Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 28: Nắng trên tóc người thương



Những ngày tiếp theo cũng không dễ dàng gì với Cổ Tịch khi Mạn Hy là người trợ giảng cho lớp nàng, vì các lớp cũng không đông, lại thích ngồi ké lớp của Cổ Tịch nên thầy đã ghép ba lớp lại, cùng dạy, thay vì ba thầy mỗi thầy một lớp thì bây giờ chỉ còn một thầy, ba người thay thay nhau người dạy người nghỉ, cực kì sung sướng giao việc cho Mạn Hy giúp mình.

Mà Nghiên Mạn Hy đối với Cổ Tịch có thù hằn, tiết đầu tiên sau khi làm quen và nói ra các quy định của lớp quân sự thì chỉ tập các bước cơ bản. Tiết hôm sau mới tiến hành học cách lắp ráp súng, Nghiên Mạn Hy vui vẻ kêu học sinh mang ra mười hai cây súng QBZ- 95 để lên mười hai bàn học.

- Hôm nay chúng ta học cách tháo ráp súng- Tiếng của thầy phụ trách ồm ồm nói, ông viết lên bảng các đặc tính cơ bản của súng, cách sử dụng, các công năng của súng. Trong khi đó Nghiên Mạn Hy phụ trách đem súng theo minh họa cho lời của thầy.

Cả bốn tiếng buổi sáng Nghiên Mạn Hy phụ trách cho các bạn thử ráp súng, Cổ Tịch vốn là người quen tuốt kiếm ra chém giết, nàng chẳng dùng súng bao giờ nên hay ngu ngơ hỏi Mạn Hy nàng nên làm thế nào mới phải.

- Ấn vào, ấn vào- Mạn Hy bực dọc nói khi thấy tới lượt Cổ Tịch, Cổ Tịch lay hoay không biết làm sao. Mà càng hối Cổ Tịch càng rối, nàng nhíu mày ấn vào nhưng vẫn không lấy được.

- Cô có gài chốt an toàn đâu- Mạn Hy bực dọc giành lấy cây súng, hướng dẫn lại một lần nữa rồi đi khỏi chỗ Cổ Tịch, đứng thêm một lúc nữa chắc nàng sẽ bực dọc đến phát điên.

Nhã Thư ngồi ở dưới nhìn Cổ Tịch nói chuyện với Mạn Hy, trông thế nào cũng không giống như lão sư và sinh viên, giống hai người đã quen biết nhau từ trước rồi. Thấy vậy nên sau khi kết thúc buổi học Nhã Thư tìm đến chỗ Cổ Tịch, hỏi:

- Tịch tỷ, chị quen với Nghiên trợ giảng sao?

Cổ Tịch gài chốt đến đỏ cả tay, nàng bực dọc nhìn bàn tay mỏng manh của mình, nói:

- Không- có!

Nhấn mạnh, rõ ràng, không chút quan hệ nào với nữ nhân kia. Nàng thấy cước bộ của Mạn Hy có vẻ chậm lại, vậy nên Cổ Tịch lại nói:

- Không quen chút nào, hoàn toàn lạ mặt.

Mạn Hy bực dọc quay đầu lại nhìn Cổ Tịch, lườm một cái rồi bỏ đi một mạch về phòng mình. Rõ ràng là đã đồng sàng cộng chẩm vậy mà nói không quen chút nào, không quen, càng nghĩ Mạn Hy càng bực mình. Thế nên sáng sớm hôm sau nàng đặc biệt chiếu cố người 'không quen' Cổ Tịch.

- Cổ Tịch, lên đây thị phạm cho các bạn xem.

- Em..?- Cổ Tịch chỉ vào mặt mình, có đùa không, người ta không chỉ nàng thì thôi, nàng chỉ người khác. Điên rồi, điên rồi!

Nhã Thư ngồi bên cạnh nhanh nhẩu giơ tay lên: - Để em thị phạm cho các bạn đi cô.

Mạn Hy nhìn Cổ Tịch một lúc, có lẽ Cổ Tịch thật sự có một sức hút đặc biệt, cô bé Nhã Thư này cũng rất để ý đến nàng ta. Nhìn sơ qua là biết Nhã Thư thật thích Cổ Tịch, người trăng hoa này, còn Tiết đại tiểu thư thì sao?! Càng nghĩ càng thấy Cổ Tịch vong tình bội nghĩa, nàng chán ghét nghiến răng nói:

- Vậy thì cả hai lên đây.

Hai người đứng hai bên trái phải của Mạn Hy, theo lời của Mạn Hy nói mà tháo lắp súng. Nhã Thư thành thục hơn Cổ Tịch, nàng vừa làm vừa nói thu hút các bạn nhìn về phía mình, trong khi Cổ Tịch là vừa làm vừa nhìn sang, hi vọng sẽ không gãy nhịp với Nhã Thư. Mạn Hy thấy mình không làm khó được Cổ Tịch nàng cũng không thèm để tâm nữa.

Sau giờ học nàng thấy Nhã Thư tung tăng bắt lấy cánh tay Cổ Tịch đi về phòng, nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt. Tiết đại tiểu thư đâu? Mạn Hy thật thấy thương Tiết đại tiểu thư, không biết được người thương của mình vắng xa mình đi thân thân mật mật với nữ nhân khác.

Thầy phụ trách giảng dạy môn giáo dục quốc phòng cho lớp của Cổ Tịch tên là A Hiếu, ông đang dọn dẹp tài liệu thì thấy Mạn Hy đang nhìn Nhã Thư. Thấy vậy ông mới nhân đạo cho Mạn Hy biết.

- Tiết Nhã Thư đấy, Tiết gia Tiết nhị tiểu thư. Cô còn muốn làm khó, sợ nếu Tiết nhị tiểu thư nổi hứng muốn làm khó lại cô thì cô lại khốn khổ.

- Tiết.. Tiết nhị tiểu thư?- Mạn Hy muốn sặc nước, nàng nhìn lão Hiếu, chỉ thấy lão Hiếu gật đầu xác nhận với nàng, 'Tiết nhị tiểu thư đấy'.

Thế là từ sau hôm đó Mạn Hy cũng không chọc ghẹo Cổ Tịch nữa, Cổ Tịch giỏi đến độ mía ngọt hái cả cụm như vậy, quả là nhân tài trong nhân tài. Mạn Hy lâu lâu lại nhìn qua phía Cổ Tịch, nàng phát hiện Cổ Tịch thu hút rất nhiều nữ nhân, như một cục đường ngọt ngào đang thu hút kiến đến, vây quanh Cổ Tịch số nữ nhân không đếm xuể.

Thế Tiết Ngữ Ngưng có biết người nàng yêu thật rất chiêu phong dẫn điệp không? Nàng ấy có cảm giác như thế nào? Mạn Hy thật sự muốn tiếp xúc một lần với Tiết Ngữ Ngưng, xem xem nội tâm của nàng ấy nghĩ gì. Nhưng Mạn Hy không biết rằng hàng đống chủ đề trong đầu của Mạn Hy từ lúc gặp Cổ Tịch đến giờ chỉ xoay quanh Cổ Tịch, không hơn không kém.

Mạn Hy không biết mình để ý đến Cổ Tịch nhưng Nhã Thư lại đánh hơi thấy mùi tình địch rõ ràng, nàng ra mặt không thích Mạn Hy, khi Mạn Hy dạy gì đó nàng hay hỏi ngược lại để bắt bẻ. Cổ Tịch cũng không muốn Khuê Thư và Nhiễm Tâm hai nàng ở thời hiện đại lại đấu đá lẫn nhau, thế nên Cổ Tịch thường hay níu tay Nhã Thư lại, nói nhỏ:

- Em đừng như vậy.

Mà Nhã Thư nghe Cổ Tịch nhắc nhở mình nàng cũng không quậy phá nữa, chỉ sợ Cổ Tịch thấy mình chán ghét. Tính tình của Nhã Thư hoàn toàn khác với Cổ Tịch, trong khi Cổ Tịch trầm ổn thì nàng lại hoạt bát hiếu động, nàng sợ Cổ Tịch ghét phần tính cách này của nàng. Vì vậy khi ở bên Cổ Tịch nàng hay tận lực khắc chế lại, hi vọng Cổ Tịch sẽ không thấy nàng quá khó ưa.

Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua những tán lá cây phủ lên mái tóc màu đen tuyền của Cổ Tịch, Mạn Hy đang đứng cạnh thầy Hiếu bỗng nhiên lại liếc mắt về phía Cổ Tịch, tâm nàng phút chốc run lên. Như ai đó đang ở bên trong giật dây khiến chiếc chuông đồng nằm yên lặng bao nhiêu năm đang dần cử động, phát ra tiếng đinh đang trầm ổn. Nàng sợ hãi đối diện với ánh mắt của Cổ Tịch, liền quay đầu đi.

Nàng phải chủ động cưa cẩm lại Dịch Chính, không thể để cảm giác cô đơn này xâm chiếm nàng, làm nàng chú ý đến Cổ Tịch mãi được. Mạn Hy tự nhủ trong lòng, nàng quay mặt đi nhưng đôi khi lại vô thức liếc nhìn xuống chỗ của Cổ Tịch. Cổ Tịch thấy nàng bèn hơi giương môi mang ý cười nhìn nàng.

Yêu, có lẽ chỉ trong một giây phút bất chợt nào đó, Mạn Hy phát hiện tình yêu len lỏi trong tim mình. Nhưng, có lẽ tình yêu đã chảy trong tim nàng, từ kiếp trước đến tận kiếp này, cho đến khi ánh nắng kia buông nhàn nhạt trên mái tóc người thương nàng mới nhận ra, nàng để ý đến vậy là vì gì.

Nàng để ý Cổ Tịch.

Nàng bàng hoàng nhận ra mình đã để ý Cổ Tịch từ rất lâu, rất nhiều, và sâu đậm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.