Ngày mười bốn tháng tư năm Thánh Cảnh thứ mười hai, một buổi sáng trong lành, chim chóc ríu rít
hót vang, hương hoa nương theo sương sớm phảng phất trong không khí,
ngoài hoa viên Mẫu Đơn tưng bừng hé nở. Chỉ là, nắng xuân ấp áp yên tĩnh ấy lại bị âm thanh chấn động từ Thừa Kiền Cung phá vỡ.
Một đạo thánh chỉ khẩn cấp hủy bỏ buổi
lâm triều hôm nay, các đại thần có việc bẩm tấu đều phải…dời lại, tấu
chương dâng lên…cứ để đó. Hoàng cung bị bủa vây bởi không khí khẩn
trương. Các đại thần cực kỳ kinh ngạc, xưa nay Thánh Cảnh Đế đối với
việc triều chính luôn nghiêm cẩn, chưa để xảy ra tình huống như vậy, thế nhưng vừa nghe tin tức từ nội cung truyền đến: quý phi tại Thừa Kiền
Cung lâm bồn thì mọi người liền giật mình hiểu ra. Với sự sủng ái bệ hạ
dành cho quý phi, quả thật trách không được tại sao Hoàng Đế lại khẩn
trương đến thế.
Nội điện Thừa Kiền Cung.
Tranh mệt lã nằm trên giường, mặc dù rất
đau nhưng khi nhìn thấy gương mặt lo lắng bối rối của Thánh Cảnh Đế thì
nàng không khỏi bật cười. Mới vừa rồi khi nước ối bị vỡ, hắn luống cuống đến buồn cười vô cùng. Cung nữ nội thị hoảng loạn, cũng may thời khắc
quan trọng này còn có Tình Sương Tình Tuyết duy trì được sự bình tĩnh,
hai nàng vừa chỉ huy cung nhân nội thị vừa cho người truyền thái y cùng
bà mụ.
Thánh Cảnh Đế “được mời” ra nội điện,vì
quá lo lắng mà hắn đứng ngồi không yên. Lần lượt từng chậu nước ấm được
đưa tới, cung nữ ra vào liên tục, trong nội điện không ngừng vang lên âm thanh rên rĩ đau đớn, Thánh Cảnh Đế càng nghe càng muốn phát điên. Vầng thái dương nơi đằng đông chậm rãi leo đến đỉnh đầu rồi lại lượn lờ sang đằng tây, một ngày đã trôi qua, nội điện không truyền ra bất kỳ tin tức gì. Vốn dĩ sinh con đầu lòng sẽ không thể nhanh chóng được, mặc dù biết thế nhưng Thánh Cảnh Đế “quan tâm tất loạn”, hắn cảm thấy một mình xông pha nơi chiến trường còn hơn ngồi bất lực ở đây trong tình cảnh này.
Ngoại điện, gót chân hắn dường như đã giẫm nát thảm lót, nhóm ngự y
không dám rời cửa nội điện nửa bước để phòng ngừa sự cố.
Đêm tối, bầu trời điểm sáng bởi muôn vàn
ánh sao, ngự hoa viên ngập tràn hương hoa, không khí yên tĩnh mỹ lệ của
ngày xuân âm thầm lan tỏa. Không gian bình an đang chờ đợi một điều kỳ
diệu: đón chào một thế hệ Đế Vương nữa ra đời.
Bình minh ló dạng, đóa thạch lựu vừa hé
mở thì tiếng khóc trẻ con bỗng vang lên trong nội điện Thừa Kiền Cung.
Tất cả đều mừng rỡ không thốt nên lời, Thánh Cảnh Đế không còn nghĩ được gì nữa, hắn nhanh chân chạy như bay vào trong nội điện.
“Tranh Nhi!”, cuộc đời của hắn chưa từng
bao giờ thống khổ như thế này, thanh âm rên xiết của nàng luôn văng vẳng bên tai hắn, xé nát tâm can hắn mà hắn lại không cách nào giúp nàng
giảm bớt đau đớn. Chạy vội tới bên giường..hắn bỗng dừng chân rồi nhẹ
nhàng ôn nhu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Gương mặt Tranh tái nhợt
nhưng lại le lói nụ cười, nàng tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Tình
Sương cung kính ôm đứa trẻ đã được gội rửa sạch sẽ và bọc kín trong
chiếc khăn màu hoàng kim đưa đến bên cạnh hắn, “Chúc mừng bệ hạ! Là
hoàng tử!”, hắn run rẩy nâng tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của một sinh
mệnh vừa mới chào đời. Bảo bối của hắn a!
Tiểu Hoàng Tử chào đời như liều thuốc hồi sinh cả hoàng cung, mọi người đều bận rộn với những chuyện phải làm để
chăm sóc tiểu Hoàng Tử, càng huống chi hắn chính là người kế thừa ngai
vị! Ngày lại qua ngày…lễ đầy tháng…lễ một trăm ngày…lễ đặt tên…lễ nhập
danh tính vào gia phả hoàng gia…từng việc từng việc được tiến hành chu
đáo. Đảo mắt, hoàng tử đã gần tròn một tuổi, trong cung lại bắt đầu
chuẩn bị nghi thức thôi nôi.
Đang lúc tất cả mọi người bận rộn chân
không chạm đất thì một nhân vật quan trọng bỗng…biến mất không thấy bóng dáng, chính là mẫu thân tiểu hoàng tử, chủ nhân Khôn Trữ Cung.
Lăng Vân Các là một nơi rất đặc thù trong hoàng cung, trong đấy cất giữ biết bao tàng thư lịch đại, điển tịch quý giá, bút tích thư họa của các danh gia từ khắp mọi nơi, phải gọi là
trân quý vô cùng. Có tin đồn từ Lăng Vân Các truyền tới khiến mọi người
vô cùng nghi hoặc. Một tháng trước, Hoàng Hậu nương nương ngẫu nhiên
phát hiện nơi này liền đi vào trong đó độ một canh giờ, đột nhiên từ bên trong truyền ra tiếng thốt sợ hãi. Từ ngày hôm ấy đến nay, Hoàng Hậu
mỗi ngày đều đến đây, mỗi lần cũng khoảng hai đến ba canh giờ, đợi đến
khi Càn Thanh Cung hoặc Khôn Trữ Cung phái người đến thỉnh mới chịu trở
về. Hiện tại, khắp hoàng cung đều thắc mắc: Tại sao Hoàng Hậu bận rộn
như thế mà mỗi ngày đều ghé qua nơi này?
Thời gian trôi ngày, tâm trạng của Tranh
tốt lắm. Một tháng trước, nàng đến Lăng Vân Các liền phát hiện trong góc kệ một quyển Hồng Lâu Mộng. Xem tư liệu, quyển sách rõ ràng được tìm
thấy vào khoảng tám mươi năm trước, có lẽ một người hiện đại nào đấy
cũng đã xuyên không đến nơi này. Tám mươi năm, người nọ chưa chắc còn
sống nhưng nàng vẫn muốn gặp, biết rằng cố công tìm kiếm cũng không dễ
dàng, người hữu duyên ắt sẽ gặp lại, việc tìm được quyển sách cũng là
nhân duyên. Ở hiện đại, “Hồng Lâu Mộng” là bộ sách nàng yêu thích nhất,
thường mang theo bên người, mỗi ngày đọc một ít. Từ khi đến nơi này đã
có vài năm chưa được đọc qua. Trong Lăng Vân Các có quy định không được
mang sách ra ngoài, nàng không muốn vì việc nhỏ này mà làm phiền hắn,
vậy nên…mỗi ngày đến đây vài canh giờ không tốt sao? Hài tử đã có rất
nhiều người trông nom, hẳn sẽ không phát sinh việc gì. Tranh vừa đọc vừa tinh tế thưởng thức, quả nhiên thú vị. Nhóm tùy tùng để ý thấy mỗi lần
Hoàng Hậu từ trong Lăng Vân Các đi ra thì gương mặt biểu lộ rất nhiều
trạng thái, hoặc vui mừng, hoặc bi thiết, hoặc trầm tĩnh,… có lẽ…nương
nương bị ma nhập! Thánh Cảnh Đế cũng nhận thấy khác thường liền không
nén nổi mà tò mò tra hỏi. Tranh chỉ mỉm cười không nói, nàng tiện tay
lấy một quyển sách cùng hắn xem.
Cuối cùng cũng đến ngày tiểu Hoàng Tử
tròn tuổi. Tại kinh thành, vương công quý tộc, mệnh phụ phu nhân lũ lượt tiến cung chúc mừng, các dạng tặng phẩm quý giá lần lượt được đưa đến
Khôn Trữ Cung. Tranh vừa từ Lăng Vân Các trở về, liếc thấy đống vàng bạc châu báu cùng đủ loại trân kì chi vật bày khắp thiên điện, nàng không
khỏi đau đầu. Tranh lại mang Hồng Lâu Mộng ra xem lại, nàng không muốn
bận tâm quản lý những thứ này liền gọi Tình Sương Tình Tuyết đến phân
phó. Nghe xong, hai nàng vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, mọi người nói cô
nương bị ma ám cũng không sai, trên đời này có ai lại không đam mê những thứ này!?
Đúng canh giờ, hoàng thân quốc thích cùng ngự giá tiếng vào Trung Cung. Tiếp theo là phong tục “Trảo Chu” chọn đồ vật đoán tương lai, “tiết mục” này rất được mọi người chú ý. Thời điểm
trẻ con tròn một tuổi, xung quanh chúng sẽ bày những vật phẩm, nếu đứa
trẻ chọn món đồ nào thì thông qua đó sẽ đoán được vận mệnh của đứa trẻ.
Hôm nay, tất cả lễ vật đưa đến Khôn Trữ Cung có rất nhiều vật phẩm dùng
để “Trảo Chu”. Thánh giá vừa qua cửa cung liền có nội thị đến khải tấu,
báo rằng mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Hôm nay Thánh Cảnh Đế cực kỳ cao
hứng, hắn vội phân phó Cao Viễn mang vật phẩm hắn chuẩn bị mang đến cho
Tam Hoàng Tử chọn lựa. Các vương công quý tộc cùng mệnh phụ phu nhân
nhìn thấy trên tay Cao Viễn là truyền quốc ngọc tỉ, phía trên có khắc
dòng chữ “Thụ mệnh vu thiên, tức thọ vĩnh xương” (受命于天即寿永昌–Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi) liền không khỏi chấn động. Xem ra, chẳng bao lâu nữa thì Tam Hoàng Tử
của Khôn Trữ Cung sẽ cải xưng danh hiệu “Thái tử điện hạ”. Sự tình này
cũng không nằm ngoài dự đoán, trưởng tử từ chính thất lập vị Đông Cung
là chuyện đương nhiên, chỉ là mọi người không ngờ sự tình lại phát sinh
nhanh đến thế.
Tiến vào chính điện, mọi người không khỏi lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy trên nền chính điện bày la liệt các vật phẩm dùng để “Trảo Chu”. Ngoại trừ truyền quốc ngọc tỷ nằm chính giữa cùng
vài món văn phòng tứ bảo linh tinh, những vật phẩm còn lại đều là “yên
chi thủy phấn” dành cho…nữ nhi! Thánh Cảnh Đế cũng ngây ngẩn cả người,
theo quy định, vật phẩm để hoàng tử “Trảo Chu” sẽ do chính thân mẫu
chuẩn bị, hắn thực sự không hiểu Tranh Nhi bày trí như vậy là có ý tứ
gì?
Nội thị lên tiếng thông báo, Tranh ôm bảo bối đi ra, chưa kịp phân phó mọi người bình thân thì hài tử đã từ trên
tay nàng cựa quậy đòi xuống. Tiểu tử cực kỳ thông minh linh hoạt, chưa
được một tuổi đã có thể nói chuyện, tuy cước bộ không xa nhưng động tác
lại vững chắc mau lẹ vô cùng. Hôm nay, mọi người chỉ thấy hắn mặc bên
trong một chiếc yếm hồng, bên ngoài khoát thêm trang phục minh hoàng
thêu long phượng, bên hông còn đeo thêm chuỗi ngọc bội quý giá, phải gọi là “phấn trang ngọc trác” đáng yêu cực kỳ! Mọi người chỉ thấy hắn vung
tay loạn xạ, vươn tay chỉ trỏ đủ thứ trên thảm, tựa hồ đang đùa giỡn cực kỳ cao hứng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên cười a a với mọi người xung quanh, những thứ hắn bắt lấy đều giữ không lâu. Cứ như vậy, hắn chơi
đùa một hồi, trong lòng mọi người càng lo lắng hồi hộp. Tranh mở to mắt, nàng chỉ hy vọng tiểu tử này chọn thứ mà nàng “cố công” sắp đặt.
Tiểu tử chậm rãi đi vòng quanh thảm lụa
rồi nhìn chăm chú vào ngọc tỉ, hắn vươn bàn tay mũm mĩm bắt lấy. Haiz…cứ tưởng vật phẩm này nặng ký thì hắn sẽ bỏ qua, nào ngờ…hắn cứ ôm khư khư vào ngực tựa như sợ ai cướp lấy. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiếng
chúc mừng vang lên, Thánh Cảnh Đế vô cùng cao hứng. Ngược lại, Tranh vô
cùng thất vọng. Không cần khẩn trương, vẫn còn rất nhiều vật phẩm a,
nàng kiên nhẫn dụ dỗ nhưng tiểu tử kia vẫn cố ôm lấy ngọc tỷ đi vòng
quanh một hồi, hắn lại cầm thêm vài món văn phòng tứ bảo đùa nghịch.
“Thiên ý đã định” a! Lại thêm một trận ca tụng, Tranh tan tành giấc
mộng. Cuối cùng, ngoài những món văn phòng tứ bảo linh tinh, “yên chi
thủy phấn” Tam Hoàng Tử hoàn toàn không động đến. Tiểu Hoàng Tử chơi đùa một hồi, tựa như đã mệt liền nằm trên thảm hồng ngủ say sưa, thỉnh
thoảng lại vang lên vài âm thanh chép miệng đáng yêu. Tình Sương Tình
Tuyết tiến đến ôm hắn trở về, nghi thức “Trảo Chu” náo nhiệt rốt cuộc
cũng chấm dứt, nhóm vương tôn quý tộc xuất cung hồi lâu vẫn không ngừng
nghị luận, “Hôm nay thần sắc Hoàng Hậu nương nương thật quái lạ!”
Tại Khôn Trữ Cung, Thánh Cảnh Đế phì cười khi nghe “đại bảo bối” của hắn trách móc “tiểu bảo bối” đang yên giấc trên giường.
“Tiểu tử ngốc! Tại sao không chọn yên chi thủy phấn? Bình thường ngươi thông minh như vậy, đến lúc quan trọng lại ngốc nghếch như thế!!!”
Tiểu tử ngốc vẫn cuộn mình trong chăn ấm ngủ một giấc thật ngọt ngào, trên miệng thỉnh thoảng còn phì phèo nước bọt.