” Đừng vì chút chuyện này mà thấy không thoải mái trong lòng.” Sở Uyên vỗ vỗ lên ngực hắn: ” Không đáng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hôn phía sau tai hắn một cái: “Được.”
“Vì sao phải thả hắn đi?” Sở Uyên lại hỏi.
“Như ngươi vừa mới nói đó, đại chiến sắp tới rồi nhưng Lưu Cẩm Đức lại cải trang thành nữ tử trà trộn vào đại doanh Sở quân, chỉ là vì có thể liếc mắt nhìn ngươi một cái, hành động này không phải ai cũng có thể nghĩ thông suốt, càng đừng nói tới Sở Hạng, có lẽ cũng đã sớm cắn răng nghiến lợi rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Nghe được câu “Chỉ vì có thể liếc mắt nhìn ngươi một cái”, Sở Uyên khẽ nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa ngón cái ấn lên mi tâm của hắn, vừa xoa xoa vừa nói: ” Vừa rồi lúc Lưu Cẩm Đức bỏ chạy, ta đã ném lên người hắn một lọ ấu trùng Hồng Tuân, chờ hắn mang những ấu trùng này về Phỉ Miễn quốc thì cũng sẽ truyền thứ này lại cho ít nhất là hai trăm người.”
” Kia chính là cổ trùng sao?” Trước đây Sở Uyên chưa hề nghe qua cái tên Hồng Tuân này.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Lưu Cẩm Đức ở Phỉ Miễn quốc tung hoành nhiều năm như vậy, các loại cổ trùng bình thường không thể tiếp cận hắn được, mà Hồng Tuân này cũng không phải loại thâm độc gì, bị dính phải cũng sẽ không chết hay bị thương, chỉ là toàn thân ngứa ngáy vô cùng, như là có hàng trăm móng vuốt quấy nhiễu trái tim, chậm thì một tháng sẽ khỏi, nhanh nhất cũng phải bảy tám ngày, hơn nữa không có thuốc nào cứu được.”
Sở Uyên nghe xong đầu tiên là thấy buồn cười, sau đó lại nhéo hắn một cái: ” Trong Tây Nam Phủ của ngươi rốt cuộc là đã nuôi những thứ gì vậy!”
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức nói: ” Hồng Tuân là Dao nhi nuôi đó.” Không liên quan gì đến ta.
” Hoảng cái gì, ý ta muốn nói là, cũng thật thú vị.” Sở Uyên nói: ” Sau này nếu có thời gian rãnh rỗi, ngươi dạy ta.”
” Ngươi muốn học?” Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại có chút ngoài ý muốn, nhưng cứ tưởng tượng ra cảnh người này ngồi xổm bên cái hũ nhéo nhéo đám trùng mập mạp, nghĩ thế nào cũng thấy thật đáng yêu, vì vậy lập tức đáp ứng.
” Lần này Lưu Cẩm Đức trở về, đã không thu hoạch được gì, trái lại còn làm hơn trăm người khác bị nhiễm độc trùng khắp người ngứa ngáy, nếu xui xẻo hơn chút nữa thì chưa biết chừng ngày cả Sở Hạng và quốc chủ Phỉ Miễn quốc là Hắc Nha cũng sẽ bị, nhất định sẽ oán giận.” Sở Uyên nói: ” Ngươi muốn để bọn họ tranh chấp lẫn nhau sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một phong thư: ” Mấy ngày nay ngươi luôn bận rộn, ta cũng chưa kịp nói chuyện này, đây là thư Quỷ thủ tiền bối vừa sai người đưa tới.”
” Mặc dù Quỷ Thủ tiền bối ẩn cư tiên sơn không màng thế sự, nhưng chung quy đó vẫn là Nam Hải.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Theo những gì tiền bối nói trong thư thì tuy Sở Hạng và Lưu Cẩm Đức là quan hệ hợp tác nhưng vẫn thường nảy sinh mâu thuẫn, tính tình hai người bọn họ quá khác biệt. Lúc vừa mới tới Nam Dương, Lưu Cẩm Đức dựa vào những thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc, đúng là đã giúp Sở Hạng không ít chuyện, nhưng qua nhiều năm như vậy, năng lực điều quân tác chiến của Sở Hạng đã sớm vượt qua hắn, vì dù sao cũng là người xuất thân Hoàng gia, mưu lược và nhãn giới đã được rèn luyện từ nhỏ, đem so với Lưu phủ luôn cẩn thận từng li từng tý một, sợ bóng sợ gió rồi lại muốn mưu nghịch mà nói thì quả thực là trên trời dưới đất.”
” Chắc Lưu Cẩm Đức cũng có thể cảm nhận được uy hiếp.” Sở Uyên nói: ” Ta hiểu Sở hạng, chuyện hắn không thể chấp nhận được nhất cõi đời này chính là để thực quyền nằm trong tay người khác, có mới nới cũ qua cầu rút ván ăn cháo đá bát, hiện tại đang trong thời kì chiến sự nên mới có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng những bất mãn này một chút hắn cũng sẽ không quên, đợi sau khi mọi chuyện qua đi, sẽ đem từng cái từng cái ra tính sổ một lần.”
” Lưu Cẩm Đức càng cảm nhận được uy hiếp bao nhiêu thì sẽ càng nắm chắc binh quyền trong tay bấy nhiêu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có hắn ở đó, nhìn như chúng ta có nhiều hơn một kẻ địch, nhưng nếu theo góc độ nào đó thì lại có thể chế trụ được Sở Hạng trong vài chuyện. Nếu có thể khích bác thêm vài lần, để mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng lớn, đối với chúng ta mà nói thì ngược lại là một chuyện tốt.”
Sở Uyên gật đầu: ” Ngươi quyết định là được.”
” Ta thích nghe ngươi nói câu này.” Đoạn Bạch Nguyệt điểm lên chóp mũi hắn một cái.
” Thích nghe?” Sở Uyên nói: ” Ngươi quyết định là được, ngươi quyết định là được, ngươi quyết định là được, đủ chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: ” Khó có được mấy khi thấy ngươi ba hoa, nói thêm mười lần trăm lần nữa cũng không đủ.”
Sở Uyên vòng tay ôm cổ hắn: ” Chịu cười rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, thử dò xét hỏi: ” Lúc trước ta không cười sao?”
” Hẹp hòi!” Sở Uyên đánh lên lồng ngực hắn một cái: ” Đáy mắt âm trầm suốt mấy ngày.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có người mơ ước ngươi, tất nhiên trong lòng ta sẽ không thoải mái, chuyện này không liên quan gì đến lòng dạ hẹp hòi hay không.”
” Trong lòng người khác đang nghĩ gì, làm sao ngươi có thể quản được.” Sở Uyên kéo tay hắn đặt lên ngực trái của mình: ” Biết nơi này chỉ có một mình ngươi, vậy là đủ rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn vào mắt hắn.
” Còn nữa!” Sở Uyên kéo lấy lỗ tai Đoạn Bạch Nguyệt, tiện tay vặn một cái: ” Vừa rồi ngươi lại dám đẩy ta ra!”
” Hả?” Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, hiểu được hắn đang nói gì thì cảm thấy vô cùng ủy khuất: ” Lúc đó Lưu Cẩm Đức đã xé rách mặt nạ rồi.” Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục hôn, lỗ tai đều phải bị vặn rớt, vì sao cũng không hạ thủ nhẹ một chút?
Sở Uyên nói: ” Ta mặc kệ!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Mặc kệ???
Nhì hắn đau đớn mặt nhăn mày nhó, chân mày lỗ mũi nhíu lại một chỗ, đáy mắt Sở Uyên đầy ý cười, kề sát vào cắn lên môi hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt cuốn đầu lưỡi hắn, rầm rầm rì rì ní: ” Bồi thường?” Lần này cho dù trời sập xuống thì cũng phải hôn tức phụ xong đã mới tính.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hôn môi càng trở nên kịch liệt. Đoạn Bạch Nguyệt chỉ hận không thể lưu lại ký hiệu thuộc về mình ở khắp nơi trên người hắn, tốt nhất là những người khác ngay cả muốn nhìn lâu một chút cũng là hi vọng xa vời, từ vầng trán hôn tới xương quai xanh, quay trở lại mạnh mẽ hôn đôi môi. Cả người Sở Uyên đều được hắn ôm vào lòng, khắp nơi quanh mình đều thoang thoảng mùi huân hương quen thuộc nhất, nhắm mắt lại liền không muốn mở ra nữa, chỉ muốn lười biếng, được cánh tay hữu lực ôm chặt vòng eo, trái tim cũng càng ngày càng tham luyến cảm giác an toàn khi được bảo vệ này.
Diệp Cẩn nghe được tin tức vội vàng cùng Đoạn Dao chạy tới xem, kết quả tới nơi còn chưa kịp gõ cửa thì đã thấy qua ô cửa sổ là hai người đang ôm thành một đoàn, hôn phải khó mà tách nhau ra, vì vậy trong nháy mắt có chút đờ đẫn.
Không phải nói có phản tặc trà trộn lên thuyền ư? Vì cái gì lúc này không phải là đang cùng nhau bàn công chuyện?
May mắn là Đoạn Dao phản ứng nhanh, kịp thời kéo Diệp Cẩn chạy đi.
Diệp Cốc chủ đau lòng ôm đầu, bước đi loạng choạng, lòng người khó đoán, thói đời đổi thay, thiên tử ban ngày tuyên dâm, đây nhất định là lỗi của đầu hói.
Đã không giơ rồi mà vẫn còn dâm đãng như vậy, thật sự là vô cùng không nghĩ ra.
Đoạn Dao giúp hắn thuận khí, để tránh ca ca thân yêu của mình lại lại lại lại bị thiến!
” Là của ta.” Hồi lâu sau, Đoạn Bạch Nguyệt mới thả Sở Uyên ra, ngón tay cái xoa xoa cánh môi mềm mại của hắn.
Sở Uyên nói: ” Ừ, của một mình ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt thắt lưng hắn, vốn là muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, chỉ nhẹ nhàng cụng trán mình vào trán hắn một cái.
Sở Uyên cười cười dựa vào lòng hắn, nói: ” Ta biết.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Biết cái gì?”
“Biết ngươi muốn dẫn ta trở về tây nam.” Sở Uyên nhìn thẳng hắn: ” Hiện tại không làm được cũng không sao, nhớ kỹ là được rồi, một ngày nào đó chúng ta có thể đem tất cả thế cục phiền lòng này để lại phía sau, ngày ngày nghe gió ngắm sông, ngâm thơ đánh cờ phẩm trà.”
Đoạn Bạch Nguyệt vừa siết chặt vòng tay ôm hắn, vừa cân nhắc xem mình phải tìm người nào học đánh cờ, còn phẩm trà thì ngược lại không đáng lo lắng lắm —uống trà thì có gì khó khăn đâu, chỉ cần hé miệng!
Sở Uyên an ủi: ” Cờ Ngũ Tử cũng là cờ.” Nếu không nhìn người này sầu mi khổ kiểm như vậy, cũng không đành lòng.
Cờ Ngũ Tử (năm quân) là loại trò chơi hai người đối kháng, thật ra thì chính là cờ vây, nhưng dùng phương thức đơn sơ thuần túy nhất, hai bên sẽ sử dụng quân cờ hai màu sắc đen trắng để phân biệt, trên bàn cờ tạo ra các đường ngang dọc hoặc chéo, ai xếp được 1 đường thẳng 5 quân trước sẽ là người thắng. Nói thì nhiều chứ nó là cờ ca-rô “nhân- o” mình chơi trên giấy á *^_^*, đây nó chơi trên bàn cờ thôi.
Thân hình Đoạn Bạch Nguyệt chợt cứng đờ, sau đó cúi đầu cắn lên má hắn một cái.
Vì thời gian Lưu Cẩm Đức xuất hiện quá ngắn nên cũng không có quá nhiều người chú ý, thậm chí đại đa số tướng sĩ đều không biết mấy ngày nay còn có một tuồng kịch hay như vậy, trong quân doanh Đại Sở vẫn như cũ gió êm sóng lặng, đúng theo kế hoạch đã định tiếp tục xuôi về phương nam. So sánh mà nói thì Phỉ Miễn quốc cũng không may mắn được yên bình như vậy. Sau khi Lưu Cẩm Đức trở về, hai ngày đầu cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa sang đến ngày thứ ba thì toàn thân bắt đầu nổi lên từng mảng từng mảng mẩn đỏ rất lớn, sờ lên thô ráp sần sùi, lúc nào cũng ngứa ngáy khó chịu, cơ hồ muốn tay cào rách máu mưng mủ. Lúc trước hắn rời Phỉ Miễn quốc ra biển, tất nhiên Sở Hạng cũng biết, nhưng cũng lười hỏi, chỉ đoán rằng nhất định có liên quan đến Sở Uyên. Nhưng chưa từng nghĩ tới hắn đã trở về còn mang theo bệnh, lo sợ đó là loại cổ trùng lợi hại gì nên đã mời Hắc Nha đích thân tới vãi thuốc khắp phòng, để tránh lây nhiễm qua những người khác.
Lưu Cẩm Đức ở trong phòng ngứa ngáy đến đứng ngồi không yên, đã vậy còn phải nghe Hắc Nha ở bên ngoài phòng lầm rầm rung chuông niệm chú, cũng không biết là đang nói cái quỷ gì, trong lòng lại càng bực dọc, nắm đấm siết chặt hung hăng nện lên vách tường, thuận tiện mắng một câu tục tĩu.
Hắc Nha ở bên ngoài nghe thấy tiếng động và tiếng mắng chửi của hắn, đáy mắt lóe ra một tia hàn quang. Sở Hạng vỗ vỗ bờ vai Hắc Nha, đẩy cửa ra đi vào phòng, bình tĩnh nói: ” Vu y đang nấu nước thuốc, tắm rửa vài lần chắc cũng sẽ dễ chịu hơn.”
Lưu Cẩm Đức tự biết lần này mình hành sự sơ suất quá mức khinh địch, vậy nên cũng không nói thêm cái gì.
Sở Hạng lại nói: ” Nghe nói con lừa trọc đầu kia bị bỏ lại ở Bạch Tượng quốc, ngươi tới đó rồi trúng kế của hắn sao?”
Lưu Cẩm Đức trầm giọng nói: ” Lần này là Đoạn Bạch Nguyệt.”
” Họ Đoạn kia?” Sở Hạng nghe vậy ngược lại có chút ngoài ý muốn. Năm đó chuyện Diệu Tâm thường lui tới tẩm cung thì hắn cũng biết, lại không ngờ Lưu Cẩm Đức cư nhiên không tới Bạch Tượng quốc đối phó với Diệu Tâm, mà là tới đại doanh Sở quân.
Lưu Cẩm Đức phất tay gạt ấm trà trên bàn xuống đất, vỡ nát bấy. Chỉ cần nhớ lại chuyện đã xảy ra trên boong thuyền kia, hắn lại hận không thể đem Đoạn Bạch Nguyệt ra thiên đao vạn quả, mới có thể giải được mối hận trong lòng.
Nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng Sở Hạng đã hiểu rõ được vài phần, cười nhạo nói: ” Trước đây ta còn tưởng chỉ có một mình hòa thượng trọc đầu kia, không ngờ cư nhiên còn có bản lĩnh câu dẫn được người thứ hai.”
Sắc mặt Lưu Cẩm Đức càng thêm âm trầm, không nói một chữ.
” Ngươi có thể coi đó là món nợ, cho dù muốn đòi thì cũng không cần phải nóng lòng giờ khắc này.” Sở Hạng đứng dậy, khuyến khích: ” Bình tĩnh trước đã, lo giải quyết hết đám ban đỏ này đi, rồi cướp người về cũng không muộn.”
Lưu Cẩm Đức nói: ” Theo tốc độ hiện tại của Sở quân thì đại khái là còn khoảng nửa tháng nữa sẽ tới.”
” Hiện tại ta đang trông mong hắn tới đây.” Sở Hạng nói giọng dễ dàng, xoay người rời khỏi gian phòng.
Hắc Nha đang ở cách đó không xa chờ hắn.
” Đi thôi.” Sở Hạng nói: ” Đi xem đan dược.”
Đan dược: Chữ Đan này là gọi tắt chữ Đan trong Đan Sa, là tên của một loại thuốc mùi được tạo thành từ hỗn hợp các loại khoáng chất tự nhiên, có màu đỏ như màu mực đỏ(chu sa). Chữ Sa thì dùng rộng rãi hơn, ví như mực màu đỏ thì cũng gọi là Chu Sa, nhưng chữ Đan thì lại chỉ dùng cho thuốc đông y có màu đỏ mà thôi, cũng thường mang ý nghĩa tà thuật kì bí và đáng sợ.
Hắc Nha nói: ” Vì sao phải đối xử với hắn ẩn nhẫn như vậy?”
Sở Hạng lắc đầu: ” Đây không gọi là ẩn nhẫn, nhiều lắm thì là bình tĩnh giữ gìn hòa khí mà thôi.”
” Hắn trúng tà rồi sao?” Hắc Nha tức giận mắng.
” Hắn cũng không phải đã trúng tà, mà là đã điên rồi.” Sở Hạng vừa đi vừa nói: ” Lúc trước cũng coi như là hữu dũng hữu mưu, chỉ có điều hiện tại hắn dao động quá mức rõ ràng, chúng ta đều muốn giang sơn, còn hắn thì ngoại trừ giang sơn ra còn muốn cả Sở Uyên nữa. Mọi người mục tiêu bất đồng, vốn dĩ cũng có thể hợp tác được, nhưng nếu hắn có thể chỉ vì tâm tư của riêng mình mà không tiếc hi sinh kế hoạch mọi người khổ tâm bày bố nhiều năm như thế, vậy đoạn quan hệ này cũng có thể chấm dứt được rồi.”
Hắc Nha nhíu mày: ” Ngươi muốn giết hắn ư?”
Sở Hạng nói: ” Hiện tại thì sẽ không, nhưng tương lai không hẳn là vẫn sẽ không.”
Hắc Nha lắc đầu: ” Đại cuộc làm trọng.”
” Tất nhiên, ta cũng không giống hắn, không biết phân biệt nặng nhẹ.” Sở Hạng nói: ” Huống chi lúc hắn không điên thì vẫn còn có công dụng rất lớn.”
Hai người còn đang nói chuyện thì có người vội vã chạy tới, nói là trên đảo có không ít người cũng bị bệnh, triệu chứng bệnh giống Lưu tướng quân như đúc, đang kêu khóc om sòm. Vì vậy cả kinh thất sắc vội vã chạy tới xem, vu y đang giúp những người đó chẩn bệnh. Bên trong nằm ngổn ngang không ít người, thậm chí ở cửa cũng có nhiều người vây lại, ai nấy đều mặt mũi đầy mẩn đỏ sưng phù, mồm méo mắt lệch, nhìn có chút buồn cười.
” Làm sao vậy?” Sở Hạng hỏi vu y.
” Hồi bẩm chủ tử, bệnh trạng giống Lưu tướng quân.” Vu y nói: ” Cũng không phải là cổ độc, nhìn càng giống độc trùng, ngược lại thì cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, chống chọi vài ngày sẽ hết.”
Sở Hạng gật đầu: ” Vậy thì tốt rồi.”
Vu y lui ra tiếp tục trị liệu cho những người kia, Hắc Nha lắc đầu, trong lòng bực bội khó chịu, đã không muốn nói thêm bất cứ điều gì.
” Chịu đựng một chút.” Sở Hạng vỗ vỗ Hắc Nha: ” Chính ngươi cũng biết rõ ràng, binh quyền trong tay hắn còn nhiều hơn ta ngươi hợp lại, không thể tùy tiện trêu chọc được.”
Hắc Nha xoay người rời đi, áo choàng màu đen bị gió thổi bay, giống như là một con quạ đen cực lớn.
Trong đại doanh Sở quân, Ôn Liễu Biên đang ngồi trên boong thuyền, nghiên cứu Nguyệt Lạc Thần Kính đang để trước mặt, bầu trời hiện tại tuy rằng tươi đẹp trong xanh, nhưng trên mặt kính lại là những giọt nước nhỏ li ti, là dấu hiệu cho thấy ngày mai trời sẽ mưa.
” Ôn đại nhân.” Đoạn Bạch Nguyệt chào hỏi.
” Tây Nam Vương.” Ôn Liễu Niên vội vàng đứng dậy: ” Muốn đi tìm Hoàng thượng sao?”
” Hoàng thượng đang cùng Tiết Tướng quân thương nghị chính sự.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta muốn tìm Diệp Cốc chủ.”
Ôn đại nhân nghĩ chắc chắn mình đã nghe nhầm rồi, bình thường không phải đều là một người đuổi một người chạy sao? Cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ tung độc đầy trời, chẳng lẽ không phải là nên trốn thật xa ư? Dù sao đó cũng là Diệp Cốc chủ a, rất là hiền lương thục đức!
Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng, nói: ” Có chuyện chính sự.”