Làm sao Cổ Tịch biết được hai người đến với nhau một đêm là do Nhiễm Tâm nàng ấy tự nguyện, hay nàng bắt buộc, biết là nếu làm tình không có sự đồng thuận sẽ được tính là xâm hại tình dục. Nhưng mà nàng không nhớ gì hết, dù cho người đang ngồi dựa đầu trên thành giường kia là thê tử của nàng, chẳng lẽ lại đến đồn công an khai báo, 'người này là vợ kiếp trước của tôi'. Thế nào cũng bị cho là điên, đem nhốt vào trại.
- Tối qua cô.. cô còn nhớ không? Rõ ràng là cô chủ động- Cổ Tịch không nhớ gì, nên nàng nói bừa đại xem Nhiễm Tâm có nhớ chút gì về tối qua không. Nếu nàng ấy không nhớ thì thuận lý thành chương, chuyện nhỏ hóa không.
Mạn Hy nói ngâm nga trong miệng cái gì đó mà chính nàng cũng không thể hiểu, bản thân nàng cũng chẳng nhớ tại sao mình ở trên giường này, chẳng biết tại sao lại như vậy với người kia, muốn khai báo, phải làm sao kiện được người kia?
- Check camera là được chứ gì!- Mạn Hy nhíu mày, nếu nàng quyết làm đến cùng thì việc check một hai camera không có vấn đề gì. Nàng nghĩ thế.
Cổ Tịch cúi người xuống nhặt chiếc váy của mình lên, cười tà nói: - Quán bar này sợ là người của sở cảnh sát đụng vào không nổi đâu.
- Cô!- Mạn Hy tức giận, nàng với lấy cái gối ném vào người Cổ Tịch. Cổ Tịch ôm được cái gối trong lòng mình, tự nhủ lại vậy rồi, Nhiễm Tâm kiếp trước hay kiếp này đều là người khi giận lên liền đem đồ ném vào nàng, mãi không đổi tính.
Nghiên Mạn Hy là người của sở cảnh sát, nàng đương nhiên là biết chuyện này. Có một số quán bar nằm ngoài sự kiểm soát của pháp luật, nổi bật nhất chuỗi RP bar dành cho dị tính, đồng tính nam, đồng tính nữ. Chủ của quán bar là một người cực kì có máu mặt, Mạn Hy trong khi rảnh rỗi cũng hay nói chuyện với các đồng nghiệp, ai cũng bảo nếu có người khai báo xảy ra chuyện ở RP, sở cảnh sát cũng sẽ không điều người xuống.
Theo chủ quán bar này, RP chính là thiên đường trên mặt đất, người muốn bước vào đây đều phải chuẩn bị tâm thế, hoặc thân thể của mình. Thứ không đáng giá nhất trong chuỗi bar này đó chính là thân thể của khách nhân, nếu tìm được bạn tình, hai người đồng thuận thì phòng ở trên lầu tính giờ sẵn sàng phục vụ, đảm bảo thỏa mãn khách nhân.
Chuyện vỡ lỡ đến mức này cũng do Mạn Hy ngu ngốc, nàng cũng thôi trách người kia, nếu không là nàng ấy thì cũng là người khác. Thế nên nàng xụ mặt xuống, lòng thầm xin thề không bao giờ đến quán bar nữa, miễn cho thiệt hại thân thể.
- Cô có sao không? Thay đồ đi tôi đưa cô về- Cổ Tịch mặc xong váy của mình, nàng nhặt lên váy vóc của Nhiễm Tâm, đem lại gần cho nàng ấy. Nếu mà là người con gái khác Cổ Tịch cũng không nhẹ nhàng như vậy, tình một đêm, tốt nhất là nên cao chạy xa bay. Nhưng nàng ấy là Cảnh Nhiễm Tâm, là người nàng thương.
- Cũng không cần, tôi tự về được.
Nghiên Mạn Hy cảm thấy hai chân mình rã rời, mệt mỏi hệt như phải tập thể lực những ba tiếng, đứng lên có chút lảo đảo. Cổ Tịch vội vàng đỡ lấy Nghiên Mạn Hy vào lòng mình, ôm nàng. Thật ốm, so với thời cổ đại còn thấy nàng ốm hơn. Còn nhớ ở thời cổ đại, mỗi lần Nhiễm Tâm ăn đều là nàng phải ép ăn thêm, nếu không nàng ấy sẽ ề à giả vờ no. Có lẽ không ai dỗ nàng ấy ăn nên mới ốm như vậy, siết chặt Nhiễm Tâm của mình vào lòng, Cổ Tịch nhớ nàng ấy, nhớ rất nhiều.
Vòng tay ôm siết lấy làm cho Mạn Hy thấy kì quái, vốn không thân không quen, lăn giường một đêm liền tràn đầy tình cảm sao? Mạn Hy không tin được mấy chuyện kì quái như vậy, nàng từ trong ngực của Cổ Tịch đi ra, mặc lại quần áo của mình rồi ra về. Coi như hôm nay nàng xui xẻo đi, đi bar mất trinh tiết.
- Tôi tên Cổ Tịch, cô tên gì?- Đây là lần duy nhất Cổ Tịch phá lệ hỏi tên người ngủ cùng mình, Mạn Hy đang đi bỗng nhân cước chân chậm dần, nàng trả lời:
- Nghiên Mạn Hy.
- Mạn Hy, cuối cùng cũng gặp lại em.
Câu này, ý tứ của Cổ Tịch là cuối cùng cũng thấy được Nhiễm Tâm của thời hiện đại, còn nghe trong tai của Mạn Hy lại khác. Nàng chợt à lên một tiếng, xoay mặt lại nhìn Cổ Tịch:
- Tôi nhớ ra rồi, cô là... là cái cô hôm bữa bắt sát nhân 666 đúng không?
- Đúng rồi, là tôi- Cổ Tịch tiến lên vài bước giúp Mạn Hy chỉnh lại cổ áo, sau đó hai người song song đi với nhau ra bãi đỗ xe. Không khí của hai người có chút ngượng ngùng, nhưng Cổ Tịch cố xóa nó đi bằng cách bắt chuyện với Mạn Hy. Bắt một chuyến taxi cho Mạn Hy về nhà, sau đó nàng mới leo lên xe chạy về, các người vợ của nàng luân hồi chuyển kiếp là thật, tơ duyên gắn các nàng với nhau cũng là thật. Cổ Tịch lúc vào bar đã rối, lúc ra về còn rối hơn.
Sáng hôm sau, có tiết nên Cổ Tịch bắt buộc phải dậy sớm, nàng chuẩn bị đồ đạc rồi đi xe đến bãi đỗ xe gần trường, gửi xe rồi đi xe bus. Lang thang trong hành lang sân trường định vào lớp học nhưng đôi mắt Cổ Tịch cứ nhíu lại, nàng không muốn học, nàng chỉ muốn được ngủ ngay lúc này. Nhã Thư ở đằng sau nàng vỗ vai một cái, cười tươi nói:
- Tịch tỷ, sáng vui vẻ.
Cổ Tịch quay đầu lại nhìn Nhã Thư bằng con mắt không thể thâm quầng nhiều hơn, mỉm cười: - Sáng vui vẻ...
Nàng há miệng ngáp dài một cái, Nhã Thư thấy nàng buồn ngủ, vậy nên nàng ấy nói rất nhiều chuyện cho nàng tỉnh táo. Nhưng càng nói, lời Nhã Thư càng như kinh kệ, Cổ Tịch càng ngáp dày dặc hơn, chỉ hận không thể té xuống đất ngủ một giấc.
- Chị buồn ngủ lắm hả? Đi theo em- Nhã Thư kéo cổ tay của Cổ Tịch, hai người đi ra bãi giữ xe của trường lấy xe Nhã Thư, Cổ Tịch cũng không phản kháng gì nhiều vì nàng biết có vào lớp nàng cũng không học vô. Đi theo Nhã Thư còn được ngủ, nghĩ vậy, Cổ Tịch ngoan ngoãn leo lên xe Nhã Thư. Nhã Thư đi học một mình nhưng lúc nào cũng mang theo cái nón của Cổ Tịch, như chờ đợi Cổ Tịch sẽ ngồi lên xe của mình.
Hai người cùng nhau đi đến một khách sạn gần trường, đây là một khách sạn kiêm studio chụp hình cho khách hàng nên nhìn rất khang trang. Cổ Tịch mặc kệ, nàng đem chứng minh thư đưa cho lễ tân rồi nhận chìa khóa phòng. Nhã Thư lúc đi thì hầm hố, lúc tới khách sạn thì mặt đỏ như gấc, nàng trộm nghĩ, mình cũng là lần tiên vào khách sạn, không ngại mới thật là mặt dày.
Đến phòng, Cổ Tịch đem đôi giày của mình ném ra sàn, sau đó nhảy lên giường, nhắm mắt một tí thì vào giấc. Nhã Thư dù có đi theo cũng không có gì làm, nàng trèo lên giường nằm cạnh Cổ Tịch, đem tay Cổ Tịch choàng qua người mình để cùng nhau ngủ.
- Tịch tỷ.- Nhã Thư gọi Cổ Tịch một tiếng, không nghe tiếng Cổ Tịch trả lời nàng, chỉ thấy một mảnh yên lặng. Nàng trộm nhìn gương mặt của Cổ Tịch, không biết có phải con lai không, nhưng gương mặt của Cổ Tịch đặc biệt khác với nữ nhân ở đây, nhìn có một chút gì đó rất lạ, chiếc mũi cực cao này, đôi mắt sâu, mái tóc đen dày, càng nhìn càng thấy đẹp.
Càng nhìn trộm, tâm Nhã Thư càng ngứa ngáy, nàng tiến lại gần Cổ Tịch hơn, gần đến mức nghe hơi thở của Cổ Tịch nhẹ phả vào da mình.
- Tịch tỷ ơi..
Vẫn không nghe Cổ Tịch trả lời nàng, Nhã Thư lớn mật cười hi hi hai tiếng, đem môi hồng nhuận của mình áp vào môi Cổ Tịch. Môi thật mềm, Tịch tỷ đúng là cái gì cũng tốt nhất, Nhã Thư nghĩ thầm.