“Cô nương đang suy nghĩ điều gì sao?”,
bên ngoài trời đã bắt đầu nổi gió, tiết trời vào thu, từng cơn gió xoáy
mang theo lá khô rơi rụng ngoài đình viện. Thời điểm Tình Tuyết mang trà nóng tiến vào liền nhìn thấy Tranh đang thơ thẩn ngồi bên cửa sổ nhìn
ra ngoài, hai tay chống cằm có chút đăm chiêu.
“Ta đang nghĩ…ba ngàn cấm vệ quân này quả thật rất có duyên với chúng ta a!”, Tranh mỉm cười chua xót nhìn bóng
dáng cấm vệ quân thấp thoáng bên ngoài Thừa Kiền Cung.
“Giờ phút này mà cô nương còn nói những
lời này sao!”, Tình Tuyết càu nhàu phản bác. Nàng vẫn nhớ như in buổi
tối hôm đó…Thánh Cảnh Đế giá lâm Thừa Kiền Cung, Hoàng Đế không nói
không cười, dáng vẻ thật sự không giống ngày thường. Trước tiên, Hoàng
Đế không cho kinh động đến quý phi, Trầm thượng cung bẩm báo rằng nương
nương đang ở trong thư phòng, hắn phân phó nữ quan nội thị lui ra rồi
bừng bừng nổi giận đạp mạnh cửa thư phòng. Hoàng Đế ném phương thuốc
xuống trước mặt cô nương. Lúc đó…ai…vẻ mặt cô nương vô cùng bình tĩnh,
nàng chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, “Bệ hạ đã biết?”.
Ánh mắt của bệ hạ nhìn cô nương khi
ấy…ngay cả Tình Tuyết cũng không đành lòng…cô nương chỉ im lặng không
nói nửa lời. Buổi tối hôm đó, ba ngàn cấm vệ quân trùng trùng điệp điệp
bao vây bên ngoài Thừa Kiền Cung, cẩm y vệ cùng thống lĩnh cấm vệ quân
canh phòng cẩn mật ngoại điện. Hiện tại, tiếng bàn tán trong cung sôi
trào cực điểm, bọn họ đều đoán quý phi vì xúc phạm Thánh Cảnh Đế nên bị
giam lỏng trong Thừa Kiền Cung. Liên quan đến sự tình ngày hôm đó, không ai dám hé răng nửa lời. Hoàng Y Chính, Cao Viễn, kể cả các nàng đều bị
hạ nghiêm chỉ. Tần phi không được lệnh mà dùng thuốc tránh thai, đây
chính là tử tội, còn có khả năng tru di cửu tộc, vậy nên việc này bị
phong tỏa nghiêm mật, không ai dám truyền ra ngoài nửa lời. Từ đêm đó,
Thánh Cảnh Đế không hề giá lâm Thừa Kiền Cung, trong cung lại bàn tán
“quý phi thất sủng”.
“Như vậy cũng tốt, cô nương có thể thanh
tĩnh một chút”, Tình Sương lôi kéo Tình Tuyết đi ra ngoài rồi để lại một câu cảm thán. Đã nhiều ngày nay, nàng nhận thấy trong lòng cô nương
không còn dày vò như lúc trước, tính tình cũng bình thản hơn rất nhiều.
Mỗi ngày cô nương chỉ đọc sách luyện chữ, nhàn hạ thì tập thêu thùa may
vá, nàng đã cười nhiều hơn, đây không phải là chuyện tốt sao?
“Cô nương đối đãi với bệ hạ thật lạnh
lùng a!”, Tình Tuyết nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng thống khổ cùng phẫn nộ
của Thánh Cảnh Đế tối hôm ấy, nàng không khỏi cảm thán một phen.
“Cũng không hẳn, ngươi cứ chờ mà xem, sẽ
lại đâu vào đấy!”, Tình Sương nhoẻn miệng cười. Đệm giường của Tranh là
do nàng chuẩn bị, sáng sớm nàng thu dọn đều nhìn thấy chăn đệm ướt đẫm
nước mắt. Tuy nói việc gặp gỡ bệ hạ không phải là điều cô nương cam tâm
tình nguyện, nhưng cô nương cũng không phải người tham vinh hoa phú quý, một khi nàng đã rơi lệ…có lẽ là vì bệ hạ…
Cấm vệ quân bao vây Thừa Kiền Cung đã hơn mười ngày, Thánh Cảnh Đế vẫn trụ lại Càn Thanh Cung, cũng không hề bước chân vào Thừa Kiền Cung nửa bước. Hậu cung hân hoan không kể xiết, quý
phi đã thất sủng, các phi tần lần lượt ngóng tin vui, chỉ là…không ngờ
Hoàng Đế lại không triệu hạnh bất kỳ tần phi nào. Hậu cung chấn động,
Tiết Thái Hậu cũng không giữ được bình tĩnh thường ngày, nàng tự mình
đến Càn Thanh Cung hỏi han liền bị Thánh Cảnh Đế lạnh lùng khuyên trở
về. Kể từ đó, Thái Hậu không trực tiếp đề cập đến vấn đề này nữa. Bao
nhiêu ánh mắt đều nhìn vào, hiện tại Thừa Kiền Cung đã thất sủng, lại
còn có cấm vệ quân bao vây, nói không chừng một ngày nào đó quý phi sẽ
bị đẩy đến Thượng Dương Cung…đồ dùng vật phẩm tại Thừa Kiền Cung bắt đầu bị cắt giảm….
Tranh không quan tâm đến loại sự tình
này, mỗi ngày nàng chỉ cần đủ ăn đủ mặc là được, có trân bảo quý hiếm
hay không cũng mặc kệ. Tuy nói nàng “thất sủng” nhưng dù sao hiện tại
nàng vẫn là quý phi nương nương mang phẩm vị cao nhất trong hậu cung,
vậy nên bọn người này vẫn chưa dám làm điều gì quá đáng. Huống chi,
trước khi Tranh tiến cung, Thánh Cảnh Đế vì Mai Anh công chúa bị bọn hạ
nhân khi dễ đã nghiêm trị hậu cung một lần. Dù không có gì phải lo lắng
nhưng đồ dùng hay thực phẩm tại Thừa Kiền Cung cũng không còn chu đáo
hay thượng phẩm như lúc ban đầu. Khi Thánh Cảnh Đế còn sủng Tranh, tuy
nàng hưởng thụ toàn sơn hào hải vị nhưng trong lòng lại thống khổ không
yên. Hiện tại tuy vật chất kém một chút nhưng trong lòng nàng lại bình
tĩnh, đây cũng là một loại hưởng thụ a!
Tranh bị giam lỏng tại Thừa Kiền Cung,
trừ Hoàng thượng cùng Thái hậu, bất luận kẻ nào cũng không được viếng
thăm, nàng cũng không được phép đi ra ngoài. Trưởng Công Chúa cùng người nhà Liễu gia ắt hẳn sẽ rất lo lắng? Chỉ là, Tranh cũng không biết làm
sao chuyển tin tức đến để các nàng yên tâm!
***
Hỏi thế gian tình là gì? Một chữ “tình”
tự cổ chí kim vẫn không người nào lý giải được! Cao Viễn nhìn Thánh Cảnh Đế ngồi trước long án mà trong lòng âm thầm cảm thán không thôi. Hơn
mười ngày nay, Hoàng thượng ngoại trừ những lúc đến Trưởng Khánh Cung
thỉnh an thì không rời Càn Thanh Cung nửa bước. Cuộc sống thường ngày
của Hoàng Đế vẫn đều đặn tiếp diễn, mỗi buổi lâm triều đều lắng nghe các đại thần dâng tấu chương, xử lý chính sự. Chỉ là sắc mặt của Hoàng Đế
càng ngày càng kém. Cũng khó trách, đương kim Hoàng Đế tính tình cương
nghị, quyết đoán kiên quyết, ngày thường rất hiếm khi để tình cảm chi
phối, thánh ý khó dò, một khi long nhan phát giận, đó là lôi đình bạo
phát, thiên uy lẫm liệt.
Từ lúc phong ba ở Thừa Kiền Cung qua đi,
cũng mười ngày rồi, vẻ mặt của Hoàng Thượng đã trầm tĩnh đôi chút, ngữ
điệu không khác gì thường ngày, chỉ là khóe miệng lúc nào cũng nhếch một nụ cười khiến mọi người cảm thấy lạnh cả người. Mỗi buổi lâm triều, các đại thần nếu không có sự tình nghiêm trọng hay đặc biệt sẽ không dám
dâng tấu chương mà chỉ im lặng đứng hầu một bên, bọn họ e sợ chọc giận
long nhan. Cao Viễn thì không cần nói, hắn càng cẩn trọng hầu hạ Hoàng
Đế. Lại nói, mỗi khi hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ánh
mắt thương tâm của Thánh Cảnh Đế, chính là ánh mắt bi thương cùng tuyệt
vọng đêm đó tại Thừa Kiền Cung. Hắn không khỏi thở dài, một nhân vật anh minh cơ trí như bệ hạ cũng không tránh được một chữ “tình” a!
***
“Nương nương! Đức phi nương nương phụng ý chỉ Thái Hậu đến thăm người”, Tranh đang tựa người bên cửa sổ đọc sách
thì Trầm thượng cung đứng bên ngoài lên tiếng thông báo. Nàng buông sách trên tay, ánh mắt liếc nhìn thoáng qua Tình Sương Tình Tuyết. Từ khi
Tranh bị giam lỏng đến nay, vô luận là ai, không có ý chỉ của Hoàng Đế
sẽ không được đến đây. Hôm nay Đức phi lại viếng thăm…thật không biết
nàng là thiện tâm hay giả ý? Từ dạo Tranh tiến cung đến nay rất ít khi
lui tới với các tần phi trong cung, nàng cũng chỉ gặp qua Đức phi vài
lần. Nghe mọi người trong cung đều ca tụng Đức phi ôn nhu hòa thuận,
tĩnh lặng cao nhã, cẩn tuân phụ đức, vậy nên Thánh Cảnh Đế mới phong phi cho nàng, để nàng hạ sinh Hoàng Tử. Lại nói, Tranh cùng Đức phi cũng
chưa đụng chạm chuyện gì, nói chung là quan hệ tốt đẹp, hôm nay nàng
phụng chỉ ý của Thái Hậu đến đây…Tranh không thể không nể mặt a!
“Thần thiếp bái kiến quý phi, nương nương vạn phúc”, Đức phi đang chờ tại thiên điện, thấy Tranh tiến đến liền
vội vã hành lễ, thái độ vẫn cung kính như trước.
“Đức phi không cần đa lễ”, Tranh vội vàng lên tiếng, hai người phân biệt phẩm vị ngồi xuống.
“Thần thiếp phụng ý chỉ mẫu hậu đến thăm
quý phi. Dạo này thân thể của nương nương vẫn khỏe chứ?”, các nữ quan
tiến lên dâng trà, Đức phi khẽ nghiêng người hỏi một câu.
“Nhờ ân đức của mẫu hậu, ta không sao!”, Tranh đáp.
Đức phi nâng tách trà lên miệng nhưng chỉ nhìn một chút, sau đó nàng khẽ cau mày rồi đặt trở xuống. Tranh thấy
thế suýt chút nữa đã bật cười, từ lúc nàng “thất sủng” đến nay, vật dụng ở Thừa Kiền Cung quả thật không còn như trước. Việc này Tranh chẳng
thấy có gì nghiêm trọng, chỉ cần có thể ăn no là được. Bất quá, Đức phi
tuy không được sủng ái nhưng nàng vẫn là mẫu thân của hai vị Hoàng Tử,
bọn hạ nhân trong cung làm sao dám bạc đãi nàng, vậy nên hẳn nhiên nàng
không thể uống được loại trà của quý phi nương nương đang “thất sủng”.
Đức phi ngồi lại một lúc, nói vài lời
khách sáo rồi đứng dậy cáo từ, bảo là muốn đến Trưởng Khánh Cung phản
hồi ý chỉ của Thái Hậu. Tranh không khỏi thở dài một hơi, trong lòng
nàng làm sao không hiểu? Hơn mười ngày nay, Thừa Kiền Cung “nội bất
xuất, ngoại bất nhập”, không chút tin tức loan truyền ra ngoài, đây là
Thái Hậu phân phó người dọ thám tình hình mà thôi! Lại nói, nếu như Thừa Kiền cung không thoát nửa lời ra ngoài thì còn ai dám đến hỏi? Chỉ có
thể cho người đến đây thám thính tình hình. Vừa rồi Đức phi đã biết rõ
thực trạng tại Thừa Kiền Cung, nàng nhất định sẽ thuật lại với Thái Hậu
không sót một từ, tin tức “quý phi thất sủng” sẽ không thể giả được.
Tranh lắc đầu, mặc kệ bên ngoài bàn tán thế nào, nàng không quản được!
Chỉ là…không biết hắn thế nào?
Ánh mắt ẩn chứa một tia ảm đạm, Tranh cho Tình Sương Tình Tuyết lui xuống nghỉ ngơi. Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn
đã buông xuống. Mùa thu, ngày ngắn đêm dài, thời điểm Tranh tiến cung
tiết trời chỉ chớm vào xuân, hiện tại chuyển sang mùa thu rồi! Trong
khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện làm thay đổi cuộc đời nàng.
Bởi vì muốn xem lá đỏ cuối thu nên nàng lưu lạc đến thế giới này, hôm
nay cũng lại là mùa thu…Tranh lắc đầu như muốn xua tan nỗi sầu, lại nhớ
tới “Hương sơn mãn sơn hồng diệp (香山满山红叶)”, Tranh không khỏi mỉm cười.
Vĩnh viễn nàng không thể quên được khung cảnh lúc đó, “Đình xa tọa ái
phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa (停车坐爱枫林晚,霜叶红于二月花)”
Buổi tối hôm đó, trời đổ mưa dịu dàng,
tiếng mưa rơi thánh thót ngoài hiên. Trên bậc thang, thanh âm đều đặn
vàng lên nhẹ nhàng tựa khúc nhạc êm tai. Tranh ôm gối ngồi trên giường
nghe tiếng mưa rơi tí tách, đêm nay nàng không ngủ được. Người xưa
thường nói “thu vũ liên miên (mưa thu không dứt)”, giờ phút này được đắm mình giữa tiết trời như thế, quả thật…thú vị! Tranh kéo lại chiếc áo
khoác dệt bằng bằng gấm cuộn quanh thân mình, thời tiết càng lúc càng
lạnh, chăn nệm lại không được ấm lắm, bọn hạ nhân trong cung này cũng
thật là….Tranh thì không sao cả, nàng chỉ sợ ủy khuất cho Tình Sương
Tình Tuyết. Tranh thở dài rồi kéo lại nệm giường, nàng không gọi bất cứ
người nào mà tự tay cầm lấy ngọn nến bước vào thư phòng.
Tranh ngồi sau thư án, thanh âm tí tách
bên ngoài lại càng thêm rõ ràng, từng giọt tí tách tí tách nhịp nhàng
tựa như đang thấm sâu vào lòng nàng.
Hoa điểu triền miên,
Vân lôi phấn phát,
Huyền tuyền u yết,
Tuyết nguyệt không minh.
(花鸟缠绵,云雷奋发,弦泉幽咽,雪月空明)
Bao nhiêu ý niệm, hoặc hiểu, hoặc không,
hoặc trào dâng, hoặc thê lương, hoặc hư tĩnh, mọi người đều có cái nhìn
của chính mình. Hiện tại Tranh ngồi tại nơi đây nghe mưa rơi, lại nói
nàng vốn không phải người đa sầu đa cảm, vậy mà vẫn không ngăn được thê
lương lẫn bi ai. Tranh khẽ mỉm cười tiến đến thư án, nàng chuẩn bị bút
nghiên rồi chậm rãi hạ bút. Trên nền giấy trắng tinh hiện lên một bài
thơ:
Trang ngổi thẩn thờ trên ghế, liếc thấy mấy vần thơ mình vừa hạ bút, xem đi xem lại, bất giác nàng ngây ngốc cả người.
***
“Hiên tại là canh mấy?”, Thánh Cảnh Đế buông ngự bút hỏi Cao Viễn.
“Hồi bẩm bệ hạ, đã là canh ba”, Cao Viễn khom người đáp.
“Vậy sao?”, Thánh Cảnh Đế từ ngai vàng
đứng dậy, hắn đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, bóng đêm trầm
trầm, mưa vẫn rỉ rả không dứt. Hơn mười ngày do dự cùng phân vân, rốt
cục Hoàng Đế đã hạ quyết tâm, hắn rời khỏi thiên điện.
“Bệ hạ!”, Cao Viễn vội vã cầm lấy áo choàng chạy theo, “Bệ hạ, để nô tài gọi người chuẩn bị ngự giá?”
“Không cần”, Thánh Cảnh Đế nói một tiếng, cước bộ vẫn không ngừng bước ra ngoài cửa điện. Đến trước Thừa Kiền
Cung, Cao Viễn âm thầm rùng mình, hắn không dám lên tiếng mà lẳng lặng
đuổi theo Thánh Cảnh Đế.
Ba ngàn cấm vệ quân, cẩm y vệ phụng chỉ
luân phiên trấn thủ Thừa Kiền Cung, đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy Hoàng
Thượng ngự giá đến, bọn họ không chút chậm trễ liền vội vàng hành lễ.
Trầm thượng cung cùng Tình Sương Tình Tuyết nhanh chân bước ra hành lễ,
nói là nương nương đã đi nghỉ từ sớm. Thánh Cảnh Đế để các nàng ở lại
bên ngoài, hắn tự mình bước vào thiên điện. Cửa phòng vừa hé, hắn vô
cùng hốt hoảng, trong phòng yên ắng, chăn gối giá lạnh không một bóng
người.
Không thể nào! Không thể nào!…
Thánh Cảnh Đế tái mặt gọi to, chẳng
lẽ…Tranh đã trốn khỏi cung, long nhan giận dữ truyền gọi sáu nữ quan
cùng thống lĩnh cấm vệ quân, cẩm y vệ. Mọi người kinh hoàng run rẩy, bọn họ chỉ nói không nhìn thấy nương nương ra khỏi tẩm điện. Ba ngàn cấm vệ quân đã nghiêm cẩn tra xét trong ngoài Thừa Kiền Cung nhưng vẫn không
thấy bóng dáng quý phi, nhất định là người vẫn còn đang ở trong cung.
Nữ quan hồi báo nơi thư phòng vẫn còn ánh sáng, Thánh Cảnh Đế không chần chừ, hắn đẩy mạnh cửa thư phòng bước vào liền nhìn thấy Tranh đang gối đầu ngủ say. Lão thiên a!…Mọi người thở
phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ im lặng lui xuống. Hoàng Đế tiến đến cạnh
bàn, đã hơn mười ngày nay hắn không được nhìn thấy gương mặt này, trong
lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, hắn vừa yêu vừa hận. Tranh cau mày cựa
mình, tựa như sắp tỉnh dậy, hắn vội vàng điểm huyệt ngủ của nàng rồi ôm
xiết nàng trong vòng tay. Thời điểm xoay người trở về tẩm phòng, hắn vô
tình nhìn thấy mảnh văn tự trên bàn. Hắn liếc mắt đọc qua một lượt liền
không tránh khỏi ngây ngốc một hồi.
Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dư nguyệt.
Sáng hôm sau, Tranh thức tỉnh, nàng mơ hồ nhớ lại đêm qua hình như mình ngủ quên tại thư phòng, tại sao bây giờ
lại nằm trong tẩm điện? Trong mộng, nàng bình yên tựa vào ngực ai đó,
nhìn lại trên người còn khoác áo ngủ bằng gấm màu hoàng kim, nguyên lai
là vậy! Tranh lặng lẽ không nói môt lời, nàng chậm rãi tắm quá loa rồi
trở về thư phòng đọc sách. Không xong! Những câu thơ nàng viết đêm qua
đã bị lấy đi rồi!
Không khí tĩnh lặng của buổi bình minh
sau cơn mưa đêm qua bị phá vỡ, thánh chỉ đã đến Thừa Kiền Cung. Căn cứ
theo nội dung thánh chỉ, cứ cách ba ngày quý phi nương nương có thể đến
ngự hoa viên ngắm cảnh, mỗi lần chỉ có thể kéo dài nửa canh giờ. Tranh
cười khổ, tựa như “phóng thích” phạm nhân, không có còn tốt hơn có a!
Vật phẩm đưa đến Thừa Kiền Cung tốt hơn một chút, chắc là quý phi nương
nương sắp sửa “đắc sủng” trở lại a! Trầm thượng cung và sáu nữ quan cao
hứng thay Tranh, nhưng bản thân người trong cuộc chỉ mỉm cười, loại sự
tình này không nằm ngoài dự đoán của nàng. Chỉ là nàng vốn nghĩ lần này
chọc giận hắn như thế, hắn có thể đem nàng nhốt vào lãnh cung, chí ít
cũng ra lệnh cho nàng xuất gia làm ni cô a! Nhưng một đạo thánh chỉ
này…ai~càng nghĩ càng đau đầu!
Rốt cục cũng đến thời khắc “phóng thích”, Tình Sương Tình Tuyết cùng Tranh dạo quanh ngự hoa viên, xung quanh
thấp thoáng bóng dáng đội cấm vệ quân hộ tống. Tranh nhìn thấy cảnh này
liền không khỏi buồn cười, nơi đây là ngự hoa viên, biết bao ánh mắt
đang chăm chăm nhìn vào, hắn cho nàng là ai a, dù nàng mọc cánh cũng sợ
không thể bay thoát nữa là? Dùng bao nhiêu cao thủ như vậy chỉ để “rình
rập” nàng sao? Tranh thở dài chán nản, hiếm khi được ra ngoài, chi bằng
cứ thoải mái ngắm phong cảnh vậy. Trời thu xanh trong, trong không khí
phảng phất hương hoa, quả nhiên “vạn lí vô vân, tình không lãng lãng”
(万里无云,晴空朗朗-Ngàn dặm không mây, trời xanh vời vợi). Trong ngự hoa viên
ngập tràn các loại hoa, có vàng, có hồng, có tím, có trắng, muôn màu
muôn vẻ. Tranh say sưa ngắm nhìn, Thượng Quan Phong tiến lên nói rằng đã đúng nửa canh giờ, thỉnh nương nương hồi cung. Tranh lưu luyến nhưng
đành phải trở về Thừa Kiền Cung.
Qua vài ngày, các cung đều nhận được ý
chỉ, nói là Thái Hậu nhiễm phong hàn, Hoàng Đế ra lệnh cho các tần phi
đến vấn an. Tất cả mọi người đều phụng chỉ đến Trưởng Khánh Cung, Thừa
Kiền Cung cũng không ngoại lệ, Tranh đang ngồi trên kiệu đến Tây Cung
vấn an Thái Hậu.
Đứng trước cửa Trưởng Khánh Cung, Tranh
như không tin vào mắt mình. Hoàng thượng! Hoàng thượng đang đứng đó uy
nghi, nguyên lai Thánh Cảnh Đế cũng đến Trưởng Khánh Cung vấn an Thái
Hậu. Tranh thật khó xử, chỉ là…nàng không thể không bước vào. Lại
nói…làm sao đối mặt với hắn đây, trái tim nhỏ bé của quý phi nương nương đang đập loạn nhịp!
“Thỉnh an quý phi, nương nương thiên
tuế!”, Cao Viễn đứng sau cánh cửa, hắn thoáng nhìn thấy Tranh tiến vào
liền vội vã tiến đến nghênh đón. Từ khi Thừa Kiền Cung xảy ra chuyện tới nay, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn có thể thoải mái cười thầm.
Nguyên lai hôm nay Thái Hậu chỉ bị bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại. Bất
quá…sau buổi tối bệ hạ từ Thừa Kiền Cung “chôm” bài thơ kia mang trở về
liền thâm trầm đăm chiêu cả ngày. Thời điểm phê duyệt tấu chương, Hoàng
Đế thường xuyên ngẩn người, tâm trí để tận nơi nào. Cao Viễn nhìn bộ
dáng của bệ hạ liền hiểu…bệ hạ đối với nương nương vừa yêu vừa hận,
trong lòng vừa muốn gặp lại nhưng cũng không dám gặp, mâu thuẫn lên đến
tột cùng. Vừa lúc Trưởng Khánh Cung phái người hồi báo “Thái hậu nhiễm
phong hàn”…ai~… “cơ hội ngàn năm một thuở” a! Bệ hạ thừa dịp này triệu
lệnh cho phi tần các cung đến thăm hỏi Thái Hậu, ngự giá cũng nhanh
chóng chạy thẳng đến Trưởng Khánh Cung. Lúc trước Thái Hậu cũng sinh
bệnh nhưng làm gì có chuyện bệ hạ quan tâm như vậy? Hôm nay ngài lại còn rề rà ở mãi tại Trưởng Khánh Cung, người khác không biết, Cao Viễn là
ai a? Nhất định bệ hạ muốn gặp quý phi đến chết đi được!
Tranh tiến vào thiên điện, nữ quan hồi
bẩm, nói là Thái Hậu đang dùng thuốc, thỉnh quý phi chờ một chút. Tranh
lẳng lặng ngồi xuống ghế kiên nhẫn chờ đợi. Trong thiên điện, tần phi
các cung đã đến đông đủ, nhìn thấy Tranh đến, tuy nói là “quý phi thất
sủng” nhưng dù sao nàng cũng là quý phi nương nương, phẩm vị cao hơn bọn họ nên chỉ đành miễn cưỡng đứng lên hành lễ. Tranh cũng không quan tâm, nàng đáp lễ vài câu rồi lẳng lặng ngồi ở nơi này. Một lát sau, nữ quan
đến truyền chỉ, Thái hậu cho gọi quý phi nương nương. Tranh bước sau nữ
quan tiến vào trong liền thấy Thái Hậu đang tựa người trên giường, Thánh Cảnh Đế ngồi bên cạnh. Tranh giật thót cả người, nhớ lại buổi tối hôm
ấy…trong lòng nàng không khỏi bấn loạn.
“Bệ hạ thánh an! Mẫu hậu kim an!”, Tranh cố gắng trấn định tâm tình.
“Bình thân”, Thánh Cảnh Đế lạnh nhạt lên tiếng.
“Tạ ơn bệ hạ”, Tranh đứng dậy, nàng thực
sự không biết phải làm gì nên chỉ đứng đó lóng ngóng. Hôm đó rõ ràng
nàng ngủ rất say, không biết có xảy ra chuyện gì không? Hôm nay là lần
đầu tiên hai người chính thức gặp mặt kể từ khi vụ đó xảy ra. Trong
không gian trầm lặng, Tranh lặng lẽ nhìn qua, chỉ thấy thần sắc của hắn
rất kém, thoáng có vẻ mệt mỏi. Tranh trầm tư cúi đầu, trong lòng chua
xót. Thế nào là “gần trong gang tấc mà nghìn trùng cách xa”, bây giờ
nàng đã hiểu được rồi. Tiết Thái Hậu nhìn người này lại liếc sang người
kia, nhìn thấy bộ dạng của cả hai, tuy Hoàng Đế vẫn không để lộ biểu
tình gì trên mặt, nhưng để rồi xem…!
“Quý phi đến gần đây, để ai gia nhìn một
chút”, Tiết Thái Hậu lên tiếng. Thái Hậu đặc biệt để các tần phi chờ ở
bên ngoài chính là vì muốn nhìn xem rốt cuộc quý phi thất sủng thật sự
hay chỉ là tin đồn thất thiệt. Một khi không moi được tin tức nào từ
biểu hiện của hai người, lúc đó tính cách khác cũng không muộn.
“Tuân lệnh”, Tranh ngoan ngoãn tiến đến
gần giường, Tiết Thái Hậu nhẹ nhàng kéo tay nàng rồi nói, “Mới có mấy
ngày không gặp, quý phi ốm đi rất nhiều! Không khỏe lên chút nào sao?
Hôm trước ai gia cho Đức phi đến thăm ngươi, nàng trở về nói rằng ngươi
rất khỏe, sao ta lại thấy không giống như thế?”
“Hồi bẩm mẫu hậu, chắc là do thần thiếp
mặc trang phục mỏng manh nên nhìn tựa như ốm đi!”, Tranh đáp một câu,
Tiết Thái Hậu liếc xem sắc mặt của Thánh Cảnh Đế, biểu hiện rất ư lạnh
nhạt, nghe Tranh nói xong cũng không lên tiếng, trong lòng nàng đã rõ
mười phần nên chỉ mỉm cười mà không hỏi thêm. Thật sự là tra tấn a!
Tranh tựa như đang ngồi trên đống than, nàng không chịu được không khí
trong phòng nên xin phép cáo từ, bảo là không dám quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi. Mục đích của Tiết Thái hậu đã đạt được, từ thái độ của hai
người…xem ra quý phi đã thật sự “thất sủng”. Nếu là bình thường, Hoàng
Đế làm gì để cho quý phi rời đi, hôm nay vô tình gặp phải quý phi, chắc
hẳn bệ hạ rất mất hứng nên mới…đây chính là thái độ hắn đối với tần phi
thất sủng. Tiết Thái Hậu cực kỳ cao hứng, nàng say sưa trong men chiến
thắng nên làm sao biết được tâm tư của Thánh Cảnh Đế.
Hôm nay Thánh Cảnh Đế gặp Tranh, biểu
hiện bên ngoài tuy băng lãnh nhưng trong lòng cơ hồ đang bốc hỏa. Mỗi
khi nhớ lại việc nàng không cần hài tử với hắn, lại nhân cơ hội đến Từ
Ân Tự dâng hương lập ý đồ đào tẩu, lửa hận trong lòng hắn dâng trào cực
điểm. Tuy nhiên, những lúc nhớ lại thời điểm hai người “đồng giường cộng chẩm”, những câu thơ buổi tối hôm đó hắn bắt gặp trong tay nàng, làn
sóng yêu thương ào ào tràn về. Trong lòng hắn nhất thời mâu thuẫn cực
kỳ, không nói nên lời, thầm nghĩ chỉ cần lẳng lặng nhìn thấy Tranh Nhi
là được, không ngờ lại bị Tiết Thái Hậu hiểu lầm.
***
Từ lần gặp mặt ở Trưởng Khánh Cung đến
nay đã khá lâu rồi. Tranh cũng khó khăn không kém Thánh Cảnh Đế, mỗi khi nhàn nhã nhớ lại đoạn thời gian mới tiến cung, trong lòng nàng không
khỏi cảm thán cùng chua xót. Lại nói ban đầu nàng rất hận hắn, hận hắn
cưỡng bức ép buộc nàng, nhưng về sau hắn rất chu đáo cùng ôn nhu, dùng
cả tấm chân tình bồi đắp cho nàng. Vốn nàng đã nghĩ chính mình tuy thân
xác ở tại trong cung nhưng tâm hồn vẫn giữ cho riêng mình, chỉ là…chuyện tình cảm làm sao có thể nói trước, từng bước, từng bước nàng lại bị
cuốn vào mê cung không lối thoát. Tại Trưởng Khánh Cung nhìn thấy hắn
long nhan tiều tụy, nàng thật đau xót…nguyên lai nàng đã gây thương tổn
cho hắn quá sâu? Dù nàng làm thế nào cũng không báo đáp được tấm chân
tình này. Hết thảy vốn không nằm trong dự định của Tranh, nhưng nàng lại không biết giải thích với hắn thế nào nên chỉ đành im lặng. Tranh đứng
lặng trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng lại cất tiếng thở dài.
Tình Sương Tình Tuyết lẳng lặng đứng nhìn ba ngàn cấm vệ quân bao vây từ xa, lại nói chốn thâm cung tịch mịch,
chẳng lẽ…ba ngàn cấm vệ quân này sẽ vây khốn cô nương tại Thừa Kiền Cung cả đời?
“Thanh âm gì vậy?”, Tranh nghe được tiếng khóc nỉ non đâu đây, nàng ngẩng đầu hỏi Tình Sương.
“Nương nương, hình như có người đang khóc!”, Tình Sương tai mắt linh mẫn, nàng nhận biết thanh âm rõ nhất.
“Tình Tuyết, tìm thấy chưa?”. Trong cung
nếu không có đại tang mà khóc than ở ngự hoa viên như thế là phạm điều
kiêng kị. Tình Tuyết tra xét một hồi liền mang trở về một cung nữ, thoạt nhìn rất thanh tú, Tranh nhìn thấy trên khóe mắt nàng vẫn còn ẩn lệ.
“Nô tì khấu kiến quý phi nương nương, nương nương thiên tuế!”, cung nữ kia quỳ xuống hành lễ.
“Ngươi mau lau nước mắt, đừng để người
khác nhìn thấy. Ngươi tên gì? Gặp phải chuyện gì? Tại sao ngồi khóc ở
đây?”, cung nữ này chỉ độ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
“Hồi bẩm nương nương, nô tì là thị nữ của Lý tiệp dư, gọi là Tú Nhi”, cung nữ trả lời trôi chảy, “Hôm nay nô tỳ
ngồi khóc ở nơi này là bởi vì trong lòng nô tỳ có chuyện thương tâm,
nhất thời không kiềm nén được. Thỉnh nương nương không trách tội”
Tú Nhi nói chuyện cực kỳ lễ độ, trong lòng Tranh vốn đã có thiện cảm lại càng yêu thích hơn, “Ngươi có đọc sách?”
“Khởi bẩm nương nương, phụ thân nô tì vốn là nho sinh, thuở nhỏ có dạy nô tỳ đọc sách viết chữ”, Tú Nhi đáp lời,
nhìn thấy Tranh ôn nhu, hòa ái, lại nghe người trong cung đồn rằng quý
phi nương nương tính tình ôn hòa, dễ gần, trong lòng nàng bất giác nảy
lên một ý nghĩ.
Tú Nhi vội vã quỳ xuống, “Hôm nay nô tì
gặp được quý phi, cũng là ân đức của nô tỳ. Thỉnh quý phi nương nương
thành toàn tâm ý của nô tỳ, nô tỳ nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp ân đức của nương nương”
“Ngươi đứng lên rồi nói! Nếu ta có thể giúp được, ta sẽ giúp”, Tranh thấy nàng quỳ xuống liền vội vàng lên tiếng.
“Tuân chỉ!”, Tú Nhi lên tiếng, “Khởi bẩm
nương nương, gia cảnh của nô tỳ không đến nỗi khó khăn, nhưng thời gian
vừa rồi phụ thân cảm nhiễm phong hàn, vốn chỉ là bệnh nhẹ nhưng không
ngờ gặp phải lang băm, khi chữa trị cho phụ thân lại dùng sai dược khiến phụ thân mất mạng. Từ đó về sau, gia cảnh lâm vào khó khăn, nô tỳ cùng
mẫu thân, đệ đệ nương tựa nhau sống qua ngày. Mẫu thân vì gia cảnh khó
khăn nên để nô tỳ tiến cung. Mấy ngày trước Thái Hậu nhiễm phong hàn, có người nói các thái y trong Thái Y Viện sắc thuốc không tiện nên mới
phân phó vài nữ quan đến thái y viện học hỏi, nếu vị chủ tử ở cung nào
sức khỏe không tốt cũng có thể dễ dàng hầu hạ. Phụ thân nô tì bởi vì
dùng sai dược mà mất nên nô tỳ có chút hiểu biết về y dược, nô tì đã cầu xin đại tổng quản ở Trưởng Khánh Cung cho nô tỳ đến Thái Y Viện. Chỉ
là…nô tỳ gia cảnh bần hàn, không có gì đáng giá để hậu tạ tổng quản nên
bị tổng quản chửi mắng một hồi rồi đuổi đi, vì thế nô tì mới…nô tì
mới…Thỉnh nương nương thành toàn cho nô tỳ!”
Tranh nghe Tú nhi phân trần liền cảm thấy kinh ngạc, cũng có phần đồng cảm. Nàng nhớ đến tình cảnh của mình, bởi
vì Bạch bá bá bị bệnh nên nàng mới kiên trì học y, “đồng cảm tương lân”
a! Tranh đang định phân phó người đến Trưởng Khánh Cung cầu xin lại bị
Tình Sương ngăn cản, “Cô nương, ta biết cô nương muốn giúp nàng, nhưng
xin cô nương nghĩ lại, hiện giờ người đứng đầu trong cung là Thái Hậu,
mọi chuyện đều do Thái Hậu định đoạt. Nếu cô nương nhúng tay vào chuyện
này…chỉ sợ không ổn!”
“Không sao đâu, nếu Thái Hậu trách tội,
ta chịu trách nhiệm là được. Thái Hậu sẽ chỉ giáo huấn ta một trận mà
thôi, không sao!”. Tranh mỉm cười hứa giúp đỡ Tú Nhi, nàng phân phó
người đến gặp tổng quản Trưởng Khánh Cung. Một lát sau, thượng cung nữ
quan trở về hồi báo sự tình đã giải quyết thỏa đáng. Tú Nhi ngàn lần cảm tạ Tranh mới lui về Thái Y Viện.
Nguyên lai đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng
rơi vào tay người khác lại là cơ hội ngàn năm một thuở, từ đó phát sinh
một hồi “phong ba bão táp”.
***
Ba ngày sau, Thánh Cảnh Đế xuất phát đến Lâm Uyển săn bắn, một đạo ý chỉ từ Trưởng Khánh Cung được mang đến cho Tranh.
“Phụng ý chỉ của Thái Hậu, Thừa Kiền Cung quý phi Liễu thị không tuân cung quy, tự tiện can thiệp sự việc nội
cung, cậy thế cậy quyền. Hậu cung chỉ có Hoàng Hậu được quyền quản lý
lục cung. Nay quý phi phạm tội, phạt quỳ trước cửa Trưởng Khánh Cung làm gương cho mọi người”. Tổng quản Trưởng Khánh Cung âm thanh lạnh như
băng tuyên ý chỉ, hắn quay về phía Tranh vung phất trần, “Quý phi nương
nương, thỉnh!”
Trong lòng Tranh âm thầm thở dài. Nguyên
lai nàng nghĩ Thái Hậu nếu có truy cứu thì quá lắm chỉ trách mắng nàng
vài câu, nào ngờ…xem ra người không vừa mắt với mình có rất nhiều a!
Tình Sương Tình Tuyết nghe nội dung thánh chỉ liền như “sét đánh ngang
tai”, sức khỏe cô nương không được tốt, hai ngày nay thời tiết lại bắt
đầu trở lạnh, nếu quỳ gối ngoài kia…làm sao cô nương chịu nổi! Phải làm
sao bây giờ?
“Tình Sương Tình Tuyết, còn có Trầm
thượng cung, các ngươi về trước đi”, Tranh nhìn sắc mặt lo lắng của các
nàng liền nhẹ nhàng nói.
“Nương nương! Nương nương…”
“Không cần lo lắng, Thái Hậu chỉ phạt một mình ta, không liên quan đến các ngươi. Huống chi ta nghĩ chắc cũng quỳ không lâu đâu, có thể chỉ một lát…”, Tranh biết rõ lần này nàng trốn
không thoát, nhưng chỉ ý Thái Hậu không thể không tuân, nàng không muốn
bọn họ bị mình liên lụy nên tìm cớ đuổi trở về Thừa Kiền Cung. Nếu là
phụng chỉ đến Trưởng Khánh Cung, cấm vệ quân sẽ không theo hộ tống, để
các nàng trở về Thừa Kiền Cung so với ở lại đây tốt hơn nhiều.
Tình Tuyết chưa kịp nói gì, Tình Sương
luôn trầm tĩnh, làm sao không hiểu được, ở đây đều là tai mắt của Thái
Hậu, trở về Thừa Kiền Cung còn có thể nghĩ được biện pháp tốt hơn. Nàng
vội vàng kéo tay Tình Tuyết rồi quay sang Tranh nhỏ giọng nói, “Cô nương cố chịu một chút, chúng ta nhất định tìm cách báo cho bệ hạ”.
Tranh a Tranh, ngày đó ngươi làm cho hắn
thương tâm như thế, hôm nay nếu hắn biết thì đã sao? Thiên gia thật khéo bày trò, báo ứng! Là báo ứng a! Nàng tổn thương hắn, hôm nay đổi lại là mẫu thân hắn hoàn trả lại trên người nàng.
Tin tức chấn động như thế, chỉ trong thời gian ngắn, tần phi các cung đã tụ tập đến Trưởng Khánh Cung. Tiết Thái
hậu cố ý để tin tức lan truyền ra ngoài, mọi người tuy nói đến thỉnh an
Thái Hậu nhưng chủ yếu là muốn nhìn xem quý phi nương nương bị phạt
thành bộ dáng thế nào. Lời vàng ý ngọc tuôn ra không ngừng, an ủi có,
chia sẽ có, chỉ là ẩn ý trong đó làm sao Tranh không hiểu…Tranh lắc đầu
thương cảm thay cho số phận.
***
Tám mươi dặm bên ngoài Thượng Lâm Uyển là khu vực mà các đời đế vương thường tập trung tổ chức săn bắn. Chu vi
Thượng Lâm Uyển rất lớn, bên trong lại có nhiều loại thảo mộc lâu năm,
cũng không ít những loài thú quý hiếm. Các đời Hoàng Đế đều không ngừng
tu sửa Lâm Uyển, lại nói Thánh Cảnh vương triều đang trong thời bình, dĩ nhiên càng có nhiều tài lực lẫn nhân lực để kiến tạo lại. Từ hoàng cung đến Thượng Lâm vốn phải đi qua một đoạn đường dài, huống chi khi Hoàng
Đế xuất cung liền có rất nhiều nghi thức, lộ trình đã dài lại càng kéo
dài. Tâm tình Thánh Cảnh Đế không tốt, ngự giá vừa đến nơi liền vội vã
cưỡi ngựa bắt đầu chuyến săn bắn. Cao Viễn dẫn theo đội thị vệ vội vàng
đuổi theo, nhưng Thánh Cảnh Đế cưỡi thần mã, tất cả mọi người đều không
đuổi kịp. Đột nhiên, người ngựa phía trước dừng lại, mọi người phía sau
cũng vội vàng kéo dây cương. Thánh Cảnh Đế giương cao dây cung, mũi tên
bay vút không lưu lại dấu vết, hướng tên lao thẳng về phía bụi cỏ. Nội
thị xuống ngựa mang trở về một con hồ ly sắc lông đỏ rực.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống hô to “Bệ
hạ anh vũ!”, Thánh Cảnh Đế hoàn toàn không một tia cao hứng. Nhìn nội
thị còn ôm hồ ly trên tay, trong lòng không khỏi lại nghĩ tới ngày ấy
tại Trưởng Khánh Cung trông thấy Tranh nhi, quả thật nàng ốm đi rất
nhiều, quần áo trên người cũng đơn bạc, hiện tại đang là cuối thu, thân
mình nàng vốn không khỏe, nếu không tịnh dưỡng cẩn thận…e là sẽ tổn
thương nguyên khí.
“Lấy da tiểu hồ ly này làm áo choàng rồi
đưa đến Thừa Kiền Cung, phân phó các nàng đưa tận tay quý phi nương
nương”, Thánh Cảnh Đế đơn giản phân phó Cao Viễn một câu rồi vội lên
ngựa phóng đi. Cao Viễn trong lòng thầm than, bất luận bệ hạ có thương
tâm như thế nào vẫn không buông quý phi ra được.
***
Tình Sương Tình Tuyết cùng Trầm thượng
cung đi đi lại lại trong Thừa Kiền Cung, trong lòng nóng như lửa đốt. Đã qua mấy canh giờ, cô nương còn chưa trở lại, rốt cuộc định quỳ đến bao
giờ. Thân thể cô nương đã không khỏe, hiện tại lại là mùa thu, mặt đất
càng tỏa ra khí lạnh, làm sao cô nương chịu được?
“Đại nhân, người đã phân phó thuộc hạ đến thông báo bệ hạ chưa?”, Thừa Kiền Cung “nội bất xuất ngoại bất nhập”,
không một ai được phép ra ngoài, Tình Sương chạy vội ra ngoài điện hỏi
thăm tin tức từ Phó thống lĩnh cẩm y vệ.
“Cô nương, hiện tại chúng ta phụng chỉ
canh gác ở đây, bệ hạ cũng đã hạ thánh chỉ không cho phép người của Thừa Kiền Cung rời khỏi đây nửa bước, thân là thần tử, ta không thể kháng
chỉ a!”, Phó thống lĩnh cẩm y vệ khó xử vô cùng. Ba ngàn cấm vệ quân do
chính kim khẩu của bệ hạ phân phó: không được phép rời Thừa Kiền Cung đi nửa bước. Tuy bọn họ chưa hề gặp qua vị quý phi nương nương kia, mỗi
khi truyền lời đều cách một tầng thiên điện, nhưng ngữ điệu hòa ái văn
nhã thập phần tôn trọng kia cũng khiến bọn họ rất có hảo cảm. Chỉ
là…thân làm việc theo thánh mệnh, hắn không dám kháng chỉ, cũng không
giúp được gì.
Tình Sương bắt gặp bộ dáng khó xử của Phó Diêu liền thất vọng trở về thiên điện. Tình Tuyết nhìn sắc mặt Tình
Sương cũng đoán được phần nào. Hai người liếc mắt nhìn nhau, nếu không
còn cách nào khác thì dù phải mất mạng bọn họ cũng liều xông ra ngoài,
không thể để cô nương quỳ mãi nơi đó! Ai biết được tiếp theo Thái Hậu
còn sử dụng thủ đoạn gì để đối phó với cô nương nữa! Sắc trời càng ngày
càng tối, rốt cuộc cô nương phải quỳ đến bao giờ!
“Cách này có được không?”, Tình Tuyết vội hỏi Tình Sương.
“Trong tình hình này, cấm vệ quân nhất
định sẽ không cho chúng ta đường đường chính chính thoát ra ngoài, một
khi đã như vậy, chúng ta cứ chờ thêm một chút nữa, nếu cô nương vẫn chưa trở về thì chúng ta phải tìm cách thoát ra ngoài, cố gắng không kinh
động bọn họ, ta nghĩ Phó thống lĩnh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu kinh động đến cấm vệ quân, vậy…chúng ta cứ trực tiếp xông ra ngoài!”,
Tình Sương cắn răng quyết định.
“Trực tiếp xông ra ngoài?”, Tình Tuyết kinh hãi thất sắc.
“Đúng vậy! Đây là biện pháp cuối cùng.
Nếu chúng ta cùng cấm vệ quân phát sinh xung đột, chuyện này nhất định
sẽ kinh động đến bệ hạ. Tuy Thái Hậu đứng đầu hậu cung nhưng vẫn không
thể tham gia chính sự, huống chi những thị vệ trấn thủ bên ngoài Thừa
Kiền Cung phụng thánh chỉ của bệ hạ, Thái Hậu cũng không dám tùy tiện
động tay. Theo đó, nếu sự tình phát sinh nghiêm trọng, Thái Hậu sẽ không làm gì được, dù sao bệ hạ vẫn còn tại vị, Trưởng Khánh Cung nhất định
phải vuốt mặt nể mũi”, Tình Sương bình tĩnh phân tích.
“Nhưng…nếu chuyện này liên lụy đến cô nương thì sao?”
“Tạm thời chỉ còn cách này, sức khỏe cô
nương càng ngày càng kém, nếu bệ hạ có ở đây thì sự tình cũng không đến
nỗi…! Hơn nữa, kế hoạch lần này của chúng ta cũng không nhất định sẽ
kinh động cấm vệ quân, chẳng phải ta đã nói rồi sao, đó là hạ sách trong hạ sách! Mau gọi Trầm thượng cung các nàng đến đây, chúng ta thảo luận
một lần nữa”. Mắt thấy trời càng lúc càng tối, Tình Sương càng nóng
ruột, lão thiên a! Đừng đổ mưa ngay lúc này a!
“Được, ta đi gọi bọn họ!”, Tình Tuyết vội vàng chạy đi, Tình Sương thầm nghĩ trong lòng, cô nương thường nói kế
hoạch càng phức tạp thì càng dễ phát sinh sai sót, ngược lại, kế hoạch
càng đơn giản thì tỷ lệ thành công càng cao. Lúc này đây, nàng nhất định phải thật bình tĩnh!
***
Quý phi đắc sủng thì trong cung im hơi
lặng tiếng, quý phi thất sủng thì Thừa Kiền Cung trở thành tâm điểm, âm
thanh chát chúa đột nhiên truyền ra xa. Tiếng đao kiếm va chạm, âm thanh quát tháo, Thừa Kiền Cung chìm trong hỗn loạn. Tình Sương Tình Tuyết bị bao vây giữa tầng tầng lớp lớp cẩm y vệ, trong lòng thầm kêu “không
xong”. Các nàng chỉ định thực hiện kế sách đơn giản, không muốn kinh
động đến cấm vệ quân để xuất cung, nào ngờ một nữ quan nhút nhát không
làm nên chuyện khiến kế hoạch bị bại lộ. Bọn họ không đã còn biện pháp
nào, ngoại trừ “hạ sách trong hạ sách”!
“Đại nhân, làm sao bây giờ? Ra lệnh bắn tên hay sao?”, vị hộ vệ bên cạnh vội vàng hỏi ý Phó thống lĩnh.
“Không được, các nàng là nữ quan bên
người quý phi, không phải cung nữ bình thường, không nên đụng đến?
Truyền lệnh của ta, không được đụng đến một cọng tóc của các nàng, nếu
xảy ra vấn đề gì, không nói đến quý phi, ngay cả bệ hạ cũng sẽ không tha chúng ta”
Phó Diêu a Phó Diêu! Phó thống lĩnh một
khi đã vươn đến vị trí này dĩ nhiên thông minh có thừa, hắn trấn thủ tại Thừa Kiền Cung mấy ngày nay làm sao không hiểu được địa vị đặc biệt của Tình Sương Tình Tuyết? Hắn không thể công khai hỗ trợ thì chỉ có thể âm thầm thêm vây thêm cánh mà thôi! Hắn vội vã ban thêm một mệnh lệnh,
không được gây khó khăn cho Tình Sương Tình Tuyết.
Thừa Kiền Cung xảy ra “chuyện lớn” như
vậy, làm sao không kinh động đến Trưởng Khánh Cung. Tiết Thái Hậu cho
người tới dò hỏi, Phó thống lĩnh hồi báo chỉ là việc nhỏ không đáng kể,
không dám kinh động Thái Hậu, chính hắn sẽ thu xếp thỏa đáng. Tuy nhiên, Thái Hậu có ý chỉ, lệnh cho những cung nữ gây náo loạn tại Thừa Kiền
Cung đến Trưởng Khánh Cung để Thái Hậu tra hỏi. Phó thống lĩnh biết sự
tình không đơn giản như vậy liền đáp lời, “Thỉnh tâu lên Thái Hậu, thần
phụng thánh chỉ bệ hạ trấn thủ Thừa Kiền Cung, nếu không có thánh chỉ
của Hoàng Thượng, thứ cho thần không thể tuân theo. Hôm nay, hai vị nữ
quan này là tội phạm dưới tay cấm vệ quân, không thể xử trí theo nội
cung quy, chỉ có thể chờ thánh giá của bệ hạ trở về hỏi tội. Huống chi,
đây chỉ là việc nhỏ, không dám phiền đến Thái Hậu lo lắng, thần thỉnh
Thái hậu kim an thiên tuế!”
Nội thị trở về Trưởng Khánh Cung truyền
lời, chỉ trong chốc lát, tổng quản Trưởng Khánh Cung đích thân đến đây,
“Thái Hậu có chỉ, mang hai nữ quan đến Trưởng Khánh Cung tra hỏi, tuy
Phó thống lĩnh cẩm y vệ phụng chỉ trấn thủ Thừa Kiền Cung nhưng Thái Hậu là mẫu hậu của đương kim Hoàng Thượng, chẳng lẽ Phó thống lĩnh muốn
kháng chỉ bức cung sao?”
Phó thống lĩnh nghe xong mấy lời “trấn
áp” liền vội vàng quỳ xuống, “Thần không dám!”. Ý chỉ của Thái Hậu không thể chống lại, nhưng hắn lại có lòng bảo hộ Tình Sương Tình Tuyết, phải làm sao đây…ai…?
Tình Sương Tình Tuyết vẫn còn đứng ở nơi
này, trong lòng âm thầm nóng ruột. Khi các nàng vừa xông ra, Phó thống
lĩnh đã phái người tức tốc phi ngựa đến Thượng Lâm Uyển báo tin. Cũng đã lâu rồi a, tại sao đến giờ vẫn không có tin tức! Các nàng thì không nói gì, chỉ lo cho cô nương…
Ngay khi hai bên còn đang giằng co thì
đại môn thiên điện đột ngột mở toang, mọi người nhìn lại, Cao Viễn trên
tay còn ôm tấm áo choàng đỏ rực đứng nơi đó, Tình Sương Tình Tuyết nhẹ
nhàng thở ra, “Quý nhân đến rồi!!!”
***
Thừa Kiền Cung im lặng như tờ, đèn đuốc sáng choang.
Các nữ quan ra ra vào vào, trong tay cầm
nào khăn trắng, chậu nước, lọ thuốc, …bộ dáng vội vàng nhưng hoàn toàn
không gây một tiếng động.
Một chén thuốc giảm sốt được mang đến lại mang trở ra, hậu cung nhiều năm nay luôn luôn tĩnh lặng, đến khi quý
phi tiến cung liền mưa gió không ngừng! Sa rèm lay động, trầm hương
thoang thoảng, Tranh thiếp ngủ trên giường, tâm trí bộn bề hỗn loạn, đến khi cảm giác được hơi thở nóng bỏng phả trên mặt mình, sắc mặt nàng đã
muốn ửng đỏ lên.
Thánh Cảnh Đế chăm chăm nhìn nàng, gương
mặt tái nhợt, Tranh nhi của hắn! Khuôn mặt nhỏ nhắn hắn ngày ngày ôm
trong tay, giờ phút này không có chút khí sắc, nàng chỉ lẳng lặng nằm
đó, bình an trong mộng, tựa như mỗi đêm hai người “đồng giường cộng
chẩm” nàng cũng tựa vào ngực hắn, thanh lệ mà ngọt ngào. Mỹ mãn! Có thể
nhìn thấy nàng, hắn thực sự không dám nghĩ đến sự việc đêm đó. Thánh
Cảnh Đế cúi người, nhẹ nhàng vén suối tóc đen. Ngoài cửa sổ mưa dần dần
chuyển sang nhỏ giọt, tí tách, tí tách,…từng giọt yêu thương rót vào
lòng hắn.
Lúc Cao Viễn nhận được bồ câu đưa tin,
Hoàng Đế cả người lẫn ngựa phóng thẳng về đây. Trên đường trở về trời
lại mưa lớn, hắn càng nóng lòng như điên. Tranh nhi của hắn đang quỳ gối trước cửa Trưởng Khánh Cung a! Hoàng Đế phi ngựa như bay hồi cung, khi
hắn thi triển khinh công đến nơi, mưa đã tuôn trắng xóa nhưng không ngăn được tầm mắt kiếm tìm của hắn. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đang
ngất xỉu trên tảng đá, trái tim hắn như bị ai bóp nát! Đó là người yêu
của hắn, là bảo bối hắn nâng niu trên tay, ôm trong lòng ngực, vậy mà
nàng lại bị người ta làm ra nông nỗi này sao! Hắn hối hận! Nói tới nói
lui, chính hắn là nguyên nhân của tất cả mọi việc, nếu không phải hắn
lạnh nhạt nàng thì mẫu hậu làm sao có cơ hội…? Hiện tại nàng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại. Hắn triệu thái y đến hỏi, tất cả đều nói không có
đáng ngại, nương nương chỉ bị nhiễm lạnh, chỉ chờ nàng tỉnh lại uống
thuốc là có thể từ từ tĩnh dưỡng. Thánh Cảnh Đế cúi người hôn lên gương
mặt nhợt nhạt của Tranh rồi mới đứng dậy ra ngoài phân phó các nàng
tuyên thái y đến.
Nửa đêm, Thánh Cảnh Đế vẫn ngồi tại Thừa
Kiền Cung ôm Tranh vào lòng tựa như sợ nàng sẽ biến mất, nữ quan nội thị đứng hầu bên ngoài, thang dược lần lượt bê lên, thái y đứng ngoài điện
không dám rời nửa bước. Đèn đuốc sáng rực, Thánh Cảnh Đế không hề chợp
mắt, bảo bối nằm trong lòng hắn bắt đầu động đậy. Thấy Tranh có dấu hiệu sắp tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng gọi nhỏ, “Tranh Nhi! Tranh Nhi!…”
Trong mộng, Tranh cảm nhận được sự ấm áp
bao quanh mình, nàng đang yên ổn ngủ say nhưng lại phát hiện có người
đang gọi tên mình! Tranh từ từ chớp mắt, nàng nhìn thấy Thánh Cảnh Đế
sắc mặt ôn nhu đang nhẹ nhàng lay gọi mình, Tranh không khỏi ngây ngẩn
cả người. Thánh Cảnh Đế thấy nàng tỉnh lại liền cao hứng cực kỳ, hắn
phân phó nữ quan mang thuốc đến. Vừa quay đầu lại đã thấy Tranh nhìn hắn chăm chú không nói một lời, hắn phải làm gì đây?
Cả hai người không nói một lời nhưng
trong lòng hiểu. Sau một lúc, Hoàng Đế si ngốc nhìn nàng nói một câu,
“Bảo bối, nếu nàng không muốn mang thai hài tử của ta, ta sẽ không ép,
không sao…”. Tranh nhìn hắn, nam nhân này…nam nhân này… nước mắt nàng
rơi xuống như mưa.
Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại ba sơn dạ vũ thì.
(君问归期未有期,巴山夜雨涨秋池。何当共剪西窗烛,却话巴山夜雨时。)
===========================
===========================
KNQ đây, chúng ta lại có…thơ!
1- Bài thơ Tranh viết trong thư phòng giữa mưa thu tí tách là bài Ngu Mỹ Nhân Kỳ 1 – Thính Vũ (虞美人其一-聽雨) của Tường Tiệp.
*Bản gốc:
虞美人其一-聽雨
少年聽雨歌樓上
紅燭昏羅帳
壯年聽雨客舟中
江闊雲低
斷雁叫西風
而今聽雨僧盧下
鬢已星星也
悲歡離合總無情
一任階前點滴到天明
*Bản phiên âm:
Ngu Mỹ Nhân Kỳ 1 – Thính Vũ
Thiếu niên thính vũ ca lâu thượng
Hồng chúc hôn la trướng
Tráng niên thính vũ khách chu trung
Giang khoát vân đê
Đoạn nhạn khiếu tây phong
Nhi kim thính vũ tăng lô hạ
Mấn dĩ tinh tinh dã
Bi hoan ly hợp tổng vô tình
Nhất nhâm giai tiền điểm chích đáo thiên minh
*Bản dịch thơ:
Nghe Mưa
Nghe mưa tuổi trẻ lầu ca thượng
Đuốc đỏ mờ la trướng
Nghe mưa tuổi tráng khách thuyền rong
Sông rộng mây rà
Tiếng nhạn vẳng tây phong
Nghe mưa nay ở phòng tăng vắng
Tóc đã phơ phơ trắng
Buồn vui ly hợp thảy vô tình
Mặc sức ngoài thềm nhỏ giọt tới bình minh
2- Bài thơ cuối cùng là bài Dạ Vũ Ký Bắc (夜雨寄北- Đêm mưa gửi người phương bắc) của Lý Thương Ẩn.