Nhược Thủy ngay lập tức quỳ xuống ôm lấy chân Cảnh Tịch, nàng khóc lóc bảo mình biết lỗi rồi, biết tội rồi. Cảnh Tịch thấy tâm mình đau nhói, còn đem Nhược Thủy làm bạn của mình, không ngờ đến một ngày bị tình bạn phản bội như vậy. Mặc dù Cảnh Tịch sớm biết đáp án, nhưng đáp án này cũng khiến cho nàng đau đớn không thôi.
Một chưởng chưởng xuống bả vai Nhược Thủy, nàng hộc máu nằm dài dưới sàn. Nhược Vân lật đật chạy đến ôm Nhược Thủy, nhìn lên thì thấy một mảnh tối đen trên mặt Cảnh Tịch. Nàng khóc khi thấy Cảnh Tịch từng bước, từng bước tiến gần đến hai tỷ muội nàng.
Hoàng thượng là muốn trút cơn thịnh nộ lên tỷ tỷ nàng. Nàng không thể để tỷ tỷ mình chịu thêm một chưởng nào nữa, nghĩ vậy, Nhược Vân liền đem mình bao bọc lấy Nhược Thủy. Không cho Cảnh Tịch tổn hại đến nàng.
- Ngươi sợ mất đi người trọng yếu với ngươi. Ngươi có nghĩ ta sẽ thế nào khi thấy cả hai người trọng yếu mất đi không? Tránh ra!- Cảnh Tịch hung hăng gỡ Nhược Vân ra khỏi Nhược Thủy, muốn dùng một chưởng kết thúc tính mạng nàng ta.
- Nhưng hai vị nương nương vẫn chưa mất, không phải sao? Ngươi tha cho tỷ tỷ ta đi, ngươi, đồ vô lương tâm–Nhược Vân rống lên, ôm chặt lấy đầu Nhược Thủy che chắn không chừa một lỗ hở nào.
Nội công ở trên tay phải thu lại, Cảnh Tịch thở dài một tiếng kêu quân lính gỡ hai người ra. Lạnh lùng thông báo rằng:
- Nhược Thủy mưu hại quý phi, giờ ngọ ngày mai xử trảm.
Sau một hồi huyên náo, đến nửa đêm tân thứ sử cùng phu nhân mới được trở về. Nhược Vân báo bệnh nên quay về phòng không hầu hạ Cảnh Tịch nữa, Cảnh Tịch cũng cho nàng lui. Nàng đi vào bên trong nội điện Cần Khải nhìn hai vị phu nhân của mình đang nằm say ngủ. Mới vài canh giờ trước Ngải Lệ Tư còn líu lo kể nàng nghe vài câu chuyện bằng chất giọng lớ lớ của nàng, An Trúc thì dịu dàng ôn nhu ôm lấy nàng khi hai người vô tình gặp nhau ở góc nhỏ sau điện Thái Hòa. Bây giờ đây lại ngủ ngoan đến thế.
Nhiễm Tâm thấy hoàng thượng tới cũng không hành lễ, nàng ngồi ở mép giường vuốt lấy mái tóc mềm của An Trúc. An Trúc dù có thế nào cũng là cháu gái ruột của nàng, bảo không thương, không yêu cũng không phải. Là rất thương, rất để tâm.
- Nàng về ngủ đi, để trẫm ở đây với hai nàng.
Nhiễm Tâm lắc đầu: - Nếu nàng ngủ ở đây cùng ba người bọn thiếp, thế nào ngày mai cũng có xào xáo bảo nàng hoang dâm. Mau về điện Bàng Thế ngủ đi, thiếp ở đây, nàng yên tâm.
- Trẫm mà sợ họ sao?- Cảnh Tịch định cởi áo bào vứt lên bàn nhưng Nhiễm Tâm chau mày lại nhìn nàng, nàng ấy không vui, trong mặt đều thể hiện rõ.
- Được rồi, được rồi, trẫm về là được chứ gì? Trẫm không sợ họ, nhưng sợ nàng-Cảnh Tịch cười cười hôn lên má Nhiễm Tâm một cái, Nhiễm Tâm cũng cười, gật nhẹ đầu.- Về đi.
Cảnh Tịch không dùng kiệu mà đi bộ về điện Bàng Thế. Dù cho hơi xa một tí nhưng nàng muốn tận hưởng không khí mát mẻ ít ỏi của mùa hạ. Ánh trăng trên cao vằng vặc, báo hiệu với nàng hôm nay là trăng rằm. Nàng thong thả dạo bước, theo sau là Xuân Phúc công công, ngài không nói gì, chỉ yên lặng đi theo sau Cảnh Tịch.
- Ngươi nói xem, trẫm xử tử Nhược Thủy như vậy ngươi có buồn không?
Ngươi có buồn không? Trẫm thì có. Lời nói lại chẳng thể nói ra câu, giết đi người bạn của nàng, làm sao không buồn? Xuân Phúc công công cung kính nói:
- Buồn thì có, nhưng Nhược Thủy làm vậy là sai, không có phép tắc.
Ông không siểm nịnh, không kiêng dè đáp. Cảnh Tịch cười ha một tiếng, sau đó đi về điện Bàng Thế của mình. Bước sau vào bên trong nội điện, cho Xuân Phúc công công lui ra ngoài, nàng ngay cả đốt nến lên còn không buồn đốt. Chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu buông xuống mặt sàn lạnh giá, miễn cưỡng Cảnh Tịch có thể đi lại an toàn.
Cởi bỏ áo bào nặng trịch trên người xuống, Cảnh Tịch tối cũng không có tâm trạng nào mà ngủ liền, bèn men theo ánh sáng của dạ minh châu đi tắm đêm. Nàng leo vào bên trong bồn nước cảm nhận từng làn nước ôm ấp lấy cơ thể nàng, cảm giác thư giãn tuyệt đối. Cảnh Tịch hít một hơi sâu rồi lặn xuống dưới đáy bồn, để nước trôi mái tóc nàng bồng bềnh phía trên. Nếu nói không có cảm tình thì là nói dối, nuôi một thú cưng mười năm thì đó chính là người nhà, không phải thú cưng rồi. Nếu mà có một người bạn mười năm, đó không phải bạn, đó đã là thân thuộc rồi.
Sau khi tắm xong, Cảnh Tịch cũng không mặc gì đi về phía giường ngủ. Tốt nhất là ngủ một giấc, có lẽ ngày mai tâm trạng sẽ tốt hơn. Nàng leo lên giường, chưa kịp với tay lấy chăn đã bị cái gì chặn lấy, đẩy nàng ngã xuống giường rồi ngồi lên bụng nàng.
Cảnh Tịch không đánh người này, bởi khí tức trên người của ngoại nhân này cực kì quen thuộc. Là Nhược Vân, tiểu cô nương cùng nàng lớn lên. Nhược Vân càn rỡ hôn môi nàng, cực kì mạnh mẽ, đôi môi mềm mại quấn quít môi dưới nàng. Tay của Cảnh Tịch cũng bị Nhược Vân giữ lại, nàng không vùng ra, không hiểu tại sao lại để yên cho Nhược Vân tùy ý hôn lấy nàng.
Bao nhiêu năm nay, nói không có cảm tình với Nhược Vân cũng là nói dối, nói không có động lòng với Nhược Vân cũng là nói dối.
Nhược Vân cởi đi ngoại sam trên người mình, tháo bỏ tiết khố cùng với yếm, sau đó đổ ập lên người nàng. Cảnh Tịch có đủ thời gian để tránh đi, nhưng Cảnh Tịch vẫn không tránh, để xem nha đầu ngốc này muốn làm gì.
Nụ hôn trúc trắc của Nhược Vân dời xuống bên cổ Cảnh Tịch, sau đó lại men xuống xương quai xanh gợi cảm. Có thể thấy, Nhược Vân là một nha đầu không hề có kinh nghiệm trong chuyện gối chăn. Cảnh Tịch để mặc cho nàng tùy ý lộng hành trên người nàng, tay nàng vuốt ve cặp mông nhỏ xinh của Nhược Vân. Sau đó ma mãnh trượt lên nụ hoa bên trên, vuốt ve nhẹ nhàng.
-Ưm..
Động tác đang hôn ngực của Nhược Vân bỗng nhiên đình trệ, Cảnh Tịch cảm thấy thật buồn cười. Nàng cho tay sờ vào hạt đậu nhỏ bên trên cánh hoa, nhè nhẹ day lấy. Nhược Vân cứng người, không thể làm gì nữa, chỉ trơ ra thấy Cảnh Tịch vuốt ve nụ hoa của mình, nhột như lấy lông vũ vuốt ve. Không thể không ngâm thành tiếng.
Rõ ràng Nhược Vân là đang nằm trên, nhưng lại chiếm thế hạ phong. Cảnh Tịch nhướn người lên hôn lấy ngực Nhược Vân, không ngờ dáng người nhỏ nhắn nhưng ngực lại có thể to đến vậy, nếu ở thời hiện đại, có thể là C cup trở lên. Nhược Vân rên rỉ tránh đi bàn tay đang nhu lộng ở dưới, nhưng cũng không tránh được khuôn miệng đang hoạt động trên ngực nàng.
Tiếng ngân nga của Nhược Vân nhẹ nhàng, nàng đang cảm thấy cơ thể nóng đến độ như sắp phát nổ. Nàng đung đưa người tránh khỏi bàn tay ma mãnh đang vuốt ve bên dưới nàng, chỉ thấy một trận đau điếng. Cảnh Tịch đã cho ngón tay vào bên trong nàng, lúc đầu nhè nhẹ tiến vào, sau khi thấy nàng bắt đầu rên rỉ thì tiếng vào nhanh hơn, uyển chuyển hơn.
- Nhược Vân.
Giọng Cảnh Tịch mang theo phong tình khó cưỡng. Nàng buông khuôn ngực đầy đặn của Nhược Vân ra, khi nàng rời đi, trên miệng còn kéo một sợi chỉ bạc nối miệng nàng với ngực Nhược Vân. Hơi thở trong phút chốc lại trở nên ái muội vô cùng.
- Hoàng thượng...
Nàng gọi một tiếng hoàng thượng, bởi vì nàng không khống chế được cơ thể của mình nữa rồi. Chất lỏng ướt át cứ men theo hai chân làm Nhược Vân thấy ẩm ướt, còn bàn tay của Cảnh Tịch cứ liên tục ra vào, mỗi lần vào ra lại đem theo chất lỏng ra ngoài, mà nàng lại không kiểm soát được. Thật xấu hổ. Vốn dĩ nàng muốn lấy thân mình ra để yêu cầu Cảnh Tịch tha cho tỷ tỷ nàng một con đường sống, nhưng không hiểu sao chính mình lại truy hoan một cách sướng khoái đến vậy.
Cảnh Tịch lật người, đem hai chân của Nhược Vân mở rộng ra, nụ hoa ẩn ở bên trong rừng rậm, nhàn nhạt ẩn thân. Nàng vươn lưỡi nếm lấy hương vị của Nhược Vân, Nhược Vân khẽ rùng mình khép chân lại nhưng Cảnh Tịch giữ chặt chân nàng không cho động. Lần này Cảnh Tịch lại vươn lưỡi, nhưng hôn sâu hơn, lưỡi cứ di chuyển loạn bên trong Nhược Vân.
Tiếng âm a thú vị của nàng vang lên rõ mồn một trong điện Bàng Thế. Long sàn của vua tuy rộng cũng bị nàng đem đồ ném xuống đất để kiếm sự thoải mái, cung điện rộng rãi thế này, nàng muốn hét khản cổ cũng cứ việc. Mút lấy hết dịch mật ở nụ hoa xinh đẹp của Nhược Vân, giờ này thì Cảnh Tịch chẳng nhớ đến việc nàng là tôi tớ, nàng là chủ tử, cũng chẳng nhớ đến việc gì cả. Chỉ có thân thể xinh đẹp trước mắt, chỉ có ái tình nóng bỏng.
Ngón tay Cảnh Tịch di chuyển loạn bên trong người Nhược Vân, nữ nhân này lớn lên có chút thấp bé rồi. Người thấp bé nhưng ngực lại khá to, Cảnh Tịch một tay liên tục ra ra vào vào, một tay nhu lộng bóp lấy khỏa mềm mại trước ngực. Thân thể giao triền càng khiến cho ban đêm mùa hạ trở nên nóng bỏng, Nhược Vân không khóc, người học võ công như nàng thì việc đau của bị phá thân chẳng khác gì muỗi cắn.
Hôn lên cơ thể mềm mại của Nhược Vân, Cảnh Tịch cảm thấy nữ nhân lúc nào cũng tuyệt nhất. Thời hiện đại nàng cũng thế, mà cổ đại cũng thế. Từ khi có tình cảm với An Trúc, Nhiễm Tâm, Lệ Tư, Cảnh Tịch cũng không đụng đến ai ngoại trừ ba nàng, cũng chẳng muốn nạp thêm ai. Đoạn tình ái trước đây với Nhược Vân cũng bị nàng chôn vùi trong lòng, hôm nay lại như chồi non mà bung nở.
Sau đợt ái tình nóng bỏng, Cảnh Tịch ngả người nằm bên cạnh Nhược Vân, thở nặng nề. Nàng vươn tay ôm người đang hết sức ẩm ướt kia vào lòng, hôn lên mang tai nàng, hôn lên má, hôn lên cổ. Bàn tay vuốt ve khỏa mềm mại trước ngực nàng, ý hỏi nàng có muốn tiếp tục cùng mình giao hoan không.
Nhược Vân xoay người nhìn chằm chằm Cảnh Tịch, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, người có thể thả thân tỷ tỷ của ta ra không, nàng không ở trong cung nữa cũng được. Thả nàng ra đời, tha cho nàng một mạng được không?
Cảnh Tịch nhướng mày, ngón tay nàng sờ bên vai của Nhược Vân, di xuống đến bàn tay rồi lại di ngược trở lên. Sau đó Cảnh Tịch đưa ngón tay chạm vào môi Nhược Vân, sờ nhẹ nhàng bờ môi mềm mại ban nãy vừa cùng nàng hôn đến thiên hôn địa ám. Nàng ôm cổ Nhược Vân nhẹ nhàng, kéo sát hai gương mặt lại gần nhau, đặt một nụ hôn dài lên môi Nhược Vân.
Lần này là nhu tình, là sóng nước của bờ hồ bị gió gợi lên từng làn sóng lăn tăn chứ không phải sóng biển dồn dập như ban nãy. Cảnh Tịch lật người, môi nàng tìm đến môi Nhược Vân.
- Hoàng thượng, người đồng ý với ta. Sau này nếu ngươi cần thân thể của ta bất kì lúc nào ta cũng sẽ đáp ứng. Được không?
- Nàng ra điều kiện với trẫm?
Cảnh Tịch chống tay xuống giường để nâng mặt mình cao lên, nhìn cho rõ mặt của Nhược Vân bên dưới nàng. Nhược Vân trông đợi nhìn nàng, ngực phập phồng theo nhịp thở. Cảnh Tịch thở dài một tiếng:
- Được, theo ý nàng. Từ nay nàng sẽ là nha hoàn thông phòng của trẫm.
Nhược Vân mỉm cười, một giọt lệ rơi xuống bên khóe mắt:
- Đa tạ hoàng thượng.