Chiều đó, nhờ chiếc xe phân khối lớn của Nhã Thư nên Cổ Tịch kịp tới khu đỗ xe gần trường. Nhã Thư chần chừ, nói là muốn thấy nàng lấy xe xong rồi mới rời khỏi, Cổ Tịch phất tay đuổi đi nàng mới chịu tăng ga chạy mất. Thở phào, Cổ Tịch đi vào trong, bấm định vị xe rồi nhanh chóng leo vào xe đi đón Ngữ Ngưng. Trong lòng thầm nghĩ phải cách xa những nữ nhân khác một chút, kẻo thêm phiền, cũng không muốn làm rối tung cuộc sống của các nàng ấy.
Còn Ngữ Ngưng, nàng xác định sẽ ở bên Ngữ Ngưng trọn kiếp này. Coi như đem nàng giao cho nàng ấy, bù lại một đoạn đau thương, bù lại một đời cô quạnh của nàng, cũng như bù cho tình yêu của nàng dành cho nàng ấy.
Năm giờ, Ngữ Ngưng nhìn đồng hồ rồi mỉm cười, nàng cho Sở Quan ngưng nói, bảo rằng:
- Có việc gì gửi mail cho tôi.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, nàng đi bộ ra cổng B của IKEA thấy chiếc xe của Cổ Tịch đã tới rồi. Thật đúng hẹn. Thấy Ngữ Ngưng, Cổ Tịch mở cửa xe bước xuống, đôi chân nàng thon dài trắng nõn, khi bước xuống thu hút không ít mắt nhìn của nam nhân.
- Chị đã đói chưa?- Cổ Tịch mở cửa ghế phụ, Ngữ Ngưng cũng rất tự nhiên ngồi vào trong. Các nàng mấy tháng nay khoảng cách càng ngày càng gần, có lẽ tình yêu vẫn còn vương vấn tới tận kiếp này.
Ngữ Ngưng dựa đầu vào ghế nhìn Cổ Tịch yên vị vào ghế lái, gương mặt Cổ Tịch là sự hòa trộn giữa nam tính, mạnh mẽ với nữ tính, bạc nhược. Khi nàng xõa tóc, Ngữ Ngưng sẽ thấy một nữ nhân mềm mại, nữ tính, nét đẹp cao quý, đài cát mà hiếm ai có được. Khi nàng cột tóc lên, không nói một lời nào, nàng hệt như những người mẫu trên sàn catwalk, như một giá treo đồ, nét đẹp trung tính lúc ấy sẽ rất nổi bật. Cũng chẳng hiếm lần Ngữ Ngưng thấy các nữ nhân khác gửi cho nàng một tờ giấy có ghi số điện thoại chính mình, tự giới thiệu mình với nàng ấy, cũng không ít lần thấy nam nhân để ý nàng, muốn tiếp cận nàng.
Người như Cổ Tịch, ai mới có thể khiến nàng rung động?
Thấy Ngữ Ngưng cứ yên lặng không nói gì mãi, Cổ Tịch liền ho một tiếng lôi kéo hồn nàng lại, mỉm cười:
- Chị nhìn gì mà thất thần?
- Người như em, ai mới có thể khiến em rung động?- Ngữ Ngưng vô thức nói.
- Chị.
Không khí trong xe bỗng chốc ngưng trọng, hôm đó là lần đầu tiên giữa hai người có sự ngượng ngùng, chẳng dám nhìn mặt nhau. Bữa ăn cũng nhẹ nhàng mà qua đi, ai cũng mang một nỗi lòng riêng mình.
Buổi sáng lại tới giờ lên tiết, tiết pháp luật đại cương vốn không phải là tiết Nhã Thư học chung với nàng, vào lớp ngó quanh quẩn, không thấy nàng ấy bèn thở phào nhẹ nhõm. Giảng viên dạy môn này khá đứng tuổi, bộ dạng nghiêm túc dạy bảo các nàng các điều luật cơ bản để đi vào môn pháp luật trong kinh doanh sau này. Môn nền tảng được dạy rất kĩ, quyển sách pháp luật đại cương trên bàn nàng thật nặng nề, học cũng có chút mệt.
Lướt mãi Cổ Tịch cũng lết được tới giờ ra chơi, nàng ôm quyển sách trên tay đi ra căn tin định mua chút gì ăn thì bị chặn lại trên hành lang. Là Nhã Thư, hôm nay nàng mặc áo thun đơn giản với quần jean, nhìn qua cũng hơi tao nhã, Cổ Tịch nghĩ thầm.
- Này, chị, sao em gọi chị không được?- Nhã Thư cắt đứt suy nghĩ của Cổ Tịch.
Cổ Tịch nhìn xuống gương mặt trẻ con của nàng ấy, hơi hơi ngượng: - Làm gì có chuyện không gọi được, em có gọi chị đâu?
- Rõ ràng là gọi không được! Chị cho số sai đúng không?
Liếm môi mình, Cổ Tịch mấp máy nói: - Trời đất, tiểu cô nương ơi, ta có người yêu rồi, đừng như vậy.
- Mặc kệ. Chị đưa điện thoại cho em mượn đi, em hôm nay không nháo nữa.
Người trong hành lang càng lúc càng hiếu kì đứng nhìn hai nàng, nàng còn thấy có người đưa điện thoại ra quay clip. Không thể được! Cổ Tịch càng muốn chạy trốn thì Nhã Thư càng ra sức chặn nàng lại, Nhã Thư vốn là hoa khôi của Thiên Tân, đứng bên cạnh Cổ Tịch càng hoa lệ hơn nữa. Các bạn học nam chép miệng, bảo gái đẹp là của nhau, chẳng tới lượt mình.
- Nhã Thư! Tôi không thích em, em tránh ra giùm tôi.
Tiếng nàng hơi lớn, trong tim nàng thót lên một cái, nhói đau. Khóe mắt của Nhã Thư phiếm hồng, kiếp trước mỗi lần Khuê Thư sắp khóc nháo nàng ấy đều như vậy, nàng đau lòng, quay đầu rời khỏi. Kiếp này không thể bồi nàng, thật xin lỗi.
Mọi người hiếu kì một lúc rồi tản ra mất, chỉ còn lại Nhã Thư đang đứng yên lặng ở hành lang một mình. Nàng không biết vì sao mình lại thích nàng ấy đến vậy, chỉ mới gặp một lần, tiếp xúc một lần mà tưởng như quen nhau từ thuở nào. Nàng muốn tiếp cận nàng ấy, dùng mọi cách để liên lạc nhưng không được, nghe nàng có người yêu lòng nàng đã chết một lần, nhưng nàng nghĩ yêu đương phải tự mình giành lấy, cho đến khi nghe câu "Tôi không thích em" từ nàng. Nhã Thư cảm thấy thế giới này đang đổ sụp xuống chân mình, tim đau đến vậy, đây là cảm giác gì?
Với tâm trạng như thế này Nhã Thư cũng không muốn vào lớp học, nàng lấy xe của mình định đi ra khỏi trường thì cô bạn Tiểu Ninh gọi với theo, nàng nghiêng đầu nhìn.
- Sao vậy tiểu Ninh?
Tiểu Ninh thần thần bí bí đưa cho nàng mảnh giấy số điện thoại thật của Cổ Tịch, vì Cổ Tịch học chung một lớp với Tiểu Ninh, thầy dạy môn kinh tế lượng bảo rằng phải nộp tất cả số điện thoại và email lên cho thầy, thân là người thu thập số điện thoại, thấy bạn mình cần liền chép ra, đưa cho nàng.
- Cái này, là của chị Cổ Tịch. –Thấy Nhã Thư ngơ ngẩn, nàng liền cười nháy mắt một cái –Thấy mình giỏi không, mai mốt đừng làm chuyện mất mặt nữa, bồ là bạn mình, còn không để mặt mũi cho mình.
- Cám ơn bồ- Nhã Thư ôm Tiểu Ninh một cái, sau vui vẻ đem số điện thoại nắm trong tay.
Tâm trạng mới vừa rồi còn có chút buồn, bây giờ liền tiêu biến. Nhã Thư quay vào lớp học tiếp, cũng không màng đến những lời nói đàm tiếu sau lưng mình. Nàng yêu con gái hay con trai cũng vậy, giới tính vốn là thứ nàng không bận tâm nhất. Nàng thấy Cổ Tịch, vừa thấy đã thấy mến rồi, nàng muốn được ở bên nàng ấy.
Cổ Tịch, nghe thật giống cô tịch, quạnh hiu. Nhưng không sao, Nhã Thư tự vuốt ngực mình, có mình ở đây chị ấy sẽ không quạnh hiu nữa, mình sẽ là ánh sáng của chị!