưa?”

“Không, còn có một chút vấn đề ta vẫn chưa điều tra rõ.” Rốt cuộc người muốn mượn danh Tung Hoành cung khởi sự là ai, cậu vẫn còn chưa biết được.

Trương Di không đồng ý nói: “Người phương nào phá rối sau lưng, mật thám tự nhiên có thể điều tra rõ, điện hạ hiện tại một người sẽ rất nguy hiểm. Thật sự không thích hợp.”

Khương Hy lại đánh trống lảng, không trả lời thẳng: “Hoa mai cao ở nơi này ăn rất ngon, lần sau con sẽ đem cho Trương thúc một ít… Ừ, cây sáo này cũng không tệ.” Cùng với, ánh mắt của người kia thật sự khiến trái tim cậu có chút ngứa ngáy nha.

Trương Di than nhẹ, hắn tự biết mình không thể khuyên được đối phương, liền nhắc nhở: “Bệ hạ rất lo lắng.”

Từ lúc Khương Hy ra đời, mỗi khi Khương Trạch hoặc Khương Tố xuất chinh, cách mỗi vài ngày liền cho người gởi một phong gia thư cho cậu. Hiện tại Khương Hy ra ngoài lịch lãm chạy đến đông nam, gia thư của hai bên cũng là không ngừng trao đổi —— dù sao bọn họ có tiền lại có quyền, cứ tùy hứng thôi!

Ngọc Long tuyết lĩnh cách hoàng cung có một tháng lộ trình, hiện tại nhận được gia thư được gởi cách đây một tháng của Khương Trạch, Khương Hy nở nụ cười: “Cha nói như thế nào?”

Trương Di: “… Bệ hạ nói, chờ người chơi đủ trở về… Bất quá, trước đó vẫn là nên bảo đảm cái mạng nhỏ của mình đừng bị chơi chết cái đã.”

Khương Hy nghe vậy thần sắc liền trở nên ôn nhu. Phần lớn thời gian, khí chất trên người cậu kỳ thực tương đối giống Khương Tố, tao nhã, ôn nhu, thế nhưng chỉ nháy mắt cậu lại nhớ đến một chuyện: “Chờ một chút, lần trước chuyện chúng ta gặp tuyết lở, thúc có báo cho bọn họ biết chưa?”

Ánh mắt của Trương Di liền nổi lên một tia đồng tình: “Có, ngay hôm người mất tích thuộc hạ liền sai người gởi mật thư khẩn cấp về kinh rồi.”

Khương Hy: “…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.