Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, trước đó hắn không hề biết còn có chuyện như vậy.
Thấy hắn im lặng hồi lâu, người nọ không nhẫn được nữa, vung tay lên: ” Ta không muốn cùng nhãi con ngươi nói chuyện, gọi cha ngươi tới đây.”
Đoạn Bạch Nguyệt thanh giọng nói: ” Gia phụ qua đời đã nhiều năm rồi.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt nam nhân tràn đầy khiếp sợ, há miệng nửa ngày không nói ra được một chữ.
Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: ” Tiền bối trúng độc?”
Vừa dứt lời thì đã thấy nam nhân mềm nhũn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh!!
Đoạn Bạch Nguyệt không còn cách nào khác đành phải mang hắn ra khỏi cấm địa, an trí tại một khách phòng trong Tây Nam Phủ, sau đó mời đại phu tới trị liệu.
Đoạn Dao thò nửa cái đầu vào cửa nhìn lén.
“Vào đây!” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao hết sức chột dạ: ” Thật sự là ta đánh hắn thành như vậy sao?” Không thể nào a, chỉ đánh một chưởng thôi mà, không phải võ công người này rất tà môn hay sao??
“Đang yên đang lành, chạy vào đó làm gì?” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu.
“Cũng không phải ta cố ý chạy vào.” Đoạn Dao thành thật trả lời: ” Ở sau núi gặp được thất bộ thanh nên đuổi theo, không chú ý đã đi vào khu cấm địa. Rồi đột nhiên hắn lao tới từ phía sau, không nói lời nào đã xuất chiêu, tình thế cấp bách nên ta đành phải cản một chưởng sau đó bỏ chạy.” Nói xong lại bổ sung:” Không hề sử dụng nhiều lực.”
“Thôi thôi, sau này cẩn thận một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Về nghỉ ngơi đi.”
“Hắn không sao chứ?” Đoạn Dao nhìn vào trong phòng ngủ.
Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Đại phu nói rằng hắn nộ hỏa công tâm.”
“Chỉ vì ta đánh hắn một chưởng sao?” Đoạn Dao không thể nào tin được.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, thật sự hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Vậy thì là vì sao?” Đoạn Dao tiếp tục hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt đem đối thoại trong rừng lặp lại một lần nữa.
“Vậy mà cũng hôn mê?” Đoạn Dao phát huy sức tưởng tượng phong phú: ” Chẳng lẽ hắn thầm mến Phụ Vương?”
Đoạn Bạch Nguyệt hung hăng vỗ đầu hắn một cái.
” Vương gia!” Đúng lúc Kim thẩm thẩm bưng chén thuốc bước vào, thấy vậy oán giận: ” Đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên đánh Tiểu Vương gia, muốn đánh cũng không được đánh vào đầu.”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh thu tay về.
“Thẩm thẩm, ngươi nhận ra người này không?” Đoạn Dao chỉ tay vào phòng.
“Không nhận ra, nhưng ta biết hắn.” Kim thẩm thẩm nói: ” Trước kia hắn là một cao thủ trong võ lâm Trung Nguyên, tên là Đồ Bất Giới, vốn chẳng liên quan gì đến Tây Nam Phủ, nhưng không biết vì sao có một ngày lại đại sát tứ phương xông tới đòi mang Tam Vương phi đi, còn kêu gào muốn tỉ võ với Vương gia.”
Lúc đó Tam Vương phi đang mang thai, Đoạn Cảnh cực kỳ sủng ái. Vì vậy gặp kẻ điên rồ như hắn, đương nhiên sẽ không có thái độ gì tốt, đánh đuổi ra khỏi Vương phủ còn thấy chưa đủ, lại đút thêm một vốc □□ vào miệng hắn, thậm chí bên trong còn có trùng.
Đồ Bất Giới không chịu nổi nhục nhã này, vì vậy quan hệ giữa hai bên cũng không còn cách nào cứu vãn được nữa. Từ đó, cứ ba năm một lần hắn lại tìm tới cửa khiêu khích, tuy rằng lần nào cũng bị đánh bại nhưng vẫn chưa từng từ bỏ ý định. Cho dù đích thân Tam Vương phi ôm Tiểu Vương gia Đoạn Dư ra khuyên nhủ cũng không được. Sau đó Đoạn Cảnh mắc bệnh hiểm nghèo, biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên trong lần cuối cùng hắn tới khiêu chiến thì đánh hắn ngất xỉu, rồi đem nhốt vào khu cấm địa sau núi, cũng chính vì vậy mà Đồ Bất Giới bị nhốt hơn mười năm.
“Kể cũng lạ.” Kim thẩm thẩm nói. “Sau núi không có nhà giam cũng không có xích sắt, theo lý mà nói thì dù chỉ là một tiểu oa nhi cũng có thể tự mình rời đi, nhưng hắn lại có thể đợi ở đó mấy nghìn ngày, cũng không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.”
Còn có thể là nguyên nhân gì nữa chứ.
Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Dao không hẹn mà cùng nghĩ.
Chắc chắn là bị lừa rồi.
“Người đâu!” Đồ Bất Giới ở trong phòng gọi.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy vào phòng.
“Cha ngươi thật sự đã chết?” Đồ Bất Giới đã xuống giường.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Cũng không có ai lại đem chuyện này ra đùa giỡn. Vì vậy Đồ Bất Giới hai tay ôm quyền nói: ” Đa tạ hiền chất giúp tại hạ giải độc.”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh cười cười: “…. Tiền bối không cần phải khách khí!”
“Nếu như vậy thì ta đi đây.” Đồ Bất Giới nói: ” Không biết Tiểu Nhi ở nơi nào, ta muốn cùng nàng từ biệt.”
Triệu Tiểu Nhi chính là Tam Vương phi của Đoạn Cảnh, vốn là một ca cơ nổi tiếng ở tây nam, chắc cũng vì vậy mà Đồ Bất Giới xem nàng là hồng nhan tri kỷ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tam di nương bệnh nặng, cũng đã qua đời cách đây vài năm rồi.”
Đồ Bất Giới nghe vậy khiếp sợ, bi thương hỏi: “Còn Tiểu Dư đâu?”
“Tiểu Dư nói phải đi ra ngoài thì mới bước chân vào giang hồ được, hiện giờ có lẽ đang ở Thục Trung.” Đoạn Bạch Nguyệt trả lời. ” Cũng vì ta không phải là ca ca tốt, không săn sóc hắn chu đáo.”
Đồ Bất Giới thở dài, nhấc chân muốn đi ra ngoài, rồi lại dừng bước: ” Không biết lúc trước ta trúng loại độc gì, vì sao phải ngồi dưới tàng cây Hồng Lệ mới giữ được tính mạng?”
Đồ Bất Giới gật đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi Vương phủ.
Mãi tới khi bóng lưng hắn biến mất hoàn toàn, Đoạn Dao mới hỏi: ” Hắn trúng độc thật sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đương nhiên không có.” Nhưng lúc này nếu không thuận miệng thêu dệt một chút, nói không chừng người này sẽ đi đào phần mộ tổ tiên Đoạn gia. Dù sao đi nữa, đối với người trong giang hồ mà nói, đánh thua bị nhốt hơn mười năm không có gì phải hổ thẹn, đáng hổ thẹn chính là vô duyên vô cớ bị lừa hơn mười năm.
“Lão Vương gia cũng thật là.” Kim thẩm thẩm bất đắc dĩ, trước lúc lâm chung chỉ nói sau này phải đưa cơm đúng giờ, những người còn lại không ai được tới sau núi trêu chọc hắn, cũng không phân phó gì khác nữa. Nếu không phải lần này Tiểu Vương gia đánh bậy đánh bạ chạy vào thì không biết vị cao thủ võ lâm xui xẻo đó còn phải bị giam giữ bao lâu nữa.
“Ta còn tưởng khu cấm địa có rất nhiều điều thần bí.” Đoạn Dao xoa xoa lỗ mũi, thì ra lại là vì nguyên nhân này.
Đoạn Bạch Nguyệt đối với chuyện này lại không thấy ngoài ý muốn chút nào.
Dựa theo tác phong của Phụ Vương hắn, xử lý như vậy là đã hạ thủ lưu tình lắm rồi, có thể lúc đó Tam di nương đứng ra cầu xin mới giữ được tính mạng của Đồ Bất Giới.
Nhưng cũng không ai đem việc này để trong lòng, chẳng ai quen biết gì Đồ Bất Giới, hơn nữa hắn cũng đã đi rồi, từ nay trở đi còn đỡ tốn một ngày ba bữa cơm.
“Vương gia! Vương gia!” Buổi chiều một ngày nào đó, hạ nhân trong Vương phủ hô hào chạy tới báo: ” Nam sư phụ lại chui từ dưới mộ lên rồi, lần này trên người rất sạch sẽ!”
……
Đoạn Bạch Nguyệt ấn ấn huyệt thái dương…từ Quỳnh Hoa Cốc trở về rồi??
“Sư phụ!!” Đoạn Dao cũng từ nóc phòng nhảy xuống.
Nam Ma Tà đỡ lấy hắn ôm vào lòng:” Hủ trùng béo mập ngoài kia là ngươi nuôi sao?”
“Đúng vậy!” Đoạn Dao đắc ý dào dạt nói.
” Không tệ.” Nam Ma Tà vỗ vỗ đầu hắn.
“Sư phụ.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở cửa thư phòng. ” Sao không gửi một phong thư về báo trước một tiếng.” Ta cũng chạy khỏi đây sớm chút.
“Vi sư có chuyện muốn nói với ngươi.” Nam Ma Tà vào thư phòng.
Đoạn Dao cũng muốn vào theo nhưng lại bị chặn cửa.
………
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ đầu hắn, xoay người vào phòng.
Đoạn Dao giận dỗi ngồi xổm trong sân chơi đùa tiểu trùng.
” Qua một khoảng thời gian nữa là lúc cổ trùng trong cơ thể ngươi thức tỉnh.” Nam Ma Tà nói: ” Hiện tại vẫn chưa tìm được Thiên Thần Sa, nếu muốn bình yên vượt qua kiếp nạn này thì cách hay nhất là theo vi sư bế quan.”
“Sư phụ nói quá rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu. ” Chỉ là mấy con cổ trùng mà thôi.”
“Trùng là ta nuôi, có hậu quả gì ta tự nhiên rõ ràng hơn bất cứ ai.” Nam Ma Tà nói: ” Nói chung việc này không thể thương lượng.”
“Cũng vì sư phụ âm thầm rải lời đồn, hiện tại toàn bộ người trong võ lâm Trung Nguyên đều “biết” Dao nhi luyện Bồ Đề tâm kinh.” Đoạn Bạch Nguyệt lành lạnh nhắc nhở. “Tháng này Tây Nam Vương phủ đã vinh dự đón mười mấy nhóm người tới tìm Dao nhi thành thân. Nếu giờ ta cùng sư phụ bế quan thì chỉ sợ lúc xuất quan Dao nhi đã bị cướp đi rồi, nói không chừng nhi tử cũng có luôn.”
Nam Ma Tà: “…..”
“Đồ nhi tự có chừng mực, sư phụ không cần lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Nhưng Nam Ma Tà không định thỏa hiệp, ra phủ cả đêm không về.
Đoạn Bạch Nguyệt không biết hắn định làm gì, nhưng vẫn mơ hồ thấy không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, sáng hôm sau Nam Ma Tà chạy về phủ, còn thuận tiện dẫn theo một người – Lão bản ca phường Nhiễm Nguyệt Lâu ở vương thành, Cố Vân Xuyên.
“Cố huynh?” Đoạn Bạch Nguyệt buồn bực hỏi: ” Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta muốn về Giang Nam, thuận tiện ghé tây nam mua ít dược liệu, vốn định ngày mai tới chào hỏi Đoạn Vương.” Cố Vân Xuyên nói: ” Ai ngờ sáng nay đi trên đường gặp được Nam sư phụ, cũng chưa nói gì đã kéo ta về đây.”
“Dao nhi!” Nam Ma Tà đưa tay gọi.
“Sư phụ.” Đoạn Dao giật mình một cái, tay nắm một tiểu trùng béo mập chạy tới: ” Phải ra đường mua điểm tâm về sao?”
Nam Ma Tà đưa tay lên, sạch sẽ lưu loát dùng một chưởng đánh hắn ngất xỉu.
Cố Vân Xuyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Ngây thơ hồn nhiên như vậy, mà cũng nỡ đánh được???
“Làm phiền Cố thiếu hiệp rồi.” Nam Ma Tà ném người vào ngực hắn. ” Gần dây có nhiều người tìm Dao nhi gây phiền phức, nhờ ngươi mang hắn về vương thành nuôi giùm một thời gian, khoảng ba tháng, năm tháng sau sẽ có người tới đón về.”
Cố Vân Xuyên rất muốn rút tay về: ” Tại hạ vừa mới nói phải quay về Giang Nam.”
“Vậy thì mang về Phù Dung Uyển cũng được.” Nam Ma Tà cũng không kén cá chọn canh.
Ai cũng nói Tây Nam Vương phủ có một Tiểu Vương gia tính tình hung hăng, võ công lại tốt, còn rất thích hạ độc vẫy cổ nữa.
Vốn là muốn âm thầm đến đây mua ít dược liệu mang về, không nghĩ tới lại phải rước lấy phiền phức.
Nhưng việc đã đến nước này rồi có hối hận cũng không kịp nữa, chỉ có thể than ngắn thở dài mang Đoạn Dao đang hôn mê bất tỉnh lên đường, chạy tới thành Thiên Diệp. Chỉ mong có thể tìm một cơ hội đem người ném lại cho Nhật Nguyệt sơn trang, thế là được thanh tịnh rồi.
Đoạn Dao đi rồi, Tây Nam Vương phủ lại càng vắng vẻ thêm. Sáng sớm mỗi ngày Đoạn Bạch Nguyệt đều tới thạch thất ngồi, chờ cổ trùng trong cơ thể thức tỉnh thì tới hầm mộ bế quan.
Nửa tháng sau, khắp núi đồi tây nam nở đầy hoa Lạc Phi Hà, đỏ rực như lửa. Cánh hoa hái xuống được dùng để cất rượu, ngay cả màu rượu cũng là màu hồng, nhìn rất đẹp, hương vị lưu lại trong khoang miệng thật lâu, vì vậy giá cả vô cùng đắt.
Hơn mười con khoái mã ngày đêm chạy tới vương thành, tặng một xe ngựa chở hơn mười vò rượu Phi Hà, mỹ danh “cống phẩm”.
Sở Uyên có thói quen cần kiệm, thường ngày hầu như không uống rượu. Bởi vậy mà phân nửa số rượu này đều được ban cho các quần thần, chỉ để lại một vò ở trong cung.
Đây chính là rượu Tây Nam Vương đưa tới a…. Chúng đại thần lo sợ bất an, ai cũng nghĩ trong rượu chắc chắn đã bị hạ độc hạ cổ. Trong tẩm cung, Sở Uyên ngược lại không lưu tâm, tự rót cho mình một chén, nét mặt nhu hòa ấm áp hẳn đi.
“Hoàng thượng thích rượu này không?” Tứ Hỉ công công rót thêm cho hắn một chén.
“Hơi nhạt một chút.” Sở Uyên nói. ” Có điều còn lưu lại vị ngọt, không giống Phi Hà năm ngoái đưa tới.”
“Đúng vậy, nghe người đưa rượu tới nói, hơn mười vò Phi Hà năm nay là do chính tay Tây Nam Vương chưng cất.” Tứ Hỉ công công nói: ” Đương nhiên không thể giống Phi Hà mua bên ngoài được.”
Sở Uyên: “….”
Gì?????
Nửa canh giờ sau, một tốp Ngự lâm quân được phái ra cung, đem từng vò rượu lúc trước được đưa tới phủ ban cho các vị đại nhân, đầy đủ, nguyên vẹn ôm trở lại.
May mắn là vẫn chưa uống a…. Chúng đại thần vui mừng khôn xiết, quả nhiên là có độc!
Có lẽ bởi vì uống rượu mà đêm này Sở Uyên ngủ rất ngon, hôm sau lúc lâm triều, tâm tình cũng tốt hơn thường ngày nhiều lắm.
Lưu Đại Quýnh đứng phía trước gần Sở Uyên, thầm nghĩ, ngày thường thấy Hoàng thượng đều là vẻ mặt uy nghiêm, thỉnh thoảng cười rộ lên như vậy thật sự rất đẹp mắt.
Hết sức muốn mai mối.
Thời gian trôi qua từng ngày, nói chậm thì cũng chậm, nói nhanh thì cũng thật nhanh, chớp mắt một cái đã từ hạ sang thu, lại chớp mắt một cái nữa, trên núi đã phủ kín lá phong đỏ rồi.
“Sắp tới mùa đông rồi.” Trong Tây Nam Vương phủ, Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Đã hai ngày trôi qua, có lẽ năm nay cổ trùng sẽ không tỉnh lại nữa, sư phụ không cần phải tiếp tục hao tâm phí sức giúp ta thanh tẩy nổi lực.”
“Vẫn còn bốn tháng nữa.” Nam Ma Tà lắc đầu. ” Cửa ải cuối năm đã tới, không thể lơ là được, càng không thể rời Vương phủ nửa bước.”
“Nhưng nếu tiếp tục không đón Dao nhi về, toàn bộ gia sản của Cố huynh có lẽ cũng bị nó phá hết.” Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Ngươi đường đường là Vương gia, mà sợ không bồi thường nổi một thanh lâu sao???” Nam Ma Tà trừng mắt.
Đoạn Bạch Nguyệt nghẹn lời.
May mà đúng lúc có thị vệ tới báo, nói là có mật chỉ từ trong cung chuyển đến.
Đáy mắt Nam Ma Tà tràn đầy thâm ý.
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người rời đi, cầu mong không bị kéo lại, trực tiếp truyền thụ một vài….phương pháp nam nam giao hoan.
Sư phụ kiểu ấy, thật sự là rất muốn đem chôn xuống đất một lần nữa.
Mật hàm chỉ có vài chữ, Đoạn Bạch Nguyệt xem xong có chút nhíu mày.
“Vương gia!” Đoạn Niệm bưng chén thuốc vào phòng. ” Kim thẩm thẩm vừa sắc xong, dặn Vương gia trước khi uống thuốc phải ăn một ít điểm tâm lót dạ.”
“Đa tạ.” Đoạn Niệm tiện tay cầm điểm tâm lên ăn. ” Gọi Lư Sơn vào đây.”
Đoạn Niệm hỏi: ” Lư Tướng quân?”
“Nếu không thì là ai?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười. ” Sao vậy? Ngay cả chuyện này cũng muốn hỏi?”
“Thuộc hạ không dám.” Đoạn Niệm nói. ” Chỉ là Nam sư phụ và Kim thẩm thẩm đều nói, mấy tháng còn lại này Vương gia tốt nhất đừng quản chuyện gì cả.” Ăn xong thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, không còn gì tốt hơn được nữa.
“Đi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu. ” Uống xong một chén trà,ta muốn thấy người.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi dựa lưng vào ghế, có chút suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt đầy ý cười.
Cùng lúc đó, trên quan đạo có một chiếc xe ngựa chạy dưới bầu trời đầy sao. Tứ Hỉ công công rót chén nước trà, hai tay đưa lên: ” Hoàng thượng!”
“Còn mấy ngày đường nữa?” Sở Uyên hoàn hồn, hỏi.
” Bẩm báo Hoàng thượng, còn khoảng ba mươi ngày nữa sẽ đến Hoan Thiên Trại.” Tứ Hỉ công công nói: ” Lý gia tiểu thư sẽ tỉ võ chiêu hôn ngày hai mươi tám tháng sau, thời gian vừa khéo.”
Sở Uyên gật đầu, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lần này âm thầm rời khỏi vương thành, đối ngoại chỉ nói là long thể khiếm an, muốn tới Thừa An sơn trang tĩnh dưỡng một thời gian, sự vụ trong triều tạm thời do Thái phó đại nhân thay mặt làm chủ. Mục đích cuối cùng lại chính là tây nam, mà có lẽ nên nói là Mạc Bắc.
Thẳng thắn mà nói, kiến nghị của Đoạn Bạch Nguyệt lúc trước đích xác rất khả thi. Trước tiên giả vờ để Sở quân cùng tây nam quân nảy sinh xung đột, để các bộ tộc Mạc Bắc cho rằng song phương đã khai chiến, không kiềm chế được nữa muốn nhân cơ hội dẫn binh đánh xuống phía nam kiếm cơm. Đến lúc đó Sở quân sẽ bất ngờ một lưới tóm gọn, rồi danh chính ngôn thuận đuổi theo chém giết hết, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Trước đó ba ngày, Thẩm Thiên Phàm đã nhận được mật chỉ, giục ngựa chạy thẳng tới Hoan Thiên Trại ở tây nam.
Để…..tỉ võ chiêu hôn.
“Tỉ võ chiêu hôn?” Nam Ma Tà rút mật hàm ra khỏi tay Đoạn Bạch Nguyệt, đọc qua loa một lần, sau đó nói: ” Không được!”
“Tại sao không được?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Tại sao phải được?” Nam Ma Tà trừng mắt. ” Chiến dịch này đối với ngươi có chút gì tốt chứ?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có.”
Nam Ma Tà giận méo mũi rống: ” Có cái gì tốt??”
Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: ” Tâm tình tốt.”
Nam Ma Tà: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: ” Sau chiến dịch, Sở Hoàng hứa sẽ cho ta toàn bộ tây nam.”
Nam Ma Tà rất muốn cởi giày đánh nát đầu của hắn.
“Nói chung chiến dịch Hoan Thiên Trại lần này ta không thể không đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sư phụ muốn ngăn cản cũng vô dụng.”
Nam Ma Tà chắp tay sau mông đi mấy vòng trong phòng, sau đó dừng lại nói: ” Ngươi không sợ cổ độc sẽ phác tác?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Có sư phụ ở đó, đương nhiên không sợ.”
Nam Ma Tà ngồi bệt xuống đất: ” Ta không đi, có chết cũng không rời khỏi Tây Nam Phủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt tiếc nuối nói: ” Vậy Bổn Vương phải chết nơi đất khách rồi.”
Nam Ma Tà cảm thấy giờ nếu như mình phải chết, nhất định không phải vì Bồ Đề tâm kinh, mà là bị hắn chọc giận đến nộ hỏa công tâm mà chết.
Đường đường là Vương gia của Tây Nam Phủ mà đi tỉ võ chiêu hôn???
Cho dù chỉ là viện cớ, truyền ra ngoài cũng rất dọa người a, đoán chừng ngay cả lão Vương gia cũng sẽ tức giận đội mồ chạy ra.
Chẳng qua Đoạn Bạch Nguyệt không để bụng, một tháng sau liền dẫn theo năm thân tín đi Hoan Thiên Trại.
Nam Ma Tà nén giận thu dọn vài bộ y phục đuổi theo.
Hoan Thiên Trại không tính là một môn phái lớn nếu đặt ở vùng Trung Nguyên võ lâm, nhưng ở tây nam cũng có chút quy mô, hơn nữa trước giờ Lý Thiết Thủ làm người rộng rãi hào phóng nên có không ít người trong giang hồ đến đây góp vui, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng náo nhiệt.
Tiểu thư phải luận võ kén rể tên là Đỗ Tranh, vốn là một ca cơ trên sông Tần Hoài, nhiều năm trước được Hoan Thiên Trại chuộc về, nghe nói dung mạo thanh nhã thoát tục. Thường thì các phú hộ chuộc thân đều để đem về làm thiếp, nhưng không ngờ Lý Thiết Thủ lại nhận nàng làm dưỡng nữ, lúc ấy nghe vào thấy tốt đẹp làm sao!
Đã là mỹ nhân thì đương nhiên sẽ được không ít người yêu thích, từ khi việc tỉ võ chiêu hôn được thông báo đã có rất nhiều tin đồn nhanh chóng truyền đi, từ giang hồ hiệp sĩ đến Giang Chiết phú hộ, hầu như ai cũng từng cùng Đỗ Tranh có một đoạn cảm tình. Có người còn nói là Đại Tướng quân Thẩm Thiên Phàm và Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt cũng thầm mến Đỗ Tranh, thậm chí sẽ đến đây tham gia tỉ võ chiêu hôn.
Những người còn lại nghe được đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy nói chuyện tỷ võ chiêu hôn cũng không hiếm thấy trong chốn võ lâm, nhưng xưa nay cũng chỉ có người trong giang hồ tham gia, sao lần này ngay cả biên cương Vương và Đại Tướng quân trong triều cũng tới góp vui???
“Lý tiểu thư này thật không tầm thường a!” Dưới tàng cây đầu đường, một người dân trong trấn mặt mày hơn hở nói, nước miếng tung bay. ” Tần Hoài đệ nhất mỹ nhân mà, tiểu thư nhà bình thường sao có thể so sánh được? Chậc chậc.”
Dân chúng vây quanh hai bên xì xào bàn tán, nếu Tây Nam Vương và Thẩm Tướng quân đều đến thì chắc chắn Đỗ Tranh cũng không tới được tay người nào khác nữa, chỉ còn chờ xem ai trong hai người kia may mắn ôm được mỹ nhân về nhà thôi.
Cách Hoan Thiên Trại không xa có một tòa nhà, chủ nhân họ Chu, ngoài sáng buôn bán lương thực, thực tế cũng là tai mắt của triều đình ở nơi đây.
Chuyến này Sở Uyên tới ở trong Chu phủ.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên tầng hai của một tửu lâu trong thành, ngửa đầu uống cạn chén rượu, nhìn vào hai ngọn đèn lồng đỏ trước cửa Chu phủ đằng xa.
“Đã tới rồi sao không đi tìm, hai con mắt ngươi có khả năng kéo người ta tới đây phải không?” Nam Ma Tà giọng chua lè nói.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Nếu hắn muốn gặp ta thì sẽ phái người tới mời.”
Cư nhiên còn phải chờ người tới mời? Nam Ma Tà u oán thở dài, kém cỏi cỡ đó, tới già cũng đừng mong cưới được vợ, FA cả đời tốt lắm!!!
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Về khách điếm.”
Nam Ma Tà nghĩ bụng, lần này quay về phủ nhất định phải tìm thợ mộc tay nghề tốt nhất tây nam làm một bảng hiệu thật to, khắc hai chữ “Tình Thánh” kim quang lòe lòe, treo ngay giữa trung đường.
Ở bên trong Chu phủ, nhiều ngày nay tâm tình Sở Uyên luôn rất tốt, bởi vì Diệp Cẩn cũng đến Hoan Thiên Trại, thậm chí còn cùng nhau ăn bữa cơm – dù vẫn thích hừ hừ như cũ, biểu cảm như không quen biết, nhưng Sở Uyên biết tình tình hắn như vậy nên cũng không để bụng, vẫn thấy vui vẻ ấm áp trong lòng.
“Thân thể quá yếu ớt, vẫn thường thức đêm?” Buổi chiều hôm đó, Diệp Cẩn kéo cổ tay hắn xem mạch. ” Ta ra chợ mua cho ngươi ít thuốc uống.”
Sở Uyên gật đầu nhìn hắn ra khỏi tòa nhà, sau đó xoay người về phòng.
“Nếu trẫm nhớ không lầm thì ngày gặp mặt ước định không phải là hôm nay.” Sở Uyên nhàn nhạt nói.
“Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không thể tới đây xem một chút??” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười. ” Huống chi nếu không vì Sở Hoàng, chỉ sợ loại chuyện như tỉ võ chiêu hôn này đến kiếp sau Bổn Vương cũng không có hứng thú.”
“Chỉ là diễn một tuồng kịch mà thôi.” Sở Uyên ngồi xuống.
“Tuy nói chỉ là diễn kịch, nhưng nếu đùa quá thành thật thì phải làm sao bây giờ?” Đoạn Bạch Nguyệt tới gần hắn hơn một chút, nhẹ giọng hỏi.
Sở Uyên đánh hắn một chưởng, lạnh lùng nói: ” Nếu vậy trẫm đương nhiên sẽ chúc mừng Tây Nam Vương.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu: ” Đùa một chút cho vui thôi, ta làm sao có thể cưới người khác.”
“Trong thành nhiều người mắt tạp, nếu không có chuyện gì thì mời về đi.” Sở Uyên tránh đường nhìn của hắn. ” Ba ngày sau tỉ võ chiêu hôn, Thiên Phàm sẽ bại dưới tay ngươi, có điều, nếu ngươi dám đánh hắn trọng thương thì trẫm nhất định sẽ không buông tha ngươi.”
Trong phòng bỗng nhiên yên lặng, hồi lâu sau Đoạn Bạch Nguyệt mới cười cười: “Được.”
Sở Uyên cũng im lặng không nói gì nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy mở cửa ra, trong nháy mắt lại thấy ngực có chút phát đau.
Trước đó cũng không phải không có….. chỉ là lần này dường như không đúng lúc.
Đoạn Bạch Nguyệt cười khổ, một mình trở về khách điếm.
“Sao rồi?” Ánh mắt Nam Ma Tà lấp lánh. ” Dược vi sư đưa, ngươi có dùng không?”
“Ném.” Đoạn Bạch Nguyệt trả lời.
Nam Ma Tà vô cùng đau đớn: ” Ngươi nói cái gì?” Ta mua với giá trên trời a, quý hơn hoàng kim nhiều.
“Túy Xuân Khuê không dùng được, nhưng cái khác có thể.” Đoạn Bạch Nguyệt chống tay lên bàn ngồi xuống, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. ” Chí ít trước khi tỉ võ xong, để mấy con cổ trùng này ngoan ngoãn nằm yên đã.”
Thất bộ thanh: là loài rắn cực độc có sừng thuộc họ rắn lục chi viper. Còn vì sao trong tên của nó lại có “bảy bộ” thì là người Tung Quốc dùng bộ ( 1 bộ = 5 thước = 1,66m, như vậy 7 bộ = 7 x 1,66m = 11,62m) này để chỉ mức độ nguy hiểm khi bị rắn cắn, có cả bách bộ (166m), ngũ bộ ( 8,3m), tức là người bị rắn cắn phải thì nọc độc lan truyền rất nhanh trong cơ thể khiến cho người đó mau chóng bị tê liệt chân tay, không chạy được quá chừng đó, ngã xuống rồi cũng khó có thể cứu được.(họ cũng nói cách này không chính xác lắm).
Cảm ơn bạn Bỉ Ngạn rất nhiều vì đã nhắc nhở mình nhé =3=, lúc trước edit tới đây cũng đắn đo lắm nhưng lại không đi tìm hiểu kĩ, nói sau này có thời gian sẽ mò lại nhưng cũng quên luôn, bạn không nhắc chắc mình để vậy mất TT.TT, cũng xin lỗi các reader thân yêu vì sự tắc trách lười biếng đó nha *^_^*.