Suy nghĩ câu nói của Tranh, mọi người
không khỏi đăm chiêu. Tranh cũng không nói chuyện, nàng không biết mình
có phải vừa nói những lời không nên nói hay không, thật sự không cần
rước lấy phiền toái a! Trong lòng Tranh cảm thấy bất an, nam tử có đôi
mắt sắc sảo ngồi đầu bàn bên kia chợt lên tiếng, “Tiểu huynh đệ nói rất
có đạo lý, nhưng không biết có biện pháp giải quyết nào hay không? Gia
thế của Vũ gia không nhỏ, nếu bọn họ thật sự khởi binh nổi loạn thì
không dễ đối phó”
Tranh nghe vậy lại cúi đầu, nàng xiết
chặt cán quạt trong tay, trong lòng cảm thấy do dự. Thánh Cảnh Đế cũng
không hối thúc, người ngồi đây nhưng tâm tư lại suy nghĩ miên man. Đối
với vấn đề liên quan đến Phiên Vương, bản thân hắn đã từng cân nhắc
nhiều lần nhưng không tìm ra phương sách giải quyết. Văn võ bá quan
trong triều đều tập trung tâm trí đối phó với kẻ địch ngoài biên cương
cùng tình hình thiên tai của Xuân Giang. Hắn thật không ngờ người thật
sự hiểu mình lại là một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ. Hôm nay
nghe được chính miệng người này nói ra, trong lòng Hoàng Đế chấn động vô cùng.
Hắn không phải là người có lòng dạ hẹp
hòi, tất cả đều lấy quốc gia làm trọng. Thấy Tranh cúi đầu do dự, hắn
biết trong lòng người này đang có điều khó xử. Lại nói Thánh Cảnh Đế
cũng không phải là người từ tâm, đã quyết là không nương tay, hôm nay
nếu là người nào khác thì e rằng hắn đã ra lệnh cho cẩm y vệ dùng nghiêm hình tra khảo, nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Tuy nhiên, giờ phút này
nhìn thấy Tranh đang phiền não, hắn cũng không nhẫn tâm bức bách mà chỉ
im lặng chờ đợi.
Cúi đầu nửa ngày, Tranh không nói mà chỉ
vươn ngón tay chấm một chút nước trà. Nàng vẽ một vòng tròn lên bàn,
giữa vòng tròn lại vẽ thêm một đường thẳng chia đôi vòng tròn, sau đó vẽ thêm vài đường thẳng khác chia hai nửa vòng tròn thành nhiều phần nhỏ
hơn. Vòng tròn càng lúc càng bị chia nhỏ. Hoàng Đế là người cực kỳ thông tuệ, chỉ cần nhìn một hồi liền hiểu được, hắn vô cùng kinh hỉ nhưng
không khỏi thở dài, “Tại sao Hoàng Đế lại không nghĩ ra biện pháp này?”
Tranh biết hắn đã thông hiểu hành động
của mình liền cảm thấy vui sướng, tâm tình tiểu hài tử nổi lên, nàng
ngẩng đầu mỉm cười thản nhiên, “Hắn ngốc mà!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng liền cảm
giác không tốt, trong lòng thầm kêu khổ. Thánh Cảnh Đế trông thấy nụ
cười rực rỡ như xuân sơn của Tranh, tâm trí đã chút ngây ngốc, sau lại
nhìn thấy nàng lo lắng rụt rè nhìn mọi người xung quanh liền bật cười.
Hoàng Đế liếc nhìn mọi người một cái rồi nói với Tranh, “Tiểu huynh đệ
vừa nói gì, ta không nghe rõ, có thể lặp lại một lần nữa được không?”
Tranh lấy lại bình tĩnh, nàng không khỏi
thở phào nhẹ nhõm, chỉ trách mình sơ xuất. Mắt thấy thời gian không còn
sớm, nàng nhanh chóng đứng dậy cáo từ rồi dẫn theo Tình Sương Tình Tuyết rời khỏi Bác Nhã Lâu. Hoàng Đế cũng không ngăn cản, để các nàng tùy ý
rời đi, sau đó hắn ra lệnh hồi cung. Thời điểm rời đi, hắn nhìn nhìn
thấy chiếc quạt Tranh để quên trên bàn liền tiện tay cất vào ống tay áo. Ngồi trong xe, Hoàng Đế hướng ra ngoài rèm cửa phân phó một câu,
“Thượng Quan, ngươi cùng Bùi Khanh tra rõ thân phận của hắn”
Tranh dẫn theo thị nữ trở lại Liễu phủ,
trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an, thầm nghĩ hôm nay mình thật sơ
xuất. Tình Sương nhìn nàng ưu tư như thế liền lên tiếng khuyên giải, “Cô nương không cần lo lắng, vị công tử kia nói đúng, đúng sai là do lòng
người, cô nương muốn nói thì nói, chuyện này cũng không có gì quan
trọng! Ta thấy ngày thường cô nương thoải mái nói cười, tại sao hôm nay
sao lại đắn đo cân nhắc nhiều như vậy”
Tranh nghe xong lời này liền khẽ mỉm cười với Tình Sương, nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy yên tâm.
Tình Tuyết nói, “Lúc còn ở trong cốc,
chúng ta cũng thường nghe cốc chủ luận bàn quốc sự, chỉ là suy nghĩ của
cốc chủ không giống cô nương”
Tranh thầm nghĩ trong lòng, “Tuy cốc chủ
của các ngươi không tranh hơn thua với thế giới bên ngoài nhưng dù sao
cũng là người ở thời đại này, còn ta là người ngoài cuộc đứng xem a!”
Cũng vào thời điểm này, Hoàng Đế cùng Trưởng Công Chúa ngồi trên xe ngựa hồi cung, bọn họ đang nói về Tranh.
“Theo hoàng tỷ…người này là nam hay là nữ?”, Hoàng Đế suy tư nửa ngày mới lên tiếng hỏi.
“Cái này…làm khó ta rồi! Là nam hay là
nữ…ta thấy người này trong bộ dáng nam nhân có nét giống nữ nhân, nếu là nữ nhân thì lại có khí thế giống nam nhân. Luận tướng mạo, khí độ,
trang phục đều không thấy được sơ hở. Vị tiểu công tử này thân vận nam
trang nhưng diện mạo thật sự không giống nam tử, nếu nói là nữ nhân thì
bộ dáng tiêu sái xuất trần, khí chất thiên tiên kia phải giải thích thế
nào. Tuy nữ tử cũng có khí chất nhưng không có được vẻ phi phàm xuất
chúng như vậy. Tuổi của hắn vẫn còn nhỏ nên không nhìn ra yết hầu, hắn
lại không xỏ tai…ta quả thật không phân biệt được”
Hoàng Đế mỉm cười nhưng không nói gì.
Hoàng cung đã ở trước mắt, một thị vệ tiến đến bên cạnh Thượng Quan
Phong nói khẽ vài câu, Thượng Quan nhanh chóng bước đến rèm xe rồi khom
người nói, “Bệ hạ, vị tiểu công tử kia tiến vào Liễu phủ. Thái tổ có di
chỉ “không được tuyển người Liễu phủ”, ngài xem…”. Trong xe truyền ra
một tiếng, “Được rồi”. Thượng Quan kính cẩn lui ra.
“Liễu phủ?”, Thánh Cảnh Đế nhíu mày lấy
từ trong tay áo ra một chiếc quạt, vừa nhìn thấy bài thơ trên đó, hắn
không khỏi mỉm cười. Đây chính là nét chữ của người đã viết năm chữ
“Thiên tử trọng anh hào”. Đúng là người này! Manh mối đã xuất hiện ở
Liễu phủ, sự việc sau đó cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn. Sau khi nhìn kỹ
mấy câu thơ, Hoàng Đế liền đưa chiếc quạt cho Trưởng công chúa, “Trẫm
biết hoàng tỷ nhớ phụ hoàng, hẳn hoàng tỷ sẽ thích những câu thơ này”
Trưởng Công Chúa tiếp nhận chiếc quạt, nét chữ trên đó thật mềm mại xinh đẹp.
Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô
Thảo sắc diêu khán cận khước vô
Tối thị nhất niên xuân hảo xử
Tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô.
(天街小雨润如酥,草色遥看近却无。最是一年春好处,绝胜烟柳满皇都)
***
Hai ngày sau, Liễu phủ nhận được một
thiệp mời, người gửi chỉ nói là muốn chuyển đến “Tiểu công tử”. Liễu
tổng quản vô cùng ngạc nhiên, Đại công tử cùng Nhị công tử đã xuất phủ,
vậy thì vị “Tiểu công tử” này là ai? Hắn vội vàng đi tìm Đại phu nhân
cùng Đại tiểu thư. Đại phu nhân cùng Trường Trữ đang ở thư phòng, sau
khi nghe Liễu tổng quản trình bày sự tình, hai người nhìn nhau cười khổ. Trường Trữ nói, “Về sau nếu có những thiệp mời như vậy, cứ chuyển thẳng đến Phong Vũ Viên”
Liễu tổng quản liền hiểu, hóa ra vị “Tiểu công tử” này là Tranh cô nương. Hắn phân phó một nha hoàn mang thiệp
mời đến Phong Vũ Viên, Trường Trữ cười lớn rồi nói với Đại phu nhân,
“Đại tẩu, Tranh của chúng ta thật đáng ngưỡng mộ nha! Vừa xuất môn một
chuyến liền có người mang thiệp mời đến. Nếu để nàng ra ngoài thêm hai
ba chuyến nữa, nói không chừng lời của Nhị muội sẽ trở thành sự thật,
người đến cầu hôn sẽ đạp nát cổng Liễu gia chúng ta a!”
Đại phu nhân mỉm cười, “Nàng cũng không
phải là nữ tử khuê các chỉ biết nhốt mình trong phòng, nếu quả thật
có người mai mối đến đây thì cứ nói Liễu gia đã đem Nhị muội gả cho
hắn!”. Người trong phòng nghe xong liền không nhịn được mà bật cười.
Trường Trữ phân phó mọi người, “Việc
Tranh cô nương giả nam trang chỉ có người trong phủ chúng ta biết. Về
sau có người tới hỏi thì cứ nói nàng là họ hàng của Liễu phủ. Nếu để ta
phát hiện ai tiết lộ ra ngoài, ta sẽ không tha cho người đó!”
Mọi người đều biết Đại tiểu thư không nói hai lời nên vội vàng khom lưng đáp ứng.
Tranh đang nhàn nhã may túi hương tại
Phong Vũ Viên thì một tiểu nha hoàn đưa thiệp mời đến, nói là có người
bên ngoài muốn chuyển đến “Liễu phủ Tiểu công tử”, Đại cô nương phân phó nàng đưa đến Phong Vũ Viên. Tranh suy đi nghĩ lại, người đưa thiệp mời
cũng chỉ có thể là những người đã gặp gỡ lần trước tại Bác Nhã Lâu.
Nhưng trong lần nói chuyện đó nàng đã cố ý không tiết lộ danh tính, vậy
mà thiệp mời vẫn đưa đến tận Liễu phủ. Trên thiệp mời mặc dù không đề
tên nhưng bọn họ đã biết được nơi ở của mình, trong lòng Tranh không thể không lo lắng. Bên trong thiệp mời chỉ có một dòng chữ, “Từ khi cáo
biệt tại Bác Nhã Lâu, rất mong gặp lại người. Tối nay sẽ có người nhà
đến đón”
Nhìn tấm thiệp mời nửa ngày, Tranh thật
sự không biết mình có nên đi đến đó hay không. Căn cứ vào văn phong cùng nét chữ, Tranh cảm thấy lo lắng, người này nhất định không phải người
tầm thường! Nghĩ ngợi nửa ngày cũng không tìm được biện pháp nào khả
thi, dù sao thì chỉ cần chính mình cẩn thận là được, Tranh cắn răng
quyết định tối nay sẽ đi.
Buổi tối quả nhiên có người đến đón “Liễu phủ Tiểu công tử”. Hiện tại, chủ nhân Liễu gia ở lại Quốc Tử Giám nên
không có mặt ở nhà, hai vị công tử đến thư viện vẫn chưa trở về, Thái
phu nhân có chút mệt mỏi nên đi ngủ sớm, Liễu phu nhân, hai vị Thiếu phu nhân cùng Trường Trữ biết tối nay Tranh phải xuất môn liền nói không
ổn, bọn họ khuyên nàng cự tuyệt lời mời. Tranh chỉ có thể cười khổ, nếu
nàng không đi thì sự tình còn có thể tệ hơn! Biết vậy nhưng Tranh lại
không dám giải thích vì sợ các nàng lo lắng. Trường Trữ nhìn ra chút
manh mối, nàng không ngăn cản mà chỉ kiên trì khuyên Tranh đem Tình
Sương Tình Tuyết đi cùng. Tranh dĩ nhiên cũng có ý định này. Nàng thay
đổi nam trang rồi dẫn theo Tình Sương Tình Tuyết ra ngoài.
Tranh lên xe liền nhìn thấy bài trí bên
trong vô cùng hoa quý. Hai thị nữ đều là người thông minh, vừa nhìn đã
biết người gửi thiệp mời không phải tầm thường. Xe chạy khá chậm, nhịp
tim của Tranh đập như trống trận, nàng không nhận ra thời gian đã trôi
qua bao lâu, cuối cùng xe cũng đã ngừng lại. Ngoài cửa có người lên
tiếng, “Công tử, thỉnh xuống xe”
Tình Sương Tình Tuyết giúp Tranh xuống
xe, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là một tòa tiểu lâu thanh nhã,
trên biển hiệu đề bốn chữ: Ám Hương Diêu Chí.
Tranh liếc mắt nhìn xung quanh, nơi này
chỉ có vài hộ vệ canh giữ bốn phía tửu lâu, không khí vừa tĩnh vừa động, nàng biết hôm này mình không thể không đi vào. Chỉnh lại y phục, Tranh
dẫn theo Tình Sương Tình Tuyết tiến đến cửa tửu lâu. Bên trong có người
đẩy cửa, Tranh trấn định đi vào. Trong phòng có một bàn rượu ngon, vài
loại trái cây nhìn ngon mắt, nội thất cũng rất tinh tế. Phía sau tấm rèm có một bóng hình uyển chuyển, Tranh tiến lên hai bước, nàng vừa định
lên tiếng hỏi thì người nọ đã vén rèm đi ra. Hai người đối mặt liền đồng thời ngây dại một hồi.
“Công tử vạn phúc. Hôm nay được nhìn thấy công tử, thiếp mới biết thế gian thực sự có người như công tử, quả
nhiên anh tuấn tiêu sái, khí chất thiên tiên”. Người từ sau tấm rèm bước ra là một nử tử mỹ mạo tiên thanh thoát tục.
“Cô nương đã quá lời. Nhìn cô nương, tại hạ đã biết thế nào là thiên hương quốc sắc, xinh đẹp tao nhã!”
Tranh nhanh chóng phục hồi tinh thần,
nhìn tình cảnh trước mắt, lại liên tưởng đến những người gặp gỡ lần
trước, rốt cuộc nàng đã đoán được tám chín phần dụng ý của bọn họ. Tranh cảm thấy an tâm, trong lòng không khỏi cười thầm. Cầm chiếc quạt phe
phẩy trong tay, gương mặt của nàng hiện tại chỉ có thể dùng bốn chữ để
miêu ta: si mê tán thưởng. Tình Sương Tình Tuyết đứng phía sau cũng đang cười trộm khi nhìn thấy Tranh cùng nữ tử kia đều nhìn nhau ngây ngốc.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, nữ
nhân kia mời rượu, Tranh cũng không từ chối. Bộ dáng của Tranh rất khiêm tốn, nhã nhặn, nhưng trong lòng thì đang cười đến vỡ bụng. Tình Sương
Tình Tuyết vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hai nàng nói qua loa vài câu
rồi để mặc Tranh cùng nữ nhân kia muốn làm gì thì làm.
Đột nhiên nữ tử kia run tay làm đổ một
chén rượu lên vạt áo của Tranh. Nữ tử che miệng duyên dáng hô to gọi
nhỏ, “Là thiếp sai rồi, làm ướt xiêm y của công tử! Chủ nhân muốn đáp tạ công tử nên lệnh cho thiếp đến hầu hạ, thiếp không cẩn thận, thỉnh công tử tha thứ! Công tử, xin để thiếp hầu hạ ngài vào trong thay quần áo!”. Nàng nói xong liền bước tới nâng bàn tay ngọc giúp Tranh thuận thế đứng lên. Tranh tựa vào người mỹ nhân kia rồi cả hai tiến vào nội đường.
Tình Sương Tình Tuyết mỉm cười tinh quái, “Cô nương, làm phiền ngươi
rồi!”
Một lúc lâu sau, mỹ nhân kia lại đưa
người trở ra, quả nhiên Tranh đã thay đổi xiêm y khác. Hai người trở lại bàn tiếp tục uống rượu, thanh âm mỹ nhân mềm mại thanh thúy, cố tình
chuốc rượu cho người say. Tranh dần dần không khống chế được tửu lượng,
nàng nằm vật ra bàn nửa tỉnh nửa say. Mỹ nhân kia quay sang Tình Sương
Tình Tuyết nói, “Công tử đã say, thỉnh hai vị tỷ tỷ đưa công tử hồi phủ”
Tình Sương tiến đến cười nói, “Làm phiền
cô nương”. Hai người dìu Tranh ra khỏi cửa, xe ngựa đã chờ sẵn để đưa
bọn họ trở về Liễu phủ.
Trở lại Phong Vũ Viên, Tình Sương Tình
Tuyết đặt Tranh nằm trên giường, “Cô nương, sao còn chưa ngồi dậy, còn
định giả say đến khi nào?”
Tranh nghiêng người ngồi dậy, nàng không
nói lời nào mà chỉ cười to. Tình Sương Tình Tuyết cũng bật cười, “Hai
người các ngươi đúng là nhân tài a! Giả phượng hư hoàng như thật!”.
Tranh cười lớn, “Nếu không giả phượng hư
hoàng thì ta ngàn lần không phục a! Chẳng qua…tình huống vừa rồi thật sự nguy hiểm, nếu không phải trùng hợp gặp nàng thì ta không biết phải
thoát thân thế nào! Ta cũng không ngờ người nọ lại dùng phương pháp này
để thử ta. Nhưng có một chuyện ta vẫn không hiểu, tại sao nàng lại có
mặt ở nơi này?”
“Cô nương cũng không cần lo lắng như vậy. Một khi hai người đã gặp nhau thì chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ rõ
thôi! Lan cô nương cũng là người biết lý lẽ, nàng nhất định sẽ đến tìm
cô nương”
Tình Sương vừa nói xong, bên ngoài bỗng
vang lên tiếng gõ cửa. Ba vị tiểu thư dẫn theo nha hoàn tiến vào. Nguyên lai ba người bọn họ vì lo lắng cho Tranh nên không ngủ được. Mới vừa
rồi nghe người báo rằng Tranh cô nương đã trở về, bọn họ lo lắng nàng
gặp chuyện ngoài ý muốn nên vội vàng đến đây. Hiện tại thấy nàng đã bình an trở về, bọn họ mới có thể an tâm.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, Trường Trữ vội vàng hỏi.
“Không có việc gì xấu, chỉ có một việc
tốt thôi!”, Tranh cười hì hì, nàng chợt nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, phải công nhận vai diễn phong lưu công tử của mình rất thành công a!
“Hừ! Ngươi ít ba hoa đi! Đêm nay báo hại
chúng ta lo lắng đứng ngồi không yên! Ngươi đó, đừng gây chuyện rồi lại
đây dọa chúng ta a!”, Trường Đình hậm hực.
“Yên tâm! Sẽ không có việc gì xảy ra nữa đâu”, Tranh cam đoan.
“Được rồi, nếu đã không có việc gì thì
chúng ta trở về, nhân tiện gọi người đến báo cho mẫu thân cùng các tẩu
tẩu biết”, Trường Trữ thấy nàng không muốn nói nên cũng không miễn
cưỡng. Mọi người lục tục rời khỏi phòng.
Tình Sương Tình Tuyết đứng phía sau hô
một câu, “Cung tiễn cô nương”. Sau đó, hai nàng tiến đến chuẩn bị giường cho Tranh đi ngủ.
Mấy ngày lo lắng đề phòng, đêm nay Tranh
mới yên lòng ngủ một giấc ngon lành. Nàng nhớ đến cảnh người nọ bị mình
làm cho kinh ngạc, trong mộng cũng cười thành tiếng!
Tại Càn Thanh Cung, lúc này Thánh Cảnh Đế đang nghe nội thị báo lại.
“Là nam?”, thanh âm Hoàng Đế chậm rãi khó lường, vị nội thị bẩm báo đang quỳ rạp trên nền đất.
“Là nô tài tận mắt nhìn thấy Lan cô nương giúp Liễu công tử đi vào nội thất thay đổi xiêm y, nàng khẳng định là nam”
“Được rồi. Ngươi lui xuống”
Nội thị khom người đi ra ngoài. Tâm tư
Thánh Cảnh Đế rối bời, hắn không lòng dạ nào xem tấu chương, cũng không
đến Tây Huyên Các nghỉ ngơi. Hoàng Đế ngồi trên long ỷ một đêm, trong
lòng vài phần vui sướng vài phần sầu.
***
Quá vài ngày, Liễu tổng quản đi vào Phong Vũ Viên, nói là Tranh cô nương có khách đến thăm. Khách được mời đến
Phong Vũ Viên là một nữ nhân dùng khăn trắng che kín mặt, nàng chính là
mỹ nhân đêm hôm đó.
“Chuyện tối hôm đó là thế nào? Tại sao
ngươi lại ở nơi này?”, trong lòng Tranh đã thấp thỏm vài ngày, vừa nhìn
thấy nàng đến liền vội vàng lôi kéo hỏi han.
Lan cô nương tiếp nhận trà, sau khi chậm
rãi uống một ngụm nàng mới mở miệng nói, “Ngươi đừng vội, từ từ ta sẽ
nói cho ngươi nghe”
Trường Đình cùng Trường Hỉ dẫn theo nha
hoàn đến tìm Tranh, nghe nói Tranh cô nương đang có khách nên ngồi bên
ngoài phòng đợi một lúc. Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh
giận dữ, tiếng thở dài, tiếng kêu sợ hãi, bọn họ nghĩ có lẽ nên đợi
khách về rồi hẳn đến tìm Tranh.
Nghe xong Lan cô nương thuật lại sự tình
hôm đó, Tranh bần thần đến nửa ngày. Tình Sương Tình Tuyết đứng bên cạnh cũng không dám tin tưởng những điều vừa nghe được. Đệ tử của Thất Tuyệt Cốc, truyền nhân của “Cầm” hiện tại rất nổi danh tại kinh thành, nàng
được xưng là thiên hạ đệ nhất hoa khôi Lan Nhược cô nương. Sự tình tại
sao lại trở thành thế này? Tranh cảm thấy thật đau đầu.
“Người trong cốc không biết sao?”, suy nghĩ nửa ngày, Tranh quyết định hỏi vấn đề này trước.
“Dĩ nhiên. Nếu người trong cốc biết Thất
Tuyệt Cốc có “thiên hạ đệ nhất hoa khôi” thì không cần phải nói, sư phụ
khẳng định sẽ không tha cho ta đâu”, Lan cô nương thở dài.
“Vô luận nói thế nào, ngươi phải nhanh
chóng giải quyết vấn đề này đi, chức danh hoa khôi này…không thể đảm
đương nữa”, Tranh ca thán.
“Nói thì nói vậy, thật ta chỉ cần cẩn
thận một chút là được rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi đã gây ra họa gì mà để
người trong cung tìm tới tận nhà vậy?”
“Người trong cung?”
“Đúng vậy. Mấy ngày trước ta đang ở trong Dạ Hương Lâu thì đột nhiên có một tên bạch diện thư sinh tìm đến, hắn
dùng ba viên minh châu nhờ ta làm một chuyện, hắn muốn ta thử xem ngươi
là nam nhân hay là nữ nhân. Ngươi biết xuất thân của ta rồi đó, vừa nhìn qua người nọ thì ta liền biết hắn là nội thị trong cung. Ta không biết
đối tượng lại là ngươi, hơn nữa, người trong cung không thể đắc tội nên
ta liền đồng ý. Đến tận buổi tối hôm đó mới gặp ngươi, được ngươi tặng
cho một phen hoảng hồn! Ngươi làm gì mà đụng đến họ?”
“Nói ra thì rất dài a!”, Tranh thở dài, vấn đề này một khi đã xảy ra thì không nên kéo dài, tránh để đêm dài lắm mộng.
Hai người nói chuyện một hồi, Tranh bảo
Tình Sương Tình Tuyết tiễn Lan cô nương đi ra ngoài. Một mình ngồi trong Phong Vũ Viên, Tranh nghĩ đến chuyện của Lan cô nương, thật sự không
biết nên khóc hay cười. Người của Thất Tuyệt Cốc ngạo khí ngập trời, làm ra sự tình thế này cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là, chính mình cũng
không ngờ người nọ lại có thân phận như thế. Vốn chỉ nghĩ hắn là vương
tôn công tử hay hoàng thân quốc thích, thật không nghĩ đến hắn lại là
thiên tử đứng trên vạn vạn người. Suy nghĩ đến đây, Tranh cảm thấy mình
may mắn vì đã tránh được một kiếp.
Sự tình đến đây tựa như đã kết thúc,
Tranh vốn tưởng từ nay về sau sẽ có thể gió êm sóng lặng mà ở lại Liễu
phủ nghỉ ngơi vài ngày. Tuy nhiên, một sự việc khác lại phát sinh. Nửa
đêm hôm đó, Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết đang say ngủ thì bị tiếng
đập cửa ầm ầm đánh thức. Các thị nữ vội vàng khoác xiêm y chạy ra mở
cửa, một tiểu nha đầu chạy xộc vào cất giọng hổn hển, “Thái phu nhân
phát sốt, thượng thổ hạ tả! Vân tỷ bảo ta thỉnh cô nương đến xem”
Tranh vừa nghe xong liền vội vàng mang
theo Tình Sương Tình Tuyết chạy đến phòng của Thái phu nhân. Khi đến
nơi, mọi người đã tập trung đông đủ, vì Phong Vũ Viên cách phòng Thái
phu nhân xa nhất nên Tranh là người đến muộn nhất.
Mọi người tránh chỗ để Tranh tiến vào
trong, nhìn thấy Thái phu nhân nửa nằm nửa ngồi trên giường, Tranh nhanh chóng tiến đến bắt mạch. Thái phu nhân thở dài, “Ta lại làm nhọc lòng
của ngươi rồi!”
Sau khi bắt mạch, Tranh cho gọi Lục Vân
đến, nàng hỏi Thái phu nhân hôm nay đã ăn những gì. Lục Vân không thèm
nhìn sắc mặt của Thái phu nhân mà trả lời rành rọt. Lúc này Tranh mới
cảm thấy yên tâm, nàng xoay đầu nghiêm mặt dặn dò Thái phu nhân.
“Thái phu nhân nếu không muốn làm nhọc
lòng của ta thì phải nghe lời căn dặn của ta mới đúng. Ta đã dặn người
kiêng kị thức ăn, vấn đề ăn uống đối với người cao tuổi phải đặc biệt
cẩn trọng. Thái phu nhân đang trong thời gian tĩnh dưỡng, ta đã nói
người phải kiêng ăn nhiều món, đồng thời phải kiêng ăn lạt, không ăn
ngọt, nên dùng nhiều món thanh đạm. Nếu không ăn uống theo lời dặn của
ta sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Thái phu nhân. Nếu không điều dưỡng tốt mà để phát sinh bệnh, đến lúc đó dù có thuốc tiên cũng không chữa
được. Thái phu nhân, người phải chú trọng bảo dưỡng chính mình, nếu lại
phát bệnh, thứ lỗi cho ta thúc thủ vô sách”
Mọi người nghe xong mới biết hóa ra lão
nhân gia vì tham ăn nên mới phát bệnh, mọi người đều khuyên Thái phu
nhân nên lấy thân thể làm trọng.
Tranh kê thuốc, Tình Sương Tình Tuyệt tự
mình sắc thuốc, đợi sau khi Thái phu nhân đã thiếp ngủ nàng mới trở lại
Phong Vũ Viên. Đối với thói quen của Thái phu nhân, mọi người đã có chủ
trương. Đại phu nhân cùng Trường Trữ lệnh cho người phụ trách thức ăn
đến dặn dò, nói rõ Thái phu nhân cần kiêng ăn những gì, nhất quyết không để chuyện này phát sinh lần nữa. Một đêm náo loạn, đợi tất cả sự tình
được xử lý xong thì trời cũng đã gần sáng. Liễu tiên sinh vì lo lắng
bệnh tình của mẫu thân nên dâng tấu chương xin miễn vào triều. Hoàng Đế
dĩ nhiên chuẩn tấu.
***
Trưởng công chúa đã được Hoàng Đế cho
phép chăm sóc công chúa Mai Anh, lúc trời còn tờ mờ sáng nàng đã thay
xiêm y rồi lên kiệu nhập cung. Tại Ngự thư phòng, Thánh Cảnh Đế thảo một đạo thánh chỉ rồi lệnh cho Cao Viễn đi cùng Trưởng công chúa đến Trường Khánh Cung.
Tiết thái hậu sau khi biết Trưởng công
chúa đến đón Mai Anh, tuy nói Thái hậu không có cảm tình sâu nặng với
Đại công chúa nhưng đối với việc người của mình bị mang ta khỏi Trường
Khánh Cung cũng cảm thấy không hài lòng. Tuy nhiên, Thánh chỉ cũng đã
ban ra, Tiết thái hậu không còn cách nào khác đành phải để Tổng quản
thái giám Trường Khánh Cung cùng Trưởng công chúa đi thu thập hành lý
cho Mai Anh.
Đại công chúa sống lại cung điện phía tây Trường Khánh Cung. Sau khi Trưởng công chúa hạ lệnh cho các cung nữ
kiểm tra hành lý của Đại công chúa liền phát hiện tất cả chỉ là một ít
những vật dụng không có giá trị, những thứ còn lại đều bị cung nữ nội
thị trộm lấy đi. Đại công chúa thật đáng thương! Trưởng công chúa nổi
giận lôi đình, truyền tất cả cung nữ đến Tây Thiên Điện tra hỏi, sau đó
mới đem những kẻ lấy trộm đồ của Đại công chúa xử lý một lần. Tiết thái
hậu thấy nàng có thánh chỉ trong tay nên không dám đến ngăn trở, Trưởng
công chúa dẫn theo Mai Anh lên xe trở về Trường Xuân Cung.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Mai Anh tại
Trường Xuân Cung, nàng triệu tập các nữ quan trong cung đến răn dạy, nói là phải hầu hạ Đại công chúa như chính mình, không cho phép nửa điểm
sai phạm. Mọi người thấy Trưởng Công Chúa ngày thường ôn hòa, nhã nhặn
nhưng hôm nay nổi trận lôi đình như vậy liền bị dọa kinh hồn lạc phách,
chỉ biết phụng ý chỉ cẩn thận hầu hạ Đại công chúa.
Trưởng Công Chúa đem việc này giải quyết
sạch sẽ mới đến Dưỡng Tâm Điện gặp Thánh Cảnh đế. Từ sớm đã có người
mang sự việc đến báo cáo với Thánh Cảnh Đế, mặc dù hắn không khắng khít
với Mai Anh nhưng cũng không ngờ đám cung nữ nội giám lại lớn mật như
thế. Thánh Cảnh Đế hạ thánh chỉ ra lệnh nghiêm trị, trong cung nhất thời chấn động, các cung khác cũng lâm vào tình cảnh căng thẳng không dám
vọng động.
Trưởng Công Chúa đến Dưỡng Tâm Điện thỉnh an, trong lòng cũng đã bình tĩnh lại đôi chút. Nàng đem việc dàn xếp
Mai Anh tại Trường Xuân Cung hồi tấu một lần. Hoàng Đế khẽ vuốt cằm, “Về sau phải phiền hoàng tỷ chiếu cố Mai Anh. Hoàng tỷ còn nhớ Liễu phủ
Thái phu nhân không?”
Trưởng Công Chúa mỉm cười, “Dĩ nhiên là
nhớ. Liễu Thái phu nhân nguyên là biểu cô của Tiên Hoàng, tông thất quận chúa, sau được gả đến Liễu gia. Tính tình của vị phu nhân này rất tốt,
Tiên Hoàng cũng rất tôn trọng người”
“Trẫm nghe nói Liễu Thái phu nhân đã bị
bệnh vài năm nay, mặc dù đã thỉnh thái y đến chữa trị nhưng không thấy
thuyên giảm, trước đó vài ngày mới có khởi sắc. Hôm nay Liễu khanh
thượng tấu, nói là mẫu thân phát bệnh nên xin phép miễn vào triều. Liễu
Thái phu nhân dù sao cũng là hoàng thất trưởng bối, hoàng tỷ nếu có thời gian thì hãy đến thăm”
Trưởng Công Chúa nghiêng người nhận chỉ.
Hoàng Đế thấy Trưởng công chúa tức giận vì chuyện của Mai Anh nên mới ra lệnh cho nàng đến Liễu phủ thăm bệnh. Trưởng công chúa mỉm cười hỏi,
“Nói đến Liễu phủ, ta liền nhớ mấy ngày trước tại Bác Nhã lâu gặp được
vị Liễu gia tiểu công tử đó. Không biết bệ hạ có điều gì phân phó?”
Ngự bút trong tay Hoàng Đế dừng lại,
“Trẫm đã sai người tra xét rõ ràng, hắn là nam nhi. Hoàng tỷ đến Liễu
phủ, hắn lại là ngoại nam nên nếu không có chuyện gì thì không nên gặp
hắn. Nhân tài này không thể để mai một, vài ngày nữa trẫm sẽ triệu hắn
đến đối chất. Đáng tiếc tuổi của hắn vẫn còn nhỏ, đợi thêm vài năm nữa
sẽ triệu hắn vào triều”
“Tuân lệnh bệ hạ”, Trưởng Công Chúa rời khỏi Dưỡng Tâm Điện liền xuất phát đến Liễu phủ.
***
“Thần thiếp bái kiến Trưởng công chúa, Trưởng Công Chúa thiên tuế”
Sau khi đón tiếp Trưởng Công Chúa vào
phủ, các vị phu nhân tiểu thư hành lễ lại chính đường. Đợi lễ tiết hoàn
tất, đoàn người lại đến phòng Thái phu nhân, các vị phu nhân ở đây lại
khom người hành lễ.
“Các vị phu nhân, mau đứng lên. Ta hôm
nay chỉ đến thăm bệnh thôi, chúng ta lại là thân thích, không phân biệt
quân thần. Thái phu nhân thân mình không khỏe, mau nghỉ ngơi đi”, Trưởng Công Chúa nâng Liễu Thái phu nhân ngồi dậy.
Nha hoàn tiến đến đỡ Thái phu nhân tựa
vào giường. Sau một lúc hỏi thăm, Trưởng Công Chúa cười nói, “Nghe nói
quý phủ còn có ba vị thiên kim chưa từng xuất môn, không biết có thể gọi đến đây cho ta nhìn qua không?”
“Mấy nha đầu này rất bướng bỉnh, lại vô
phương câu thúc nên không dám cho vào. Nếu công chúa nói vậy thì ta sẽ
cho gọi các nàng”, Thái phu nhân lập tức phân phó thị nữ, “Thỉnh ba vị
cô nương đến đây! Gọi cả Tranh cô nương nữa!”
Đám nha hoàn vội vàng chạy đi, Thái phu
nhân mới xoay sang Trưởng công chúa cười nói, “Tranh là tiểu cô nương có họ hàng xa với Liễu gia, hiện đang trụ lại nơi này. Bệnh của ta cũng
nhờ nàng chạy chữa. Nha đầu này so với cháu gái của ta còn giỏi giang
hơn gấp mấy lần!”
Cùng lúc đó, ba tỉ muội Trường Trữ vén
rèm bước vào, bọn họ hướng Trưởng Công Chúa khom người hành lễ, “Trưởng
công chúa thiên tuế!”
Trưởng Công Chúa gọi mọi người đứng lên
rồi cẩn thận ngắm nhìn, càng nhìn càng thấy ba tỉ muội đáng yêu tú lệ,
không khỏi khen ngợi một hồi. Sau lại thấy rèm cửa vén lên, người tiến
vào là hai nữ tử nhìn rất quen mắt. Trưởng công chúa nhất thời kinh
ngạc, đây không phải là hai thị nữ đã xuất hiện tại Bác Nhã Lâu sao?
Trưởng Công Chúa chưa hết kích động thì
lại thấy một nữ tử ôn nhu nhã nhặn tiến tới, nàng cúi đầu hành lễ,
“Trưởng Công Chúa thiên tuế”
Dung nhan khí độ này, thanh âm cử chỉ
uyển nhiên này…đúng là tiểu công tử ngày ấy gặp ở Bác Nhã Lâu! Trưởng
Công Chúa nhất thời nói không nên lời.
Tranh khom người chờ đợi, một hồi lâu vẫn không nghe được hãi chữ “bình thân” nên phải tiếp tục duy trì tư thế
này, trong lòng nàng âm thầm kêu khổ.
Trưởng Công Chúa miễn cưỡng trấn tĩnh, lúc này nàng mới phát hiện Tranh vẫn còn khom người nên vội vàng nói một câu, “Bình thân”
Thanh âm này…chính là nữ tử mang khăn che mặt tại Bác Nhã Lâu! Tranh sợ đến mức bước lùi hai bước, chân mềm nhũn
lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Tình Sương Tình Tuyết nghe được âm thanh
quen thuộc cũng hoảng sợ, nhưng hai người không phải nữ tử tầm thường,
bọn họ nhanh chóng bước lên phía trước đỡ Tranh khỏi ngã xuống. Thời
điểm này Tranh thật sự không biết phải làm thế nào, nàng không dự đoán
được sự tình lại trở nên như vậy. Tranh nhất thời ngơ ngác nhìn Trưởng
công chúa, hai người đều im lặng không nói gì. Mọi người trong phòng
nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc nhưng lại không dám lên
tiếng hỏi, bọn họ đành áp chế nghi ngờ trong lòng mà lẳng lặng chờ.
“Sau khi từ biệt tại Bác Nhã Lâu, hôm nay mới có dịp gặp lại, cô nương đã mang đến cho ta một sự kinh ngạc”. Cho
mọi người lui xuống, Trưởng công chúa chỉ để lại Tranh cùng Tình Sương
Tình Tuyết. Sau khi chấn động trong đầu qua đi, hiện tại nàng chỉ cảm
thấy ngạc nhiên vạn phần. Một tiểu cô nương dáng vẻ yểu điệu uyển chuyển nhưng vậy lại sở hữu một trí tuệ minh mẫn hơn người, không nói đến vấn
đề luận đàm tại Bác Nhã Lâu, nàng có thể gạt được Hoàng Đế đã là một
loại bản lĩnh.
Tranh thở dài một hơi, nàng định tâm lại rồi nói, “Tiểu nữ lớn mật, dối gạt bề trên, mong Trưởng Công Chúa tha tội”
Tuy nàng biết người hôm ấy mình đối mặt
tại Bác Nhã Lâu chính đương kim Hoàng Đế, nhưng nàng chỉ nghĩ vị thiếu
phụ đeo khăn che mặt ngồi bên cạnh hắn là phi tần, nào ngờ lại là Trưởng Công Chúa. Hôm nay Thái phu nhân cho người đến nói là có khách quý đến
thăm, nàng không thể không nghe theo. Họa này không biết phải gỡ gạc thế nào, Tranh chỉ đành đi bước nào tính bước đó.
Trưởng Công Chúa nghi ngờ nhìn Tranh, “Bệ hạ phái người thử ngươi là nam là nữ, dụng ý xác thực rõ ràng. Nếu
ngươi thuận theo, tương lai vinh hoa phú quý sẽ không ai bằng, dĩ nhiên
là dưới một người trên vạn người. Tại sao ngươi lại dối gạt như thế?”
Tranh nghĩ ngợi một hồi rồi cắn răng nói, “Ta tuy đến kinh thành không bao lâu nhưng cũng nghe dân chúng trong
thành nói rằng Trưởng Công Chúa tài đức vô song. Ta đây phú quý không
cầu, đế ân không kì vọng, mong Trưởng Công Chúa thành toàn”
“Phú quý không cầu, đế ân không kì vọng”, Trưởng Công Chúa trầm ngâm nửa ngày, sau lại lên tiếng, “Cô nương cầu
phú quý cũng không chuộng vinh quang, nói vậy cô nương có ý nguyện gì?”
Thành bại chính là lúc này, trong lòng
Tranh đã có chủ ý, nàng chậm rãi nói rõ ràng, “Hải khoát bằng ngư dược,
thiên cao nhậm điểu phi” (tung hoành như cá dưới nước, bay cao như chim
trên trời)
Trên gương mặt Trưởng công chúa hiện ra ý cười, nàng âm thầm tán thưởng. Lại nói Hoàng Đế đối với Mai Anh lãnh
tình, hậu cung đầy nữ nhân oán thán, Trưởng công chúa đã mềm lòng. Nhìn
thấy nữ tử dung mạo thoát trần, ý chí kiên định đang đứng trước mặt
mình, trong lòng nàng đã đưa ra quyết định.
“Nếu đã như vậy, cô nương mau thu thập
hành lý rời khỏi kinh thành. Hôm nay trước khi rời cung, ta đã nghe bệ
hạ nói qua, ngài muốn triệu ngươi tiến cung đối chất. Nếu ngươi đã không thích tiến cung thì mau chạy đi, bằng không ngay cả ta cũng không che
giấu cho ngươi được. Bệ hạ có hỏi thì cứ nhờ người nhà nói ngươi ra
ngoài du học là được”
Trong lòng Tranh vô cùng cảm kích, nàng quỳ xuống, “Đa tạ Trưởng công chúa”
Trưởng Công Chúa tiến lên nâng Tranh đứng dậy, “Ngày đó tại Bác Nhã Lâu, cô nương khiến ta vô cùng ngưỡng mộ. Gặp lại là hữu duyên, nếu ngươi rời đi thì phải thường xuyên gửi thư cho
ta, nếu ngươi không chê, chúng ta kết làm bằng hữu, được không?”
Tranh cảm kích gật đầu, “Ta đây vô tài vô đức, được Trưởng Công Chúa xem trọng thì còn mong gì nữa!”
Trưởng Công Chúa chau mày, nhẹ nhàng đọc lên một bài thơ.
Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô
Thảo sắc diêu khán cận khước vô
Tối thị nhất niên xuân hảo xử
Tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô.
(天街小雨润如酥,草色遥看近却无。最是一年春好处,绝胜烟柳满皇都)
Hai người bốn mắt nhìn nhau mỉm cười, tuy không nói lời nào nhưng tận đáy lòng hiểu nhau như tri kỷ.
Ngày hôm đó, một cỗ xe ngựa xuất phát rời khỏi Liễu phủ, rời xa kinh thành. Mắt thấy kinh thành càng ngày càng
xa, Tranh yên lòng thở phào một hơi. Tuy nàng không nỡ rời khỏi Liễu phủ nhưng không thể không đi. Từ nay về sau, nàng sẽ sống như: Hải khoát
bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi.
Lại qua mấy ngày, Hoàng Đế hạ chỉ triệu
Tiểu công tử Liễu phủ nhập cung. Liễu tiên sinh hồi tấu, nói là tiểu
công tử đã xuất ngoại du học, không biết khi nào mới có thể trở về. Việc này tạm thời hoãn lại.