Đế Vương Công Lược

Chương 183: Thành thân [nghe nói vương gia muốn thành thân với hoàng thượng]



Sở Uyên nhìn thẳng hắn nhìn nửa ngày.

Đoạn Bạch Nguyệt cảnh giác: “Đừng nói với ta ngươi muốn đổi ý.” dfksaghdfhgshfhasdf

Sở Uyên nói: “Ừ.” dfasdfosdiaufyusdagfjhgs

Đang có ý này. dfndsjfhsdgjfhsf

Ngươi quản ta, ta là hoàng đế. dfsdhfgsdjfghsdf

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa gò má hắn, quay đầu ra cửa lớn tiếng gọi: “Người đâu!” dfsdafhsdfgjsdfg

“Này!” Sở Uyên lập tức che miệng hắn lại, vội vàng ngồi thẳng dậy, lung tung kéo vạt áo đang rộng mở của mình lại.dfsifgsdfghsfjgsjfgkfsjghsfjsgjhdf

“Đùa ngươi thôi.” Vẻ mặt Đoạn Bạch Nguyệt mang đầy ý cười thiếu đánh, ho khan hai tiếng nói: “Bên ngoài không có ai đâu, sợ quấy rầy ngươi ngủ nên chỉ cho một mình Tứ Hỉ ở lại thôi.”fgsfkghdsfghhsdfjgd

Hoàng hôn buông xuống, Sở Uyên dẫn Tứ Hỉ đi dạo trong Tây Nam Phủ, vừa vặn gặp được Tiểu Mãn mới từ bên ngoài trở về.fsfigujfksdyghsfgjhsgfjskfhgs

Tứ Hỉ thức thời lui ra, lát sau mang tới một bầu trà nóng, nhẹ tay nhẹ chân đặt trên bàn trong lương đình.

Lương đình: đình nghỉ mát.fgsfgudfghdfhgsghf

“….” Tim Sở Uyên đập thình thịch thình thịch.fgjdsfgfdsgsd

“Dáng vẻ lười biếng này của ngươi làm sao ta có thể để người khác nhìn thấy được.” Ngón tay Đoạn Bạch Nguyệt lướt qua xương quai xanh của Sở Uyên, cánh tay vòng qua ôm hắn vào lòng, cúi đầu một lần nữa hôn sâu.fgdklfgjfdhjgdfgs

Trong viện trúc an tĩnh, trong không khí còn có mùi cây cỏ tươi mát, gió hiu hiu se lạnh và ánh mặt trời ấm áp, chỉ cần nhắm mắt đã thấy như đang nằm trong biển hoa mềm mại.

“Ba ngày sau thành thân, có được hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.gfdgklhdkjfhgjsfggfsgf

Sở Uyên chôn mặt bên cổ hắn, trong thanh âm lộ ra ý cười nồng đậm: “Ừm.”dfgdfsogsfhgsahgfhajdsfsgf

Tứ Hỉ ngoài cửa nghe vậy mừng rỡ nhướng đuôi mày, đưa tay vô vỗ bụng bự của mình.gsfdgdhfghsdghfdgsfg

Thật sự là rất tốt.ffghjghjhfjhjhjhj

Người may hỉ phục là Chức Cẩm bà bà mời tới từ Giang Nam, còn dẫn theo mười tám tú nương có tiếng ở Hồng Đoạn Lâu, hình dạng rườm rà phức tạp cách mấy cũng có thể sửa xong trong vòng ba ngày. Mặc dù cũng không mời nhiều tân khách nhưng chỉ cần tính riêng những người trong Tây Nam Phủ thì cũng đã vô cùng náo nhiệt đủ để ngồi đầy một bàn tiệc lớn. Trên đường lớn bên ngoài Vương phủ cũng bày bàn tiệc rượu, dân chúng chỉ cho rằng đang ăn mừng Sở quân đại thắng trở về, chen tới chen lui cũng cực kì vui vẻ.

Diệp Cẩn: “…..”jhjhffjhsdflkajdhgasfhsd

Diệp Cẩn: “…..”sdfskjfjhsdfgahgdfjahgsdf

Diệp Cẩn: “…..”dfjdsfagdsfghasgfjasdfhksd

Đoạn Dao kịp thời nói: “Ta dẫn ngươi đi xem trùng!”

Diệp Cẩn hỏi: “Trùng gì?”dfsdfsdgfhgsdfgdhasf

Đoạn Dao đưa tay so ra khoảng cách chừng một thước: “Lớn như vậy nè!”dfsjkfhsgdfgasdfshdfsg

Diệp Cẩn quả nhiên bị hấp dẫn: “Ở đâu?”

“Phía sau núi, sợ chúng cắn Hoàng thượng nên ta mới giấu đi.” Đoạn Dao kéo tay hắn chạy nhanh ra ngoài — đã tới lúc này rồi, chỉ cần đừng ở trong Vương phủ quấy rối, đừng nói là xem trùng, cho dù muốn đem cả động Bách Trùng về Nhật Nguyệt sơn trang thì cũng không phải là không thể thương lượng.

Dù sao ca ca cũng đã một xấp tuổi rồi, khó khăn lắm mới được thành thân một lần.fsufgshgdsahfgjasdhfsg

Buổi tối lúc ăn cơm, Sở Uyên dùng cái muỗng khuấy khuấy chén canh, nói: “Đoạn Bạch Nguyệt.”sfgsfhasdfgasgdhfadshfgjs

“Sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt vừa nói vừa đưa tới bên miệng hắn một muỗng đậu xào thịt vụn, cộng thêm một muỗng cơm to.ghdfgihjldgkjhdgjkhkdgfdgh

Vì vậy Sở Uyên không thể làm gì khác hơn là nhai nửa ngày nuốt xuống trước, rồi sau đó mới nói: “Ba ngày sau chúng ta sẽ thành thân thật sao?”dghidfsgdjkfghkjdhfgjdsg

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tất nhiên rồi, nếu ngươi thấy chậm thì đổi thành ngày mai cũng được.”

Sở Uyên: “….”hdghjdkfghjdhfgdjfgd

“Ta nói nghiêm túc đó.” Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Tây Nam Phủ đã đợi nhiều năm như vậy, tất cả những thứ cần dùng cho việc thành thân đều đã sớm chuẩn bị xong, chỉ cầm mang ra bày biện là được, nhanh hơn nữa cũng có thể làm kịp.”

Sở Uyên nói: “Nha.”dgdlkjgksdhfgsjdfhgjdfg

“Vừa rồi muốn nói cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Muốn nói nếu Tây Nam Phủ không đủ người thì Sở quân cũng có thể hỗ trợ một tay.” Sở Uyên giúp hắn lau lau miệng: “Có điều xem ra ta đã suy nghĩ nhiều rồi.”

“Tây Nam Phủ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một mình ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Chỉ cần an tâm chờ là được.”fdgsdjfgsjdfhghsdjdfg

Đoạn Dao ở bên ngoài nghe được cảm khái vạn lần nghìn lần, nhiều năm như vậy, ca ca nói chuyện cuối cùng cũng có chút tiến bộ rồi.

Thật không dễ dàng.fgsdfgjkshfghasjfsfgjdfgd

“Đi đâu chơi?” Sở Uyên ngồi trên ghế đá, đưa tay kéo Tiểu Mãn ngồi xuống bên cạnh mình.gdjgdjkgkjdfgldkjghdgsd

“Tam Quải Kiều.” Tiểu Mãn nói: “Rất nhiều người dân trong thành Đại Lý đều tụ tập lại đó nghe Sở quân kể chuyện chiến tranh, mãi tới khi trời tối đen mới chịu giải tán, rất náo nhiệt.”gdhjdlfjgsdhfghdfgdjfg

“Ngươi thích nghe chuyện chiến tranh sao?” Sở Uyên hỏi.

Tiểu Mãn nói: “Ở trong phủ nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, không bằng ra ngoài hít thở không khí.”

“Mấy năm trước ở thành Quan Hải lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn còn là một tiểu tử bước đi không vững.” Sở Uyên cảm khái: “Chỉ chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi.”

Tiểu Mãn ngồi bên cạnh hắn, cầm một khối điểm tâm từ từ ăn. Bên hông treo một thanh trường kiếm, lóe ra hàn quang yếu ớt, nhìn qua giống như đã có rất nhiều năm.

Một lúc lâu sau, Đoạn Bạch Nguyệt làm xong chuyện tới tìm người, Tiểu Mãn đứng dậy phủi phủi vụn bánh rơi trên vạt áo, nói: “Nghĩa phụ!”

“Sao ngươi lại ở đây?” Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Vừa rồi Kim thẩm thẩm còn đi tìm ngươi, nói trời tối đen rồi mà sao vẫn chưa thấy ngươi về nhà, phòng bếp đang hầm canh cho ngươi đó.”

“Vừa văn gặp nhau nên nói chuyện vài câu.” Sở Uyên nói: “Nhanh đi ăn cơm đi.”gsdfghdfghjdfhgkdfg

Tiểu Mãn gật đầu, xoay người chạy ra khỏi tiểu viện. Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đứng dậy, nói: “Ngươi thấy nó thế nào?”

“Chỉ hỏi han vài câu thông thường mà thôi, có thể nhìn ra được gì chứ.” Sở Uyên nói: “Nhưng nó là người ngươi dạy dỗ, tất nhiên ta cũng yên tâm.”ghdhdsifgusftgjhsdfg

“Định khi nào dẫn nó vào cung?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Nếu Tiểu Mãn đồng ý thì mười ngày sau.” Sở Uyên nói: “Theo đại quân ban sư hồi triều.”dfsdkjjfshfjshgkj

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ta sẽ dành thời gian tìm nó nói chuyện.” Sớm đem giang sơn này giao phó cho người khác, mới có thể sớm ôm người về nhà.

Lại qua thêm hai ngày, Tư Không Duệ mang theo thê nhi đến Đại Lý, phong trần mệt mỏi, vẻ mặt vui mừng.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay: “Quà tặng.”fjhjshfkhskjhfgjsfh

“Yên tâm, cái này huynh đệ tất nhiên sẽ không quên.” Tư Không Duệ vỗ vỗ bờ vai của hắn, lệnh gia đinh kéo vào một xe đẩy, sau khi dỡ bỏ tấm vải bố đậy bên trên thì thấy trên xe đều là bàn giặc y phục, phân thành nhiều chồng lấy dây buộc lại ngay ngắn chỉnh tề, dùng mười năm cũng dư sức có thừa.



Vì vậy mọi người mở mắt trừng trừng nhìn Vương gia nhà mình rút đao khỏi vỏ, đem tân khách tới chúc mừng đuổi ra ngoài.sfgsafhsdgfhgsajhfgjshfg

“Ngăn hắn lại.” Đoạn Bạch Nguyệt vững vàng rơi xuống đất, tiện tay phóng trường đao trở về giá để binh khí bên cạnh, xoay người lại cung kính nói với Tú Tú: “Mời đệ muội đi bên này.”dfksjhfkasdfgshdfhgjshdf

Tú Tú ôm nhi tử, cũng không quay đầu lại cười cười nói nói theo Đoạn Bạch Nguyệt tới chỗ ở, lưu lại một mình Tư Không Duệ ngồi xổm trước một rừng đao kiếm, hai mắt buồn bã mê ly.sdafbhsgdfhgsjdhfgadfhkashdfjs

Mau cho ta đi vào, mắc đái.dhafjhasdgfhdsagfasd

Vì ngày mai sẽ làm tiệc cưới nên tất nhiên đêm này Tây Nam Phủ sẽ không yên tĩnh, khắp nơi đều là nha hoàn và gia đinh chạy tới chạy lui, ồn ào ầm ĩ, chỉ có tiểu viện của Sở Uyên coi như yên tĩnh.

“Hoàng thượng, đi nghỉ ngơi sớm đi.” Tứ Hỉ cười ha hả nói: “Đã không còn sớm nữa, dựa theo quy củ thì đêm nay đôi tân nhân không thể gặp nhau, Vương gia cũng nói là sẽ không tới.”dalkdfjkasdhfgshfsdgfhsgdhf

Sở Uyên hoàn toàn không buồn ngủ, nhưng cũng không tìm được việc gì để làm, không thể làm gì khác hơn là bị Tứ Hỉ hầu hạ tắm rửa lên giường. Kết quả trằn trọc hơn một canh giờ sau mà hai mắt vẫn trợn tròn nhìn nóc giường, trong đầu loạn thất bát tao, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng dứt khoát đạp chăn ngồi dậy mang giày xuống giường, muốn ra sân viện hít thở không khí.

Phảng phất nhớ lại một buổi chiều tại Bắc Hành Cung nhiều năm trước, cũng là cảnh sắc tốt nhất, cũng là người yêu thương nhất quan trọng nhất, điều duy nhất không giống, chính là cuối cùng cũng có thể gỡ xuống trách nhiệm nặng nề đè nặng trên vai, toàn tâm toàn ý không hề ràng buộc mà thương hắn.dfsdjkfhsgfhgshfhsjdgf

Lúc này Diệp Cẩn cũng vừa mới đẩy cửa đi vào, thấy thế có chút kinh hãi, vì sao hơn nửa đêm rồi còn mặc trung y chạy loạn khắp nơi? Trúng tà rồi đúng không?

Sở Uyên giải thích: “Trong phòng bức bối.”djahdfjgasdfgh

Lầu trúc bốn phía lộng gió, bức bối cái gì! Diệp Cẩn đặt mông ngồi xuống đối diện hắn, ánh mắt u oán, cùng một đầu hói thành thân thì có gì đâu mà phải khẩn trương! Vua của một nước, có khí thế một chút được hay không!

“Ngươi…..tìm trẫm có chuyện gì?” Sở Uyên bị hắn nhìn đến mức sau lưng có chút tê dại.

“Không có chuyện gì.” Diệp Cẩn bĩu môi, đưa tay lên đỉnh đầu mình vẽ một vòng tròn: “Ai kia, bảo ta tới đây trò chuyện với ngươi.”

Sở Uyên bật cười: “Nếu mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với ta.”dakjhsdgagdhag

Diệp Cẩn vẫn chưa từ bỏ ý định, nhanh chóng nắm tay ca ca, vẻ mặt thành khẩn nói: “Ngươi có muốn đào hôn không?” Hiện tại còn kịp.

Sở Uyên rút tay về, nhẫn cười: “Không muốn.”

“Quà tặng sao?” Sở Uyên hơi ngạc nhiên.ấiudfyyuỳu

“Cũng không tính là vậy.” Diệp Cẩn nói: “Mở ra nhìn thử xem.”

Sở Uyên kéo dây rút ra, bên trong là một miếng ngọc bội màu đen rất nhỏ, điêu khắc thành hình dáng lão hổ.

Diệp Cẩn than ngắn thở dài, cảm thấy mình cần có thời gian để bình tĩnh một chút. Một lúc thật lâu sau mới lấy bên hông ra một bao bố nhỏ: “Đây, cái này cho ngươi.”

“Năm ngươi sáu tuổi ấy, Hoàng mẫu vốn định tặng cái này cho ngươi, nghe nói là vật hiếm lạ phía tây tiến cống.” Diệp Cẩn nói: “Sau lại không biết ngươi giận dỗi chuyện gì không chịu đến, vừa vặn ta tới Cẩm Tú Cung thăm nàng, vì vậy tiện tay thưởng cho ta luôn.”

“Còn có chuyện này sao?” Sở Uyên cười cười: “Đa tạ.”

“Lưu cái niệm tưởng đi.” Diệp Cẩn đứng dậy: “Ta trở về đây, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.”dfsjfhksfhgsjhfg

Sở Uyên lãnh tĩnh nói: “Tứ Hỉ!”dhghgfhfghdgdfgd

Tứ Hỉ công công tươi cười đầy mặt, như thần binh trời giáng nửa lôi nửa kéo mạnh mẽ đem Cửu điện hạ trở về bên cạnh Thẩm minh chủ. Lúc quay về trúc lâu thì trong viện đã không còn ai, trong phòng cũng rất yên tĩnh, nhẹ tay nhẹ chân vén rèm nhìn vào trong, chỉ thấy Sở Uyên đang nằm nghiêng trên giường, bên gối có một tiểu lão hổ nho nhỏ điêu khắc bằng ngọc đen, ngủ rất ngon. Vì vậy cũng cười ha hả trở về phòng cách vách, thầm nghĩ ngày mai chính là một ngày cực kì trọng đại, phải dậy thật sớm chuẩn bị mới được.

Sở Uyên gật đầu, nhìn theo hắn đi ra ngoài. Lúc sắp đi ra cửa, đột nhiên Diệp Cẩn ôm khung cửa quay đầu lại, dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn, hai mắt lấp lánh, thật sự không cầm thiến sao? Nhanh gọn, an toàn, không thu tiền.

Một đêm an tĩnh, gió thổi nhè nhẹ làm bạn với mùi hoa thoang thoảng vấn vương, buổi trưa hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tiểu viện, Sở Uyên vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt cười tươi như hoa của Tứ Hỉ xuất hiện phía trên: “Hoàng thượng, nên dậy rồi.”dghdfghgfhfghdfghgdh

“Sớm như vậy?” Sở Uyên ngồi dậy, có chút mơ màng.

“Cũng không còn sớm nữa, mọi người bên ngoài đã ăn cơm trưa xong rồi, Vương gia cũng sắp tới.” Tứ Hỉ đỡ hắn ngồi xuống ghế, vắt khăn ấm đưa qua: “Vừa mới sáng sớm mà trong phủ đã rộn ràng cả lên, nghe nói còn có người trắng đêm không ngủ, chỉ sợ hôm nay sẽ xảy ra sai sót gì.” Sở Uyên rửa mặt, dùng nước muối súc miệng xong mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh một chút, vừa mới xoay người đã bị một mảnh đỏ rực đập thẳng vào đáy mắt, Tứ Hỉ ôm hỉ phục trong tay, suýt nữa cười thành một đóa hoa.

….gdgdhgdhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Kim châm của Hồng Đoạn Lâu làm vũ khí có thể giết người, nhưng dùng để may y phục thêu hoa cũng tuyệt vời nhất thiên hạ. Bởi vì Đoạn Bạch Nguyệt đã dặn dò trước là phải làm hình dáng cách thức đơn giản nên cũng không có hoa văn phức tạp gì, Tứ Hỉ giúp hắn mặc hỉ phục thắt đai lưng, lại đem đầu tóc bó buộc chỉnh tề, trong lúc nhất thời không biết tại sao lại có chút lệ nóng quanh tròng.

Sở Uyên dở khóc dở cười nhìn hắn.hgdghdghdghgdhd

“Hoàng thượng chê cười.” Tứ Hỉ vội vàng lau đi nước mắt, ra cửa gọi điểm tâm sáng. Ngay cả bánh bao cũng được gắn cánh hoa màu đỏ tươi, cháo nấu bằng gạo đỏ, ngay cả món rau ăn kèm cũng xào chung với cà rốt bào màu đỏ cam tươi vui.fgdgdgdhdsfdfghghsfdf

Sở Uyên còn chưa ăn được hai ngụm thì trong viện đã có tiếng pháo nổ. Tứ Hỉ kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng nhanh tay dọn thức ăn trên bàn đi, ngay cả nửa cái bánh bao trong tay Sở Uyên đang ăn dở cũng bị lấy đi.

Sở Uyên: “….”ghgdhgfhđgdfgd

Vì sao chỉ mới vào ngày thành thân thôi mà đã không có cơm ăn.gdgdgdghdhgdgdf

——

“Vương gia tới rồi, đợi lát nữa xong rồi Hoàng thượng ăn tiếp cũng được.” Tứ Hỉ giúp Sở Uyên sửa sang lại tóc, vội vội vàng vàng ra mở cửa.

Đoạn Bạch Nguyệt toàn thân hỉ phục đỏ thắm đứng ở cửa, cười nhìn người đang ngồi bên cạnh bàn.ffhjfhfhgfgh

Đoạn Bạch Nguyệt bước vào phòng, khom lưng ôm hắn vào lòng, thỏa mãn nói: “Thật là đẹp mắt.”

Sở Uyên nói: “Ngốc!”gdgdhdsfdgdfgdfgfg

“Bây giờ ra cửa sao?” Sở Uyên cười nắm tay hắn.

“Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn đứng dậy: “Tây Nam Phủ cũng không có quy củ gì, nhưng dù sao vẫn phải tuân thủ giờ lành, bái đường xong ta sẽ đưa ngươi lui sau núi xem sư phụ.”

Sở Uyên gật đầu: “Được.”fhjfdgdgfghgfhfghfghfghfgh

Mong ngóng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày này, tuy rằng vẫn chưa kịp chiêu cáo thiên hạ, khách mời cũng chỉ có những người thân trong nhà nhưng hai người vẫn như cũ lòng tràn đầy vui mừng, tay trong tay cùng nhau ra cửa. Ngoài tiểu viện Đoạn Dao và Tư Không Duệ cầm xâu pháo đỏ tươi, chỉ chờ tân nhân tới gần sẽ dùng Hợp Hoan hương dẫn lửa. Diệp Cẩn và Tiểu Mãn đứng phía đối diện hai người, bị Kim thẩm thẩm mạnh mẽ nhét vào tay một giỏ gạo đỏ, dặn rất nhiều lần là nhất định phải vung suốt dọc đường đi, sau này mới có thể cơm no áo ấm, tốt đẹp mĩ mãn.

Toàn bộ hạ nhân trong Tây Nam Phủ đều lệ nóng quanh tròng, Vương gia nhà ta rốt cuộc là tính cái đức gì vậy a, cưới Vương phi về nhà cư nhiên lại là Hoàng thượng. Thiên hạ không có bức tường nào che nổi gió, huống chi Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giấu diếm hôn sự này, nhìn hai chuỗi đèn lồng đỏ sáng ngời treo hai bên cửa Tây Nam Phủ, cùng với tiếng pháo rộn ràng từ sáng sớm đến chiều tối, tất nhiên dân chúng cũng sẽ vội vàng chen lấn trước phủ xem náo nhiệt, hỏi thăm tới hỏi thăm lui, sau khi nghe tin Vương gia đang cùng Hoàng thượng thành thân, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc như bị sét đánh trúng đầu, cứ ngỡ mình nhất thời bị ù tai nên không nghe rõ.

“Nhất bái thiên địa.” Tư Không Duệ dắt cổ họng hét lên.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay Sở Uyên, cùng nhau quỳ xuống đệm lót dưới sàn.

“Nhị bái cao đường.” Tư Không Duệ chắp tay, loáng thoáng có chút khẩn trương, loại thời điểm này nếu lỡ miệng nói sai chữ nào, không biết có bị triều đình phát lệnh truy nã, hoặc là làm liên lụy đến cữu cữu vô tội ở quê hay không!

Hai người quay mặt về phía sau núi, xa xa cúi đầu lạy một lạy.

“Tân nhân giao bái!” Tư Không Duệ cắn nhầm đầu lưỡi một cái, đem hai chữ “phu thê” nuốt trở về. Tuy rằng hắn cũng không ngại cho Đoạn Bạch Nguyệt làm thê, nhưng hiện thực dường như lại là trái ngược, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Sở Uyên mím môi nén cười, một thân hỉ phục đỏ tươi đẹp động lòng người, mắt sáng như trời sao.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, cúi đầu thật sâu lạy một lạy, lúc đứng thẳng dậy lần nữa thì người trước mặt cũng đã viền mắt đỏ bừng.

“Lễ thành!” Tư Không Duệ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười khả cúc, dẫn đầu tất cả vỗ tay hoan hô.

Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đứng dậy, hai tay gắt gao nắm cùng một chỗ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta lui sau núi tìm sư phụ.”

Sở Uyên gật đầu, trong sân viện đã thu xếp sẵn một cỗ xe ngựa lớn treo đầy hồng trù đoạn, Đoạn Dao và Diệp Cẩn mỗi người một bên, roi ngựa vung lên kéo theo cỗ kiệu từ sau viện ra khỏi Vương phủ, hướng về phía băng thất sau núi.

Nam Ma Tà vẫn nằm trên giường ngọc như cũ, vẻ mặt an tường, trong tay nắm đóa mịch đàm, so với lúc trước, cánh hoa dường như đã hơi xòe ra một chút, mềm mại tròn trĩnh, còn có mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng.

Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên quỳ gối trước cửa sổ, cung kính dập đầu ba cái, lại kính một chung rượu, sau đó mới đứng lên.

“Bữa rượu mừng này, ngủ mất cũng coi như xong.” Đoạn Bạch Nguyệt nói với Nam Ma Tà: “Nhưng tiệc mừng ở vương thành kia cũng đừng ngủ, nếu không để bỏ qua rồi, muốn bù lại cũng không còn cơ hội nữa.”

“Sư phụ.” Sở Uyên cũng nói: “Từ nơi này trở về vương thành, đến khi xây xong tòa nhà lớn cho lão nhân gia ngài, nhiều nhất cũng chỉ mất một hai năm, khi đó cũng nên tỉnh lại rồi đi, nếu không nhỡ Thái phó đại nhân cáo lão hồi hương, sư phụ còn muốn trêu tức hắn thì sẽ phải chạy tới nhà cũ Đào gia ở Hàng Châu mới có thể tìm được người.”

Trong Tây Nam Phủ, một bàn tiệc rượu tưng bừng bày ra ở tiền thính, chiên chần hầm rán hải vị sơn trân sắp đầy một bàn. Mấy năm trước lúc Tư Không Duệ thành thân, đã từng bị Đoạn Bạch Nguyệt dẫn theo một đám hồ bằng cẩu hữu trút vài vò rượu, say như chết bất tỉnh nhân sự, suýt chút nữa đã bị Tú Tú ném ra khỏi động phòng.Băng thất quá lạnh, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không dám để Sở Uyên ở đây lâu, đành phải nói với sư phụ thêm mấy câu rồi dẫn người trở về phủ. Bận rộn quá nhiều việc, sắc trời cũng dần dần tối sầm lại, trên đường lớn trong thành, dòng người đến đây ăn tiệc nối dài không dứt, thấy cơm gạo nếp Bát Bảo trên bàn tiệc mà chỉ những khi thành thân người ở tây nam mới dùng đến thì mới tin Tây Nam Phủ tổ chức lễ thành thân là sự thật, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút ngũ vị tạp trần —-Vương gia bị đồn đãi thành dã tâm lang sói nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng một ngày nào đó sẽ thật sự dẫn binh đánh vào vương thành soán ngôi xưng đế, không ngờ cuối cùng cư nhiên lại thành Hoàng hậu, cái gì gọi là trong cõi u minh tự có thiên ý, tình tiết khúc chiết ly kỳ như vậy, ngay cả trong hí kịch cũng không ai dám xướng. Kể từ ngày đó hắn đã nghĩ chờ khi người này thành thân nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời, nhưng vạn lần không nghĩ tới người này cuối cùng cư nhiên lại cưới một Hoàng thượng, không thể làm gì khác hơn là lòng tràn đầy tiếc nuối vùi đầu mãnh liệt ăn thịt, dù sao một xe bàn giặt y phục bằng gỗ lê gắn bông cúc vàng kia cũng không rẻ, ít nhất phải ăn đủ vốn.

Sở Uyên trọng thương chưa lành không thể uống rượu, chỉ có thể dặm chút vị rượu vào trong ly nước, nhưng ngay cả như vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không cho phép hắn uống nhiều, dứt khoát phân phó hạ nhân đổi thành nước trà xanh —Lễ vật Ôn Liễu Niên tặng, là Nga Mi Phiêu Tuyết khó khăn lắm mới mua được từ một thương đội.

Qua ba tuần rượu, thức ăn cũng vơi đi hơn phân nửa. Hoàng thượng động phòng tất nhiên không người nào dám nháo, nhưng quá quạnh quẽ cũng không tốt, cuối cùng chính là Tiểu Mãn lấy hết can đảm trèo lên giường nhảy nhảy một hồi, lại lung tung ném vào trong chăn mấy viên đường Bát Bảo, coi như nháo xong đôi tân nhân, sau đó luống cuống tay chân xông ra ngoài, giữa tiếng vỗ tay rầm trời của mọi người mặt đỏ tới tận mang tai.

Nháo động phòng: một tập tục trong đám cưới của người hoa, còn được gọi là “Ba ngày không phân cao thấp lớn nhỏ.”, tân lang tân nương thậm chí cả cha mẹ tân lang tân nương đều bị mọi người pha trò trêu chọc, người bị trêu chọc không được tức giận, nếu không sẽ phá hỏng bầu không khí tân hôn vui vẻ. Đương nhiên, người nháo động phòng cũng không được quá phận, không thể nháo quá lâu, tránh quấy rầy tân lang tân nương nghỉ ngơi.

Đoạn Bạch Nguyệt cười đóng cửa lại, xoay người nói: “Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy Tiểu Mãn chân tay luống cuống thế này.”

“Thiếu niên lão thành, là định trước để làm Hoàng thượng.” Sở Uyên rót chén trà: “Ngươi dạy hắn rất tốt.”

“Có một thứ, ta quên đưa cho ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt thả lên trên bàn một cái hộp: “Lễ vật Đại đương gia tặng.”

“Không phải đã có trà của Ôn ái khanh rồi sao?” Sở Uyên ngạc nhiên.

“Ôn đại nhân là Ôn đại nhân, Triệu đại đương gia là Triệu đại đương gia, một người là thần, một người là….Khụ!” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mở ra xem thử đi.”

Sở Uyên buồn cười: “Một người là cái gì?”

“Ta không biết.” Đuôi mày Đoạn Bạch Nguyệt nhướng lên, kề sát vào hắn vẻ mặt vô tội nói: “Ngươi nói cái gì thì là cái đó.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Sở Uyên ấn chốt mở hộp, sau khi mở ra thì thấy bên trong là hai chén rượu, màu trắng trong suốt hơi ngả xanh lam, lóng lánh hoa mỹ.

“Là ngọc Bích Thiên, sản vật của Đông Hải.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trị giá nhất định rất xa xỉ, người bình thường khó mà thấy được, chắc là Vân tiền bối đưa cho hắn đó.”

Sở Uyên đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua chén rượu: “Ừ.”

“Sau chiến dịch Đông Hải, vô luận là Đại Sở hay hải ngoại đều bắt đầu lan truyền tin đồn nói Triệu đại đương gia và Vân tiền bối là phụ tử.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười cười: “Lần này tặng chúng ta hai chén rượu còn phải lén lút giấu Ôn đại nhân.” Hàm ý trong đó không nói cũng hiểu.

“Ta không có ý định quấy rầy tiền bối.” Sở Uyên nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại: “Đợi sau này không làm hoàng đế nữa, cùng nhau đi tìm tiền bối uống chén rượu cũng không muộn.”

“Muốn cùng người khác uống rượu thì chờ thêm năm năm mười năm nữa cũng được, nhưng chén rượu đêm nay một khắc cũng không thể chờ.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm bình ngọc đựng rượu trên bàn, rót ra hai chén rượu màu hồng nhạt: “Là Phi Hà ngươi thích, vò này đặc biệt càng ngọt hơn một chút.”

Sở Uyên nhận lấy chén rượu, cùng hắn nhẹ nhàng lồng cánh tay vào nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mấy tháng rồi không uống giọt rượu nào, cho dù là Phi Hà thanh thuần ngọt ngào thì sau khi vào miệng cũng thấy bên tai nóng lên, hơi có chút men say. Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn nhấc bổng lên, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống chăn gấm trên giường.

“Nhìn ta làm gì?” Sở Uyên hỏi.

“Đẹp.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Đợi nhiều năm như vậy, tới lúc này lại cứ ngỡ như đang nằm mơ.”

Sở Uyên nhéo nhéo gương mặt hắn: “Đau không?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đau.”

“Ngươi không hề nằm mơ.” Sở Uyên xích tới gần tựa cằm lên vai hắn, cánh tay vòng qua ôm lấy tấm lưng vững chắc của hắn, cười nhẹ nói: “Chúng ta thật sự thành thân rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt rút dây buộc tóc trên đầu hắn ra, đôi môi ấn lên mái tóc đen dài mượt như gấm vóc, từng tấc từng tấc. Tứ Hỉ đứng bên ngoài chờ đến sốt ruột nóng nảy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đại nghịch bất đạo ho khan hai tiếng —Kim thẩm thẩm đã dặn không biết bao nhiêu lần, muốn Hoàng thượng phải tắm thùng nước suối này trước khi giờ lành qua đi, vì sao đến bây giờ rồi vẫn chưa tuyên mình đi vào hầu hạ a.

“Đêm động phòng hoa chúc còn để ý nhiều chuyện như vậy làm chi.” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, ghé vào cổ hắn mạnh mẽ duyện hôn một hồi rồi mới lưu luyến thả người.

“Đây cũng không phải là quy củ ta định ra, là quy củ của Tây Nam Phủ nhà ngươi.” Sở Uyên nhéo nhéo mũi hắn: “Đi đi thôi, tân lang quân, nước tắm của ngươi ở phòng sát vách, gọi Tứ Hỉ vào đây.”

Sở Uyên cười đẩy Đoạn Bạch Nguyệt ra: “Cả người toàn mùi rượu, không cho phép lên giường.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở ngắn than dài, sang phòng cách vách ngâm mình trong thùng nước thơm ngào ngạt kia, sau đó đợi nửa ngày cũng không thấy Tứ Hỉ tới gọi, vì vậy phất tay gọi Đoạn Niệm tới: “Còn chuyện gì cần phải làm nữa không?”

“Không có không có.” Đoạn Niệm vội vàng lắc đầu: “Theo lẽ thường thì Hỉ bà bà còn phải kéo tay tân nhân dạy quy củ, nhưng Kim thẩm thẩm nói quy củ trong toàn thiên hạ hôm nay đều là do Hoàng thượng định ra, miễn đi cũng được.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, kêu hắn trở về chỗ ở rồi cũng xoay người về phòng ngủ. Tứ Hỉ đã gọi người nâng dục đũng ra ngoài, trong phòng cũng đã dọn dẹp chỉnh tề, Sở Uyên đang ngồi trên giường, chỉ mặc một bộ sa y đơn giản màu đỏ, yên lặng nhìn hắn cười.

Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ chỉ vì ánh mắt này, cho dù muốn hắn phải chờ thêm mười năm nữa cũng được.

Dưới lớp chăn đỏ thêu long phượng được Tiểu Mãn ném vào không ít đường Bát Bảo, nhặt lên từng viên thì quá mất thời gian, Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát cuộn chăn lại, đem chăn và toàn bộ đường Bát Bảo ném xuống mặt đất, đưa tay rút đai lưng của hắn ra, để hắn nằm xuống giường không ngừng duyện hôn.

Đoạn Bạch Nguyệt lấy thuốc mỡ ra, ngậm vành tai hắn nhẹ nhàng an ủi, một tay vòng qua thắt lưng rắn chắc của hắn nâng lên, đầu ngón tay không cẩn thận đụng đến vết thương, đáy mắt có nhiều hơn vài phần thương tiếc, động tác cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Sở Uyên thở hồng hộc, cùng hắn trao đổi một nụ hôn ngọt ngào kịch liệt rồi mới đưa tay đẩy ra, đáy mắt ẩm ướt có chút mờ ảo, nhưng còn chưa kịp trở lại bình thường thì đã bị triền miên ngăn chặn đôi môi.

Cách một tầng sa y mỏng manh, bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt xoa nắn từng tấc từng tấc thân thể đẹp đẽ, cảm nhận từng trận từng trận run rẩy và tiếng rên rỉ không chút nào che giấu của hắn. Sở Uyên đưa tay cởi áo Đoạn Bạch Nguyệt vứt trên mặt đất, nến đỏ đầu giường lay động, dưới vầng sáng ấm áp nhàn nhạt, say đắm đến hầu như không thấy rõ vẻ mặt của đối phương.

“Được rồi.” Sở Uyên ghé vào tai hắn khàn giọng nói nhỏ, cằm tựa trên đầu vai, khóe mắt bị tình dục nhuộm một tầng ửng đỏ.

Đoạn Bạch Nguyệt ném hộp thuốc mỡ qua một bên, phất tay thả tầng tầng lớp lớp màn giường, che lại cảnh xuân vô hạn.

Sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, trong phòng ngủ cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một chút. Đoạn Bạch Nguyệt vuốt tóc mai ướt đẫm của hắn, dịu dàng hôn lên khóe mắt vươn đầy lệ quang, dần dần di chuyển xuống ngậm cánh môi hắn lần nữa.

Sở Uyên hơi né tránh.

Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, một lần nữa ôm chặt hắn vào lòng: “Không khi dễ ngươi nữa, ngủ ngon.”

Hồi lâu sau, hai tay Sở Uyên ôm chặt tấm lưng dày rộng rắn chắc của Đoạn Bạch Nguyệt, trầm luân mê loạn thút thít nỉ non, không thể nói rõ là đau đớn hay là vui sướng, chỉ biết trong lúc mơ màng vẫn luôn có người ghé vào bên tai nói lời thâm tình, thứ càng thỏa mãn hơn thân thể, chính là trái tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.