Công nguyên năm 2035 là một năm rất không bình thường.
Bước vào thế kỷ mới, thế giới không phát
sinh nhiều thay đổi như các chính khách đã dự đoán, nước Mĩ vẫn như
trước là nước Mĩ, nước Anh như trước là nước Anh, Nhật Bản như trước là
Nhật Bản, Trung Quốc cũng như trước là Trung Quốc. Hiện tại, tuy thế
giới đã hoàn thành toàn cầu hóa kinh tế và trở thành một chỉnh thể nhưng sự phân biệt giàu nghèo, dân tộc, quốc gia vẫn chênh lệch như trước.
Mặc dù không ngừng theo đuổi tiền tài,
vật chất và hưởng thụ nhưng con người dù sao cũng là loài linh trưởng
phát triển cao cấp nhất tinh cầu. Con người thông minh, có tư tưởng phức tạp cùng tầm nhìn xa rộng. Địa cầu và con người, qua hàng nghìn năm
lịch sử phát triển, đã trải qua một quá trình lâu dài! Suốt hàng triệu
hàng vạn năm đó, vật đổi sao dời, biển cả hóa thành nương dâu, thời gian đã chứng kiến nhiều nền văn minh sụp đổ và biết bao giá trị vật chất
lẫn tinh thần mất đi. Tiền tài có thể tích cóp, nhà cửa có thể xây dựng
lại, dù một thành phố bị hủy diệt cũng có thể tái kiến thiết, nhưng kết
tinh trí tuệ của tiền nhân một khi mất đi thì chính là “nhất khứ bất
phục phản” (một đi không trở về). Vì lý do đó, Hội nghị liên hợp quốc đã được tổ chức. Vốn dĩ mỗi người mỗi ý, luật định ở mỗi quốc gia cũng bất đồng nên các hội viên liên hợp quốc thường xuyên khắc khẩu tranh cãi,
tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hội nghị nhanh chóng nhất trí thông qua
một kế hoạch chưa từng có trong lịch sử: Thương Hải Di Châu.
***
Thụy Sĩ.
Trên đường quốc lộ, một chiếc xe khách
thật lớn đang nhàn nhã vi vu qua hai hàng cây ven đường, trong xe vang
lên tiếng cười nói vui vẻ, hành khách đều là trung niên và lão nhân
nhưng thoạt nhìn người nào cũng tinh thần thoải mái, tràn đầy sức sống.
Qua khe cửa, không khí núi rừng lan tỏa, tiếng chim hót thanh thúy khắp
nơi, hành khách cười đùa vui vẻ càng khiến lòng người thêm hưng phấn.
Người tài xế mặc dù nghiêm túc điều khiển xe nhưng trên mặt cũng có nét
cười. Không ai ngờ những vị hành khách yêu đời kia đều là những học giả
nổi tiếng trên thế giới.
“Lúc trước mọi người tuy là biết nhau
nhưng do địa lý cách xa nên mấy năm nay cũng không có cơ hội gặp được.
Hiện tại, ít nhất trong vòng mười năm nay, chúng ta càng phải gần gũi
nhiều hơn”, một lão nhân tóc bạc trắng ngồi cạnh tài xế bật cười làm mọi người càng cười to hơn. Nhìn thấy mọi người hưng phấn, lão nhân tóc
trắng chỉ về phía sau reo lên, “Nhan! Bạch! Nghe nói năm trước hai người vừa sáng tác một ca khúc tên gọi “Mẫu Đơn Đình”, lúc ấy tôi đang ở Nam
Cực khảo sát nên không có dịp thưởng thức, hôm nay chúng ta có thời
gian, mau mau…”, những chữ cuối cùng được người kia cố ý kéo dài lê thê. Những người trên xe đều là trí thức thông thạo nhiều ngoại ngữ, ngay cả tài xế cũng đã có học vị bác sĩ, nghe được lão nhân tóc trắng dùng
tiếng Trung Quốc kéo dài cố ý chọc ghẹo hai người kia nên mọi người vỗ
tay ầm ĩ.
Nhan và Bạch là hai người Trung Quốc xuất thân Quốc Học, thuở nhỏ chăm chỉ đọc sách, gia đình thuộc hàng “thư
hương thế tộc”, chuyện này quả thật ít người biết đến. Lại nói “danh sĩ
tự phong lưu”, Bạch tiên sinh thì không cần nói, riêng Nhan là nữ nhân
khuê tú, phong cách đoan trang nhưng cũng rất cứng rắn mạnh mẽ. Hai
người bọn họ vừa là bạn học vừa là họ hàng thân thích, quan hệ cực kỳ
thân thiết, hai người đã dồn tâm huyết phục chế một ca khúc đã bị thất
lạc từ lâu, gọi là “Mẫu Đơn Đình”. Ca khúc giống như tên, vừa quyến rũ
vừa mỹ lệ. Năm trước, khi bọn họ trình diễn ca khúc này đã làm chấn động diễn đàn kịch giới. Hai người tuy không phải diễn viên chuyên nghiệp
nhưng đây vốn dĩ là danh khúc lại kết hợp với lòng say mê nên dễ dàng
lay động cảm xúc của mọi người.
Trong lúc luyện tập “Mẫu Đơn Đình”, Nhan
cũng học qua côn khúc, âm luật và điệu bộ. Giờ phút này nghe được mọi
người thúc giục, Nhan cũng mạnh dạn đứng dậy mỉm cười, “Mọi người đã
không chê thì tôi đây xin bêu xấu vậy. Bác tài, vui lòng cho xe chạy
chậm lại một chút. Còn mời Bạch huynh cùng xướng cùng diễn để để mọi
người cùng thưởng thức”
Tài xế cho xe chạy thật chậm. Côn khúc
cùng các loại kinh kịch khác vốn không giống nhau, mỗi động tác của côn
khúc đều uyên chuyển hàm xúc, mỗi chuyển động đều phải kết hợp với dáng
người, vì thế mà cổ nhân Trung Quốc thường dùng bốn chữ “Tái ca tái vũ”
để miêu tả. Nghệ thuật thật kỳ diệu!
Nhan lấy từ trong trong ngực áo ra một
chiếc quạt có tranh sơn thủy chuẩn bị diễn. Bạch tiên sinh cũng lấy ra
một thanh tiêu đặt lên bên môi thổi thử hai tiếng, thanh âm nhẹ nhàng
như hành vân lưu thủy (mây trôi nước chảy). Mọi người nhìn ngắm Nhan mở
quạt, che nửa gương mặt, phong cách nhu mỹ cùng dáng người kiều uyển,
phải nói là…đẹp như một giấc mộng.
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến
Tự giá bàn khước phó dữ đoạn tỉnh đồi viên
(原来姹紫嫣红开遍, 似这般却付与断井颓垣)
Nhan vừa hát dứt lời, cúi người bước tới sau đó uyển chuyển xoay người cầm quạt.
Lương thần thìn mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm lạc sự thuỳ gia viện.
(良辰美景奈何天,赏心乐事谁家院)
Vừa dứt câu, rèm mắt khẽ chớp, tự oán tự thán.
Triều phi mộ quyển
Vân hà thuý hiên
Vũ ty phong phiến
Yên ba hoạ thuyền
Cẩm bình nhân thắc khán giá thiều quang tiện!
(朝飞暮卷,云霞翠轩.雨丝风片,烟波画船.锦屏人忒看这韶光贱!)
Cánh tay trắng như ngọc khẽ giơ lên, ánh
mắt lưu tình, gương mặt khi ẩn khi hiện sau nửa cánh quạt phảng phất
“khuê các phong tình”. Mọi người chỉ cảm thấy thần trí bay bổng, sau đó
là một tràng pháo tay vang dội. Nhan khiêm tốn mỉm cười nói lời cảm ơn.
Bạch tiên sinh buông tiêu, đang định nói
chuyện thì đột nhiên trông thấy một vật xẹt ngang qua cửa xe. “Dừng
xe!”, Bạch tiên sinh vội vàng hô to, sau đó đứng lên mở cửa xe phóng ra
ngoài. Thấy Bạch tiên sinh nhảy xuống xe chạy ngược về phía sau, mọi
người trên xe đều ngơ ngác. Tất cả đều ngóng đầu ra cửa kính xe nhìn
theo, chỉ thấy Bạch tiên sinh trong tay ôm một bọc vải nhỏ quay trở lại, thái độ vô cùng cẩn thận tựa như vật trong tay chính là kỳ trân dị bảo.
Mọi người định lên tiếng hỏi thì Bạch
tiên sinh liền ngắt lời, “Suỵt!” rồi nhẹ nhàng đem vật trong lòng mở ra, mọi người hốt hoảng kêu lên một tiếng “A!”. Bên trong bọc vải là một
đứa bé trông như thiên thần đang say ngủ, thân mình nho nhỏ cuộn lại,
tóc đen mượt óng ánh, làn da phấn điêu ngọc trác, mi mục như họa, vô
cùng xinh xắn, vô cùng đáng yêu! Đứa bé này hẳn không quá một tuổi, mọi
người nhìn ngắm báu vật “nhặt được” với ánh mắt cực kỳ trìu mến. Vốn là
một bé gái tay chân lành lặn, khỏe mạnh như vậy nhưng lại không hiểu vì
sao cha mẹ nhẫn tâm đem bỏ ở chỗ này. Đúng lúc đó, một người phát hiện
trên tấm vải choàng cho đứa bé có lưu lại dòng chữ thật xinh đẹp.
“Gia đình gặp nạn, để tránh con gái
bị người giết nên phải để lại ven đường, nếu nhi tử gặp người hảo tâm
nuôi dưỡng, kẻ làm cha mẹ dù dưới cửu tuyền cũng nguyện kết cỏ ngậm vành tạ ơn. Kính thư. Liễu Dương Mi”
Ba chữ cuối cùng là tên của đứa bé cùng
ngày sinh. Mọi người rốt cuộc đã hiểu rõ sự tình, Bạch tiên sinh thở dài nói khẽ, “Đây hẳn tên và ngày sinh của thiên thần. Chúng ta ở đây gặp
gỡ cũng không đành lòng bỏ mặt. Huống chi, nét chữ này rất đẹp, cha mẹ
đứa nhỏ nhất định cũng là người Trung Quốc. Thiên thần này đáng yêu như
vậy, bậc cha mẹ nào lại đành lòng bỏ đi!”
Những người trên xe đều là những học giả
hàng đầu, đặt hết tâm huyết cho công việc, chuyện gia đình ít khi ngó
ngàng nên đa số đều là người lớn tuổi nhưng chưa lập gia đình. Nghe Bạch tiên sinh nói như thế, trong đầu mọi người liền tưởng tượng đến cảnh
được ôm thiên thần nhỏ này vào lòng mà nghe thiên thần ê a “ông nội,
chú, bác, dì,…”, chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà trên gương mặt của mọi
người đã đồng loạt xuất hiện nụ cười ngốc nghếch, đối với thiên thần
càng nhìn càng yêu, càng yêu lại càng muốn cướp về tay mình. Kết quả: ai muốn giành quyền nuôi dưỡng đứa bé. Bọn họ bình thường đều là những
nhân vật đức cao vọng trọng nhưng hiện tại bọn họ đang xúm lại tranh cãi ỏm tỏi, tiếng ồn làm đứa trẻ bị thức giấc, mở miệng oa oa khóc lớn. Bọn họ bị tiếng khóc làm quýnh quáng, hoa chân múa tay ôm thiên thần dỗ
ngủ, sau đó mới chịu ngồi xuống thương nghị.
Những nhân vật hiện diện tại nơi này có
ai lại không phải là cao thủ phát biểu luận văn, người giảng giải trứ
thư, người tung hoành đàm phán trên thương trường, kẻ bản lĩnh ngoại
giao uy trấn thiên hạ, người mồm mép huy động như giương thương múa
kiếm, cũng có người một khi mở miệng là phun châu nhả ngọc, bình thường
thân thiết là vậy nhưng hiện tại không ai nhường ai, cãi vã đến đỏ mặt
tía tai. Cuối cùng cũng là Nhan đưa ra biện pháp, “Mọi người đừng tranh
giành, theo ý tôi, ai nuôi dưỡng cũng giống nhau, dù sao mọi người sắp
tới cũng ở chung một chỗ, dĩ nhiên đứa nhỏ là tất cả chúng ta nuôi
dưỡng, người chính thức đứng tên nhận con nuôi trên giấy tờ chẳng qua là danh phận mà thôi. Chúng ta dùng phương pháp bốc thăm, sau đó sẽ quyết
định, thế nào?”, Thấy mọi người không có dị nghị, Bạch tiên sinh liền
viết tên mọi người lên những lá phiếu để bốc thăm.
“A ha ha ha! Cảm ơn mọi người! Đứa bé này là tôi nuôi!”, Bạch tiên sinh mắt sáng ngời ngời, vội vàng ôm lấy thiên thân đặt trên đùi. Mọi người vô cùng ghen tị nhìn hắn ôm đứa nhỏ trong
lòng, lại nói thiên thần còn chớp chớp mắt, thỉnh thoảng lại ê a cười
nhẹ, ánh mắt ghen tị liền chuyển sang vô hạn yêu thương, vô cùng sủng
nịnh. Nhan dĩ nhiên nhiên cũng muốn nhận nuôi, nhưng lại bị Bạch tiên
sinh hưởng trước. Nhìn gương mặt đắc ý của Bạch, trong lòng Nhan không
khỏi ghanh tị liền mở miệng nói, “Bạch huynh, nếu không phải tôi đưa ra ý kiến hay, anh cũng sẽ không có được viên ngọc này. Tôi chỉ có một yêu
cầu, nhũ danh của đứa bé này sẽ do tôi đặt”
Bạch tiên sinh vui vẻ đáp ứng, Nhan suy
nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi nhìn thấy đứa bé sinh ra rất đẹp, “mi mục như họa”. Huống chi, chúng ta lại nhặt được bảo bối ở nơi có cảnh sắc tuyệt đẹp thế này, có thể gọi là “phong cảnh như họa”, đặt đứa bé tên “Tranh” (KNQ: đáng lẽ phải đặt là Họa cơ), được không?”
Mọi người lặp đi lặp lại cái tên vài lần, nghĩ cũng rất dễ gọi lại dễ nghe nên liền đồng ý, tên của thiên thần do cha mẹ đặt là “Liễu Dương Mi”, nhũ danh là “Tranh”.
Từ đó về sau, thiên thần ngụ tại khu
trạch xá Thương Hải Di Châu. Lại nói nơi này tập trung vô số học giả,
bọn họ nhìn thấy đứa trẻ ngọc tuyết đáng yêu như vậy liền không thể
không cưng chìu. Nơi ở của Bạch tiên sinh trở thành nơi có nhiều người
đến nhất. Mỗi lần tụ họp, cựu chiến binh thì kể chuyện chiến tranh khói
lửa, đại giáo sư trang trọng văn nhã thì kể chuyện xưa, ca hát, pha
sữa,… Bạch tiên sinh lâu lâu lại cảm thán, “Ngày đó nếu không phải chúng ta biểu diễn côn khúc, nếu xe không chạy chậm thì chính mình cũng sẽ
không phát hiện trong bụi cỏ ven đường có bảo bối thế này. Sớm không
diễn trễ không diễn, đúng lúc đó lại diễn, đây thật sự là ý trời, ý trời a…!”
Giọng trẻ con thanh thúy vang lên, “Ông
nội”. Thanh âm cắt ngang suy nghĩ của Bạch tiên sinh, ông ngẩng đầu nhìn lại, lão nhân râu tóc bạc trắng nghe Tiểu Tranh thốt lên một tiếng liền vui sướng cười vang. Lúc ông được tuyên dương tại hội nghị nghiên cứu y học cũng không cao hứng đến thế. Bạch tiên sinh lắc lắc đầu, tiếp tục
đọc quyển sách có tựa “Dục Nhân Bảo Điển” đang cầm trên tay. Đây là tài
liệu dùng để nghiên cứu, thăm dò, tu bổ, bảo tồn những thành tựu của các nền văn minh đã biến mất, một phần trong kế hoạch Thương Hải Di Châu.
***
Thời gian thấm thoát thoi đưa, xuân qua, đông tới, xuân lại về, Bạch
tiên sinh mỗi khi tụ hội với mọi người đều không thể không cảm thán,
thời gian không thể ngừng lại được. Trách không được Thanh Liên cư sĩ đã từng cảm thán, “Hướng như thanh ti mộ thành tuyết”. Năm đó tóc vẫn còn
đen, năm nay đã bạc trắng, phảng phất như ngày hôm qua thiên thần còn ở
nhà học chữ, ngày hôm nay thiên thần đã trưởng thành. Thu hồi ánh mắt
nhìn ngoài cửa sổ, Bạch tiên sinh nhìn đám người đang ngồi trầm tư, thật khó khăn để mở miệng, “Mọi người nhanh chóng quyết định đi. Hiện tại
với trình độ của Tranh Nhi thì muốn trở thành bác sĩ cũng không có vấn
đề gì, không nhất thiết phải vào đại học. Nhưng nghĩ lại, chim ưng một
khi đủ lông đủ cánh sẽ muốn hòa nhập vào bầu trời rộng, chúng ta đã giữ
Tranh Nhi đến ngày hôm nay cũng đã tới lúc để Tranh Nhi ra thế giới bên
ngoài một phen”, nói đến đây, Bạch tiên sinh cũng không thể tiếp tục nói nữa, thanh âm như nghẹn lại.
Nhan bất chấp “kính lão đắc thọ”, khóe
mắt hồng hồng nén giận ngồi đối diện với vài vị lão nhân, “Đều là các
người, không có việc gì làm thì cứ đi trồng hoa nuôi chim, tại sao lại
dạy Tranh Nhi cái gì y cái gì dược…”, Nhan nói xong liền bưng kín mặt
khóc nức nở.
Vài vị lão nhân nhìn nhau, thở dài,
“Nhan, bình tĩnh một chút, đó là Tranh Nhi muốn học, nhìn thấy Tranh Nhi khẩn cầu như vậy, chúng ta có thể không đồng ý sao?”
Nhan nghe những lời này đột ngột chỉ tay
vào Bạch tiên sinh, “Việc này cũng tại ông! Tại sao ông lại phát bệnh
như vậy? Ông…”, lời nói chưa xong đã nghẹn lại.
Khó trách người ta nói lòng dạ phụ nữ
đồng dạng với tiểu nhân, phụ nữ khi nổi giận thì không cần lý lẽ chi
ráo. Bạch tiên sinh cười khổ nhưng không khỏi nhớ lại sự kiện mười năm
trước.
Khi đó Tranh Nhi đã được năm tuổi, từ
trước đến giờ đều rất vô tư, hoạt bát, lanh lợi. Một ngày kia ông cùng
Tranh Nhi đang đi trên đường thì đột nhiên ngất xỉu, nghe người ta nói
lúc ấy tứ chi của ông co rút, khóe miệng run rẩy. Ông được đưa tới bệnh
viện ngay lập tức. Lúc ông tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là
gương mặt nhỏ nhắn khóc đến mờ mịt của Tranh Nhi, thấy ông mở mắt, Tranh Nhi lại tiếp tục khóc lớn hơn, nước mắt tuôn rơi như mưa. Nhìn thấy
cảnh này, Bach tiên sinh vừa yêu thương vừa buồn cười.
Từ đó về sau, Tranh Nhi quẩn quanh đeo
bám những người trong viện nghiên cứu y, vô luận như thế nào cũng muốn
học y. Dĩ nhiên, vốn dĩ mọi người đối với Tranh Nhi luôn luôn nâng niu
chìu chuộng, muốn gì liền được nấy, có cho vàng bọn họ cũng không dám từ chối một Tranh Nhi một bên khóc mếu một bên nũng nịu năn nỉ ỉ ôi. Những vị giáo sư hết lòng chỉ dẫn Tranh Nhi, mặc kệ là trung y hay tây y, tất cả đều dạy hết cho tiểu thiên thần. Học tập với những bậc trí thức lừng danh này, Tranh dù có ngốc cũng phải trở nên thông minh, ngày ngày
chuyên tâm học, chưa từng có một ngày bỏ bê, mười năm trời ròng rã mới
đạt được thành tựu. Ở đây, mọi người tự đến nhà dạy học cho Tranh Nhi
nên nàng cũng không cần đến trường. Mà tuổi của Tranh Nhi cũng không còn nhỏ, bên cạnh không có bạn bè cùng tuổi, như vậy sao được? Mọi người lo lắng mấy ngày, cuối cùng nén lòng quyết định mang Tranh Nhi đuổi về
Trung Quốc cho học đại học.
Với tư chất như Tranh Nhi học tại đại học Yến là thích hợp nhất. Mọi người nhanh chóng trở về liên hệ bằng hữu,
thân thích, bạn học, học trò của mình tại đại học Yến để hoàn tất thủ
tục nhập học cho Tranh Nhi, đợi tất cả đã đâu vào đấy mới báo cho nàng
biết việc này.
***
Bệnh viện từ thiện của Liên hiệp quốc tại Thụy Sĩ.
Sau khi tiếp điện thoại của Bạch tiên
sinh, Tranh từ văn phòng quản lý đi ra, trong lòng ngẫm nghĩ lại những
điều vừa nghe. Các trưởng bối quyết định như vậy khiến nàng thật kinh
ngạc, dù sao bản thân nàng từ lúc sinh ra đến tận bây giờ vẫn chưa từng
có cuộc sống như người bình thường, cũng không có bạn bè cùng tuổi. Ngày thường làm việc từ sáng đến tối, những lúc rảnh rỗi tuy có làm thơ, vẽ
tranh, nghe nhạc nhưng trong lòng vẫn vô cùng tịch mịch. Huống chi, Bạch bá bá nói cha mẹ nàng vốn là người Trung Quốc, lúc trước làm giấy tờ
cho nàng cũng lấy quốc tịch Trung Quốc, quê hương của nàng là Trung
Quốc. Tuy nhiên, nàng chưa từng trở về quốc gia kia lần nào, nhưng dù
sao dòng máu chảy trong cơ thể nàng cũng là dòng máu Trung Quốc.
“Lá rụng về cội, trở về nhìn lại quê
hương của mình một chút”, trong điện thoại Bạch bá bá đã nói như thế.
Nhìn xem nhà của mình? Trên đất nước Thụy Sĩ, mọi người đều là da trắng, mắt xanh, nàng cùng bọn họ vốn khác biệt, mặc dù đã ở đây mười lăm năm
nhưng dù sao không phải là quê hương của mình! Nàng phải trở về nhà…
Mọi người trong bệnh viện thực sự kinh
ngạc, ngày thường cô gái nhỏ nhắn này luôn tĩnh lặng vậy mà đột nhiên
hôm nay giống như một đứa trẻ, nàng đem đống văn kiện đang ôm trong tay
tung lên không trung, nhìn bầu trời bay đầy những trang giấy Tranh vừa
cười vừa nói, “Ta phải về nhà thôi!”
Nhìn thấy cô gái thuần tịnh xinh đẹp đang cười, nhóm bác sĩ, y tá cũng cười rộ lên. Cô gái này tư chất tuyệt vời, phong thái làm việc tỉ mỉ cẩn thận. Trong tay nàng dao mỗ tựa như sống
lại, khâu miệng vết thương cũng tựa như thiếu nữ Trung Quốc thêu hoa
trên gấm. Trong tay nàng, rất nhiều sinh mệnh đã được cứu sống. Tính
tình của nàng giống ngọn gió xuân tiêu sái đáng yêu, vừa thánh thiện như trẻ con vừa phảng phất khí chất xuất trần như tiên nữ, nàng được mọi
người cực kỳ thương yêu. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân đều yêu thích nàng
nhưng không thể an ủi, đôi mắt kia sâu tựa dòng sông, ngay cả bản thân
nàng cũng không phát hiện bản thân mình luôn có phần cô tịch. Hôm nay,
đứng dưới vô số trang giấy bay loạn đầy trời, nàng cười rạng rỡ, lúc này Tranh mới thật sự là cô gái mười lăm tuổi.
***
Trong khuôn viên Đại học Yến, ven hồ Văn
Nguyên có ba ngôi mộ đang nằm ở đó. Bọn họ đều từng là giáo sư của đại
học Yến, mang vận mệnh của mình phó thác trên mảnh đất này. Ba người khi còn sống bạn bè chí cốt, sau khi mất cũng mai táng cùng một chỗ. Di thể được hỏa táng thành tro cốt và di nguyện của bọn họ là được mai táng ở
nơi này. Nhưng sinh viên chạy xe đạp ngang qua hồ liền bỏ nón, xuống xe. Trong trường tuy không có quy định này nhưng sinh viên tự giác làm thế
nên đã trở thành quy định bất thành văn.
Một ngày mùa thu khí trời trong xanh, tập thể sinh viên tự tổ chức đến Hương Sơn xem lá đỏ. Ven hồ người đến
người đi, đa số đều là khách du lịch, nhưng nhóm sinh viên đi du ngoạn
cũng không vội vàng, ngang qua mộ ba vị giáo sư khả kính liền chủ động
xuống xe dừng bước. Đúng lúc này đột nhiên xuất hiện “một con sâu làm
rầu nồi canh”. Hắn là lưu học sinh người Nhật, tên gọi Điền Trung, tại
Nhật Bản hắn là thế gia công tử, nhà cao cửa rộng, kiêu căng phách lối
thành tính. Nếu chỉ phách lối với người khác thì không sao, nhưng vấn đề là hắn muốn chạy xe ngang qua mộ ba vị giáo sư. Nhìn thấy bánh xe gần
như cán lên đám cỏ xanh trên mộ, Điền Trung giật mình phát hiện mình
không tiến thêm được, quay đầu lại phía sau thấy một cô gái nhỏ nhắn giữ chặt yên xe của chính mình.
“Xuống xe!”
“Ngươi muốn làm gì?”, Điền Trung nhíu mày hỏi.
“Trước mộ của giáo sư, ai đi ngang qua cũng phải bỏ nón, xuống xe. Đây là quy định của đại học Yến!”
“Ta là người Nhật Bản, không cần làm theo quy định của các ngươi!”, Điền Trung ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn lại cô gái nhỏ.
“Ngươi đang đứng trên đất của người Trung Quốc thì phải làm theo quy định của người Trung Quốc!”, Cô gái đó chính là Tranh, nàng gắt gao giữ lấy yên xe, không cho Điền Trung tiến tới.
Chung quanh nhóm sinh viên nổi giận quát lớn, “Xuống xe!”
Điền Trung thấy mọi người làm khó, đành
phải bước xuống xe. Lúc quay xe lại, hắn đồng thời nghe được hai lưu
sinh viên tóc bạch kim nói nhỏ, “Điền Trung thật ngang ngược, cũng không nhìn xem đại học Yến là nơi nào mà dám giở giọng người Nhật ở đây?”
“Đúng đó! Thật sự không biết phân tốt xấu”
Hai lưu sinh viên tóc bạch kim đã đi xa
nhưng Điền Trung vẫn đứng ở tại chỗ, càng nghĩ trong lòng càng thấy khó
chịu, tâm tư độc ác nổi lên, hắn nhìn thấy Tranh cùng bạn học đi về
hướng núi liền vứt xe bám theo phía sau.
Trên Hương sơn, lá đỏ nhuộm thắm một màu, đoàn sinh viên leo lên núi ngắm cảnh, lại gặp một vách núi.
“Trên kia khá cao, không khí cũng tốt,
chúng ta lên trên đó xem cảnh núi đi”, một nữ sinh chỉ vào vách núi nói, mọi người liền đồng ý, một hàng người dài đi từ dưới lên nhưng không
phát hiện Điền Trung lẫn trong đám người cũng đang leo lên vách núi.
Tranh nhập học cũng đã nửa năm, tính tình của nàng vốn tiêu sái ôn hòa nên rất hòa hợp với bạn học, so với khi
còn sống tại Thụy Sĩ thì có phần vui vẻ hơn, tâm tình theo đó cũng thập
phần thoải mái. Thấy mọi người đi lên đồi cao, nàng dõi mắt nhìn lại
từng mảnh hồng diệp rạp mình đón gió, “Chẳng trách người xưa thường nói: Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa (停车坐爱枫林晚,霜叶红于二月花). Hôm nay gặp lại Hương Sơn hồng diệp mới biết được
lời kia quả không sai”, nam sinh đứng cạnh mỉm cười, “Bạn vừa từ nước
ngoài trở về nhưng đối với quốc học Trung Quốc so với bọn này còn giỏi
hơn. Trên đây gió lớn rồi, chúng ta đi thôi”
Nàng gật đầu đáp ứng nhưng lại nấn ná ở
lại ngắm phong cảnh. Cuối cùng, nàng tuột lại phía sau đội ngũ, vừa mới
xoay người liền bị Điền Trung ở phía sau dùng sức đẩy mạnh, Tranh không
kịp đề phòng, cả người rơi xuống núi.
***
Người ta thường nói, “Sơn trung phương nhất nhật, thế thượng dĩ thiên niên” (山中方一日,世上已千年: một ngày sống trong núi, bên ngoài đã vạn năm).
Truyền thuyết kể rằng: thuở trước có một
người tiều phu lên núi đốn củi tình cờ nhìn thấy hai vị lão nhân tiên
phong đạo cốt đang chơi cờ. Người tiều phu kia cũng có biết qua kì nghệ
nên nán lại một bên xem hai lão nhân di chuyển quân cờ. Bất tri bất giác một ngày cứ như thế trôi qua, người tiều phu vội vàng rời núi lại phát
hiện người vật thay đổi, thương hải tang điền. “Sơn trung phương nhất nhật, thế thượng dĩ thiên niên”, Tranh nhớ rõ ngày đó dì Nhan kể chuyện xưa cho mình nghe, vẻ mặt người
thản nhiên nói rằng: Trên thế gian quả thật có nơi thanh tịnh, siêu
thoát phàm tục, thế ngoại đào viên, nếu được sống cả đời ở đó thì còn
đòi hỏi gì hơn? Hiện tại bản thân nàng đang sống ở một nơi như vậy, có
thật là chẳng còn đòi hỏi gì hơn?
Ngày ấy bị người xô xuống núi, sau khi
hôn mê tỉnh lại thì nàng đã ở nơi này. Quan sát xung quanh chỉ thấy
trang phục thời cổ đại, phòng ốc, tiểu lâu, biệt uyển hoàn toàn trang
trí theo phong cách cổ. Lúc còn sống ở Thương Hải Di Châu, ông nội là
học giả đứng đầu ngành vũ trụ học, cả đời thăm dò sự huyền bí của thời
gian cùng không gian nhưng vẫn không hiểu thấu. Hôm nay chính bản thân
mình lại gặp phải loại sự tình này, Tranh oán thán không thôi, xâm nhập
dị không, ban đầu dĩ nhiên có chút bất an cùng sợ hãi, nhưng cá tính lạc quan giúp nàng nhanh chóng vượt qua nỗi kinh hoàng để thay thế bằng sự
hiếu kì đối với những sự tình đang phát sinh trước măt.
Nơi này là Đại Tần đế quốc, Hách hoàng
triều, hiện tại đang là thời kỳ thái bình thịnh trị. Bản thân nàng đang
ngụ tại Thất Tuyệt Cốc, chuyện thế gian bên ngoài cũng không hiểu biết
nhiều. Thất Tuyệt Cốc, Thất Tuyệt Cốc, “cầm kì thư họa y bồ văn” (bồ: thuật tiên tri bói toán), bảy loại tuyệt học cùng tồn tại ở đây.
Thất Tuyệt Cốc, nàng ở nơi này cùng thế giới bên ngoài hoàn toàn ngăn
cách.
Tranh từ trên tảng đá ngồi dậy, trong cốc thật sự yên tĩnh an nhàn, hiện tại đang là mùa thu, tầng tầng lớp lớp
lá rụng từ năm này sang năm khác không người quét dọn đã nén thành một
lớp dày tựa như một tấm thảm, bước đi trên đó thật sự rất thoải mái.
Nàng xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một màu hoàng kim nhuộm thắm u cốc, lại có rất nhiều hoa dại điểm xuyết, đồi núi quanh co, mây trắng bay bay,
nhẹ nhàng phiêu lãng. Thời tiết hôm nay thật đẹp! Tranh mỉm cười, nàng
khẽ nâng váy chậm rãi bước ra khỏi cốc.
Ngày ấy tỉnh lại, Tranh biết mình được
cứu bởi vị chủ nhân của Thất Tuyệt Cốc. Nơi đây tập trung tinh hoa của
bảy loại tuyệt học và có bảy vị truyền nhân, công việc hàng ngày đều do
Công Tôn tiên sinh xử lý. Hiện tại có một vị không ở trong cốc, chủ nhân cùng những vị còn lại đều có sở học, sở trường riêng. Bọn họ mỗi người
mỗi phong thái, khí độ quân tử khiến người khác ngưỡng mộ vô cùng, quả
nhiên là thế ngoại cao nhân. Trong một tháng này, Tranh cùng bọn họ tham thảo học vấn, trao đổi tư tưởng lẫn nhau, nàng cảm thấy mình có rất
nhiều tiến bộ. Nhóm chủ nhân cũng không phân biệt này nọ, tuy bọn họ lớn tuổi hơn nàng nhưng vẫn xưng hô thân mật và gọi nàng bằng nhũ danh, khi đàm luận thì không hề nể nang cấp bậc trưởng bối hậu bối. Tranh định
tâm lại, nếu bản thân tạm thời không tìm được cách trở về thì trước mắt
cứ ngụ lại đây, chuyện tương lai để sau hẳn tính.
“Cô nương, người đã ở trong cốc lâu như
vậy cũng nên trở về. Thời tiết trong cốc lạnh hơn so với bên ngoài, hiện tại lại đang là mùa thu, nếu người bị nhiễm phong hàn thì Tình Sương
không biết phải giao đãi với cốc chủ thế nào”. Tranh lại cười, trong
Thất Tuyệt Cốc ai cũng không phải người phàm tục, ngay cả thị nữ hộ vệ
cũng tri thư đạt lý. Tình Sương và Tình Tuyết, cả hai đều là nhân vật
đứng đầu, tinh văn giỏi võ. Công Tôn tiên sinh mang các nàng đến làm thị nữ cho Tranh, tuy nàng không cần người hầu hạ nhưng không thể từ chối
thành ý của người ta.
“Tình Sương, ngươi xem…”, Tranh đột nhiên phát hiện điều gì, nàng chỉ tay lên một cành cây, nơi đó có một chú
chim nhỏ nhắn màu xanh đang cất tiếng hót thanh thúy dễ nghe, cực kỳ dễ
nghe.
“Đó là Bích Điểu sống rất nhiều trong
cốc. Nếu cô nương thích, ta sẽ bắt một con cho người”, Tình Sương vừa
nhìn ngắm vừa lên tiếng gợi ý.
“Không cần, chim nhỏ phải dang cánh trên
bầu trời mới tự do. Nó ở nơi này tự do tự tại cất tiếng hát chẳng phải
tốt hơn nhiều so với bị nhốt trong lồng son?”, Tranh nói xong, chủ tớ
hai người nhìn nhau mỉm cười.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri
bất giác đã nửa năm kể từ khi Tranh đến Thất Tuyệt Cốc. Trong nửa năm
này, Tranh cũng không hoàn toàn rảnh rỗi. Thất Tuyệt Cốc có rất nhiều
sách quý giá trong thiên hạ, mỗi lần Tranh đến thư viện ngồi xuống đọc
sách là một ngày trôi qua. Nếu muốn tìm cách trở về, xem thêm vài vạn
quyển sách cũng không thành vấn đề, “đi một ngày đàng học một sàng
khôn”.
Kiến thức sâu rộng dĩ nhiên sẽ tìm được
biện pháp. Cốc chủ Thất Tuyệt Cốc đi khắp thiên hạ, kinh nghiệm tích lũy một đời nhưng đối với sự tình của nàng cũng thúc thủ vô sách. Tranh
cũng không gấp, chuyện này muốn gấp cũng không được gì. Nàng khép lại
quyển sách, đưa mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, trong lòng lại nhớ
đến câu “Sơn trung phương nhất nhật, thế thượng dĩ thiên niên”, đối với
nàng mà nói, lời này đã trở thành sự thật. Cùng bạn bè đến Hương Sơn du
ngoạn lại xuyên qua thời gian đến đây, một ngày là ngàn năm, nếu suy
nghĩ lại, không phải ai cũng lâm vào hoàn cảnh như nàng. Chỉ là…những
người ở đất nước Thụy Sĩ xa xôi kia chắc hẳn rất thương tâm, chính mình
sống không thấy người chết không thấy xác, không biết dì Nhan đã khóc
thành bộ dáng gì. Tranh đang nghĩ ngợi thì Tình Tuyết tiến đến gõ cửa.
“Cô nương, cốc chủ thỉnh cô nương đến thư phòng, người nói là có việc muốn trao đổi với cô nương”
“Được rồi, ta sẽ đến ngay”, Tranh buông quyển sách trên tay rồi đứng lên.
“Cô nương, tốt hơn nên mặc áo choàng vào, hiện tại tuy tiết trời đã vào xuân nhưng vẫn còn lạnh, đừng để sinh
bệnh”, Tình Tuyết bước đến choàng áo cho nàng.
“Rồi rồi rồi, Tình Tuyết thật tốt a!”,
Tranh nghiêng đầu cười, dáng người uyển chuyển bước xuống từng bậc
thang, đi được vài bước liền quay đầu gọi Tình Tuyết. Tình Tuyết cũng
mỉm cười tiếp tục đi cùng nàng.
Lúc Tranh đến thư phòng đã trông thấy vài người đang ngồi bên ngoài. Bọn họ đều là người của Thất Tuyệt Cốc, từ
nhỏ đã được mang đến nơi này, danh tiếng của Thất Tuyệt Cốc cũng từ họ
mà lan truyền ra thế giới bên ngoài. Cửa thư phòng mở ra, một nha đầu
mang khay trà bước ra ngoài, nàng ta vừa nhìn thấy Tranh liền hành lễ,
“Cô nương, hôm nay cốc chủ có khách, ngài định sai nô tỳ đến gọi cô
nương lẫn nữa vì có chuyện gấp cần thương lượng, hiện tại cô nương đã
đến, xin mời!”. Thất Tuyệt Cốc cùng bên ngoài ngăn cách, tại sao bây giờ lại tiếp khách? Tình Tuyết nhẹ nhàng tiến lên đẩy cửa, Tranh thong thả
bước vào. Trong thư phòng chỉ có Công Tôn tiên sinh đang ngồi cùng một
nam tử trung niên mặc áo màu xanh nhạt.
“Công Tôn tiên sinh”, Tranh nhẹ cúi người hành lễ.
“Tranh”, Công Tôn tiên sinh đứng lên, “Vị này là tổng quản Liễu gia, lấy theo họ chủ nhân là Liễu tổng quản, cùng họ với ngươi”
Liễu tổng quản đứng dậy hành lễ, “Chào cô nương”
“Không dám, ngài đừng khách sáo”, để
trưởng bối hành lễ với mình, trong lòng Tranh cảm thấy không thoải mái
nên vội vàng lách mình tránh đi. Ba người lại ngồi xuống ghế, nha hoàn
mang trà đến.
“Tranh, lần này mời ngươi đến đây là vì có chuyện muốn thỉnh cầu”, Công Tôn tiên sinh thở dài một tiếng.
“Tiên sinh sao lại nói vậy? Có chuyện gì
xin cứ nói, ta tuy tài thô học kém nhưng sẽ cố gắng hết mình”, Tranh “ăn không ngồi rồi” trong cốc lâu như vậy nên vừa nghe Công Tôn tiên sinh
nói muốn nhờ vã liền mừng rỡ, nàng lia lịa gật đầu đáp ứng.
“Chuyện này nói ra cũng rất dài”, cốc chủ thở nhẹ một tiếng, “Ngươi đã đến cốc được nửa năm, đối với chuyện này
ắt hẳn cũng đã biết phần nào. Thuở đầu lập quốc, Thái Tổ Hoàng Đế nam
chinh bắc chiến khắp nơi, các vị tiền bối của Thất Tuyệt Cốc cũng ra sức tương trợ. Sau khi đại nghiệp hoàn thành, Tổ sư quyết định từ quan quy
ẩn, một phần vì không xem trọng vinh hoa phú quý, một phần cũng vì e
ngại đế tâm khó dò”
Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, hóa
ra là vậy. Trong khi Tranh đang suy nghĩ miên man trong lòng thì cốc chủ lại nói tiếp, “Vì Thái Tổ hoàng đế có tâm đề phòng nên cho quân giám
thị, Tổ sư khó có thể thoát thân, nếu không nhờ tổ tiên Liễu gia âm thầm giúp đỡ thì người đã không thể thoát thân, cũng sẽ không có Thất Tuyệt
Cốc ngày hôm nay. Đại ân đến nay chưa báo đáp, hiện tại Thái phu nhân
Liễu gia đang bệnh nặng, cầu bao nhiêu danh y vẫn không khỏi, Liễu lão
gia là người hiếu đạo nên đã phân phó người nhà đến đây thỉnh danh y.
Thật không may, Ngũ sư đệ mấy ngày trước đã xuất cốc hái thuốc, không
biết khi nào mới có thể trở về. Vậy nên ta muốn nhờ ngươi đến Liễu gia
một chuyến, xem bệnh tình của Thái phu nhân thế nào”
“Thì ra là vậy! Nếu đã thế, ta đây đi một chuyến là được. Tuy nhiên, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, nếu đã
cầu nhiều danh y vẫn không khỏi thì ta đi cũng chỉ cầu may, nếu chữa
không được cũng xin đừng trách tội”
Liễu tổng quản cuống quít đứng dậy, “Đây
là tất nhiên, cô nương đến nhà chữa bệnh, đó chính là phúc của Liễu gia. Chủ nhân trước khi đi có dặn dò, nói là y thuật của Thất Tuyệt Cốc đứng đầu thiên hạ, nếu Thất Tuyệt Cốc đã không trị được thì người bên ngoài
cũng sẽ thất thủ vô sách. Xin cô nương yên tâm”
“Ta sẽ nhờ Tình Sương cùng Tình Tuyết chuẩn bị hành lý, nhưng không biết khi nào sẽ khởi hành?”
“Dĩ nhiên là càng sớm càng tốt, bệnh của của Thái phu nhân chỉ sợ để lâu không ổn”
***
Hôm nay đúng ngày mười lăm trăng tròn,
trời cao trăng sáng, trong cốc yên lặng không một tiếng động. Giữa trưa
hôm nay Liễu tổng quản đến cốc cầu danh y, buổi chiều Tranh cùng hai thị nữ chuẩn bị hành lý, buổi tối dùng cơm xong lập tức lên đường. Bệnh
tình của Thái phu nhân hẳn rất nghiêm trọng, Tranh cũng không biết bản
thân mình có khả năng chữa khỏi hay không? Nàng thở dài nhìn chiếc ba lô của mình, hành trang duy nhất mang theo lúc xuyên không. Đến Hương Sơn
du ngoạn, dĩ nhiên phải mang theo nước, thức ăn nhanh, quần áo,…ngoài ra nàng cũng mang theo hòm thuốc của mình. Đây không phải là hòm thuốc
bình thường mà là tâm sức của hai ông nội ở Thương Hải Di Châu đã dùng
máy móc kết hợp với y học thiên tài của mình để tạo ra rồi tặng cho
nàng. Những kim châm vô cùng tinh xảo mềm mại, thủ thuật sử dụng vô cùng phức tạp, chỉ có bàn tay khéo léo của nàng mới có thể vận dụng linh
hoạt. Nàng đã cất hòm thuốc trong phòng hơn nửa năm, ngoài cốc chủ cùng
hai thị nữ thì người bên ngoài không ai biết được.
Trên đường đi, nàng nghe Tình Sương nói
sơ qua tình hình ở kinh thành. Liễu phủ là đệ nhất thế tộc ở kinh thành, là thế tộc đã từng xuất hiện vài vị Hoàng Hậu, Vương Phi cùng Phò Mã.
Nàng vốn nghĩ Liễu gia là danh gia vọng tộc, lại càng không ngờ gia tộc
hiển hách này lại là “thư hương thế gia”
“Cô nương, cốc chủ có lệnh sau khi ra
khỏi cốc liền mang bức thư này giao cho cô nương”, Tình Sương lấy một
phong thư từ trong ngực áo rồi trao cho Tranh, nàng mở thư rồi đọc những dòng chữ viết trên đó.
Tranh cô nương.
Hơn nửa năm gặp ngươi, ta biết ngươi
trong lòng lạnh nhạt, ngươi ở trong cốc thời gian này đó chính là phúc
của Thất Tuyệt Cốc. Nhưng ta biết trong lòng ngươi luôn nhớ cố hương,
Thất Tuyệt Cốc cũng sẽ tìm cách giúp ngươi tìm cách trở về, chỉ là hiện
tại hữu tâm vô lực. Lại nói thanh xuân như hoa nở, ngươi vẫn còn rất
trẻ, không nên chôn vùi cả đời trong cốc. Lần này nếu trị bệnh cho Liễu
Thái phu nhân có kết quả, ngươi hãy ở lại Liễu phủ. Ở đó ngươi có thể
kết thân với người nhà Liễu gia, kinh thành phồn hoa, kỳ nhân dị sĩ rất
nhiều, ngươi có thể ở lại Liễu phủ hoặc đi du ngoạn đây đó, đi ngàn dặm
đường sẽ không mai một tài năng của ngươi. Tranh cô nương, ngươi không
phải nữ tử tầm thường nên không thể ở mãi trong khuê phòng. Tình Sương
cùng Tình Tuyết từ hôm nay sẽ là người của ngươi. Thất Tuyệt Cốc có
nhiều đệ tử bên ngoài, ngươi cũng xem như là một trong số những vị chủ
nhân của Thất Tuyệt Cốc, nếu gặp đệ tử thì có thể sai nhờ, tín vật ta
giao Tình Sương cất giữ.
Trân trọng.
Nên tránh: Thất Tuyệt Cốc là kiêng kị của hoàng thất, nhưng ngươi không cần lo lắng, lúc khai quốc Thái Tổ
từng có chiếu chỉ “không tuyển người của Liễu gia”, thân phận của ngươi
sẽ không bại lộ.
Tranh khép lại thư, nàng nhớ đến gương
mặt của vị cốc chủ hiền lành, lại nhớ tới những người ở Thương Hải Di
Châu, trong lòng không khỏi xúc động. Nàng vén rèm xe nhìn lại u cốc,
trăng sáng như dát bạc, xuân sơn đang mỉm cười, Tranh cũng mỉm cười,
nàng lại nhớ đến một bài thơ.