Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 109: 109 A Ly Ra Trận Vì Vân Vân




Editor: camanlwoibieng ----------------%----------------
Trong đêm, tuyết mùa đông lấn áp cả hoa lê trắng, gió lạnh thét gào, hàn khí thấu xương.

Đại địa Tấn Quốc đều bị tuyết trắng cùng máu tươi nhuộm thành màu trắng đỏ, tựa như những đóa hồng mai kiều diễm ướt át nở rộ trong tuyết.
Đêm nay, Thẩm Kỳ dẫn theo ngàn quân, lặng lẽ xuất phát từ Giang Thành, kinh đô Tấn Quốc, vòng qua Bình Nguyệt Nguyên, đánh cho một quân doanh Tấn Quốc đóng quân ở biên cảnh Yến Đô trở tay không kịp, mũi tên trút xuống như mưa, trong quân doanh đã chết hơn phân nửa.

Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại, Thẩm Kỳ đã ra lệnh cho quân đội bên mình phóng hỏa thiêu cháy quân doanh ở Yến Đô.
Đội quân của Thẩm Kỳ trải qua cả đêm bày bình bố trận tiến công chiến thuật, cơ hồ sắp phá được Yến Đô Tấn Quốc.
Nhưng bọn họ không biết, đây là cái bẫy bắt rùa trong hũ của Hách Liên Thần, hắn sớm đã thiết lập mai phục xung quanh Yến Đô, không tiếc hy sinh tướng lĩnh và quân doanh Yến Đô, cũng phải câu được Thẩm Kỳ dồn lực tiến công, ngay lúc Thẩm Kỳ cho rằng Yến Đô sắp bại trận, quân đội của Hách Liên Thần đã bao vây quân đội của Thẩm Kỳ.
Tay Thẩm Kỳ đã bị đông cứng, nhưng vẫn nắm chặt trường thương trong tay, đón gió lạnh, dẫn quân đội giết khỏi trùng vây giống như điên, khiến quân đội của Hách Liên Thần liên tục lùi về phía sau.
"Ta thật sự không biết Lý Thanh Vân tìm đâu ra tiểu cô nương này!" Hách Liên Thần cưỡi ngựa, lửa giận nổi lên bốn phía, "Nàng ta phá hủy bốn đô thành lớn của Tấn Quốc ta còn chưa đủ, trên tay còn nhuốm đầy máu tươi của binh sĩ ta! Toàn quân! Dốc toàn lực giết chết Thẩm Kỳ!"
Người ngựa hai bên trong gió lạnh thấu xương lạnh thấu xương giết đến đỏ mắt.
Nhưng có thể hình dung được Thẩm Kỳ đã ở thế hạ phong.
Nàng giết hết tướng sĩ Tấn Quốc này đến tướng sĩ Tấn Quốc khác, áo giáp nhuốm máu, đôi mắt dưới áo giáp toát ra lãnh quang sắc bén.

Nàng không thể thua, không thể thua, phải kiên trì, chờ đợi chi viện, tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.
Trong cuộc chiến, Thẩm Kỳ mặc áo giáp màu bạc nặng trịch, thân hình nhỏ nhắn dường như có thể phát ra uy lực cực lớn, lực đạo trên cổ tay vô cùng cường hãn, mang theo quân đội giết gần một nửa binh sĩ Tấn Quốc.
Gió lạnh gào thét, tuyết rơi dày đặc.
Cuộc chiến đêm nay dường như không hồi kết.
Thư truyền đến chỗ Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân đọc thư liền cau mày, tình hình không ổn, Tiêu Tử Nghĩa bị vây ở nơi khác, Lục Tiểu Hoa đã đi cứu viện.


Một mình Thẩm Kỳ mang theo quân đội đánh mười vạn quân Tấn Quốc, nếu không đợi được cứu viện, e là sẽ nguy hiểm.
"A Vân, làm sao vậy?" Độc Cô Ly thấy mặt mày hắn cau lại.
"Thẩm Kỳ bị vây, Tiêu Tử Nghĩa và Lục Tiểu Hoa chưa thoát thân được, nếu không có người đến cứu viện, Thẩm Kỳ sẽ bỏ mạng ở đó." Lý Thanh Vân mặc y phục xong liền chuẩn bị ra ngoài.
Khi hắn mở cửa, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, một vài bông tuyết bay vào trong phòng.
Độc Cô Ly đứng dậy bắt lấy cổ tay Lý Thanh Vân: "A Vân, bữa tối ngươi vẫn chưa ăn được mấy miếng."
"Thẩm Kỳ gặp nạn, ta muốn tự mình đi giúp." Lý Thanh Vân đẩy tay hắn ra, "Ngươi đừng ngăn cản ta!"
Độc Cô Ly vội vàng kéo Lý Thanh Vân trở về phòng, y chắn trước cửa, bông tuyết vương trên mái tóc màu mực của y.

Y nhìn Lý Thanh Vân không rời, "Hách Liên Thần âm hiểm xảo trá quỷ kế đa đoan, ngươi cứ đi như vậy, chẳng phải là rơi vào cái bẫy của hắn sao?"
"Bọn họ vì ta đẫm máu nơi chiến trường, ta không thể bỏ rơi bọn họ khi hậu phương không có yểm trợ được." Lý Thanh Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm y, gằn từng chữ nói, "Độc Cô Ly, đừng cản đường ta! Cút ra."
Hắn nắm lấy cổ tay Độc Cô Ly, lại không thể đẩy được y ra, lửa giận trong mắt phượng càng bùng phát, "Độc Cô Ly, đến bây giờ ngươi còn muốn ngăn cản trận chiến giữa Ung Tấn à?! Có phải ngươi vẫn nghĩ cách ngăn chặn dã tâm của ta? Ngươi còn muốn chống lại ta mọi lúc mọi nơi!?"
"Không phải." Độc Cô Ly thấy thất vọng trong đáy mắt hắn, trái tim lạnh đi một nửa, lại bởi vì thái độ không tin tưởng mình của Lý Thanh Vân mà đỏ hốc mắt.

Y nắm chặt cửa, nhẹ giọng nói, "A Vân, để ta đi đi."
"Không được." Lý Thanh Vân một mực phủ quyết.
"Khu vực này có người của Tinh Thần Lâu, ta có thể triệu tập bọn họ.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, ta thậm chí có thể tiêu diệt Yến Đô, trực tiếp giết Hách Liên Thần." Độc Cô Ly nói.
"Độc Cô Ly, đừng đùa nữa.

Đại phu nói vết thương của ngươi cần ít nhất hai năm mới có thể hoàn toàn hồi phục.


Hiện tại mới chưa đầy bốn tháng, ngươi đã muốn xách kiếm ra chiến trường?! Ngươi đang đùa ta đấy à?" Lý Thanh Vân nói, "Độc Cô Ly, ta không thích người tự tung tự tác, ngươi—"
Lời còn chưa dứt, Độc Cô Ly liền điểm huyệt đạo của Lý Thanh Vân, sau đó ôm người ngồi lên giường.
Lý Thanh Vân không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn y.
Độc Cô Ly quỳ gối giúp Lý Thanh Vân cởi giày.
Y ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi, A Vân, huyệt đạo này bốn canh giờ sau sẽ tự giải."
"Hách Liên Thần cực kỳ xảo quyệt, hắn chắc chắn đã chuẩn bị rất nhiều âm mưu quỷ kế để chờ ngươi, ta không muốn nhìn ngươi một mình mạo hiểm."
"Ta càng không muốn suốt ngày ở trên giường bệnh, chuyện gì cũng không thể làm giúp ngươi."
"Thẩm Kỳ, ta sẽ thay ngươi đi cứu viện."
"Nếu thất bại, sau khi ta trở về tất sẽ lấy chết tạ tội."
Độc Cô Ly đặt Lý Thanh Vân nằm xuống giường, giúp hắn đắp chăn, mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh chóng, y mặc nhanh y phục cho mùa đông, tùy ý dùng dây buộc màu trắng buộc tóc lên, sau đó cầm lấy trường kiếm.
Trong đồng tử Lý Thanh Vân chỉ có tức giận.
"A Vân, ta đi đây."
Chuyện Yến Đô rất gấp, không thể kéo dài thời gian.
Độc Cô Ly cầm kiếm, đóng cửa lại, sải bước đi trong gió tuyết.

Y cưỡi trên lưng ngựa, một bên triệu tập nhân mã, một bên phi nhanh tới Yến Đô.
Trong bóng tối tuyết rơi dày đặc
Trên nóc nhà xuất hiện vô số người mặc quần áo màu lam đậm, đeo mặt nạ, bên hông đeo ngọc bội Tinh.
Thế lực Tinh Thần Lâu trải rộng khắp thiên hạ, Độc Cô Ly kêu gọi tất cả người trong Tinh Thần Lâu gần đó, ước chừng có hơn ba trăm người, sau khi nghe được mệnh lệnh, họ lập tức đuổi theo Độc Cô Ly, thân ảnh ai nấy đều quỷ mị, mỗi một người đều là cao thủ.
"Tôn chủ." Người cầm đầu quỳ một gối xuống, chỉ để lộ duy nhất đôi mắt sắc nhọn như lưỡi đao.
Độc Cô Ly cưỡi ngựa, tóc mực bay trong gió tuyết, ánh mắt y lạnh lùng lại xa cách, "Thấy tướng sĩ Tấn Quốc, giết."

"Cẩn tuân mệnh lệnh tôn chủ."
Trận chiến Yến Đô đã tiến vào giai đoạn khốc liệt.
Thẩm Kỳ lê cánh tay mệt mỏi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hách Liên Thần cách đó không xa, nàng đối mặt với gió tuyết, lần lượt chém đầu tướng sĩ Tấn Quốc.
Trận chiến này quá dài, nàng kiên trì đến bây giờ cũng đã đủ lâu, nếu viện trợ không tới, rất có khả năng sẽ bại ở đây.
Thẩm Kỳ nắm chặt cây thương, đôi mắt càng ngày càng lạnh, động tác trong tay càng ngày càng nhanh.
Cuồng phong gầm thét, hai bên giao chiến quyết liệt tiếng chém giết rung trời, mắt thường nhìn vào chỉ thấy máu tươi cùng đầu người rải rác, những lá cờ của Ung Quốc và Tấn Quốc phấp phới trong gió lạnh, Thẩm tướng sát phạt quyết đoán, thây người nằm khắp nơi.
Hách Liên Thần từ trên cao nhìn xuống trận chiến phía dưới, cười lạnh nói: "Thẩm Kỳ tiểu nương tử, ngươi thân kiều nhục quý như thế, ta khuyên ngươi vẫn nên về lấy chồng sinh con thì tốt hơn, chuyện chém giết của nam nhân không thích hợp với ngươi, nữ nhân thì đừng nhúng tay vào.
Thương của Thẩm Kỳ vừa giết một binh lính Tấn Quốc, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Hách Liên Thần trên đồi một cái, giẫm lên một đống núi thi nhảy lên, liên tục giết thêm bốn năm người.
Xung quanh còn có vô số tướng sĩ Ung Quốc đi theo nàng cùng nhau chiến đấu.
"Hách Liên Thần, tên hèn hạ như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ là bại tướng dưới tay bệ hạ!"
Thẩm Kỳ lạnh lùng đáp lại Hách Liên Thần.
Sắc mặt Hách Liên Thần âm u.
Thẩm Kỳ cầm trường thương, đã dần không chống đỡ nổi, tướng sĩ Ung Quốc chung quanh chỉ còn lại hai ba trăm, bọn họ tập hợp lại, giết quân đội bao vây luôn không ngừng công kích, dần dần sức cùng lực kiệt.
Ngay khi họ chuẩn bị rơi vào thế hạ phong, xung quanh đột nhiên có thêm mấy trăm người thần bí mặc xiêm y màu lam đậm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công hậu phương Hách Liên Thần, đánh cho quân đội Hách Liên Thần trở tay không kịp.
"Không hay rồi không hay rồi! Phía sau bị tấn công!"
"Thái tử điện hạ! Đám người kia võ công cao cường, có thể lấy một địch mười! Thần thật sự không ngăn cản được."
Hách Liên Thần nắm chặt dây cương, quay đầu nhìn đám người thần bí đến yểm trợ, mặt bỗng dưng biến sắc: "Tinh Thần Lâu!?"
Tinh Thần Lâu sao lại nhúng tay vào trận chiến giữa Ung Tấn?!
Dựa theo đạo lý mà nói, Tinh Thần Lâu nên giúp Tấn Quốc trước giờ luôn ở thế hạ phong mới đúng, tại sao thái độ lại khác thường đến vậy, muốn tấn công  Tấn Quốc hắn!
Đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, miệng Hách Liên Thần mới lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Thì ra là ngươi.

Độc Cô Ly."
Độc Cô Ly cầm một thanh trường kiếm, mái tóc dài màu đen múa lượn theo gió, y lạnh lùng nhìn Hách Liên Thần, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng.
Hách Liên Thần cười lạnh nói: "Tại sao? Ngươi muốn dùng thế lực của Tinh Thần Lâu tấn công Tấn Quốc ta sao?"
"Hách Liên Thần, thù mới nợ cũ, chúng ta cùng nhau tính." Độc Cô Ly nắm chặt dây cương, tay cầm trường kiếm, lạnh lùng nhìn Hách Liên Thần.
Mối nhục ở Hứa Đô, y vĩnh viễn sẽ không quên.

Hách Liên Thần nhướng mày nói: "Độc Cô Ly, ngươi không nhắc cô cũng thiếu chút nữa quên mất.

Chuyện Hứa Đô đối với ngươi mà nói, tư vị như thế nào?"
Độc Cô Ly nắm chặt kiếm.
"À.

Cô nghe nói tất cả tướng sĩ Hứa Đô đều bị Lý Thanh Vân hạ lệnh giết chết." Hách Liên Thần cười như không cười nói, "Cho nên nói bọn chúng rốt cuộc có thành công nhục nhã ngươi hay không?"
Độc Cô Ly lạnh lùng nhìn hắn, chưa từng bởi vì lời nói của hắn mà dao động, sát khí trong lòng càng dâng cao, càng ngày càng muốn một kiếm đâm chết Hách Liên Thần.

"Tất cả mọi người nghe cho rõ! Đệ nhất mỹ nhân Cửu Châu Độc Cô Ly vang danh thiên hạ, từng bị trăm tướng sĩ Tấn Quốc ta làm nhục! Ngàn người chà đạp vạn người khinh nhờn! Kẻ bẩn thỉu như vậy, sao có thể có mặt mũi sống sót trên đời!"
Hách Liên Thần cao giọng đem chuyện lần đó ở Hứa Đô công bố ra ngoài.
Trước đó hắn không nói, nhưng giờ hắn đã tìm thấy một cơ hội tốt.
Hiện tại hai quân đối chiến, hắn chính là muốn đạt được mục đích làm nhục Độc Cô Ly, để y không khống chế nổi tâm tính.

Hai quân giao chiến có cả mấy trăm vạn người, y không giết được nhiều người như vậy, càng không ngăn được miệng lưỡi thiên hạ.
Chuyện Hứa Đô, dù cho mấy trăm binh sĩ đó không làm gì được thì đã sao?
Việc này một khi truyền ra ngoài, một truyền mười, mười truyền trăm, người người biết chuyện xảy ra của Độc Cô Ly ở Hứa Đô, người nào người nấy đều sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn y, sẽ ở sau lưng dùng chuyện phong nguyệt để nhắc đến y.
Dân chúng không quan tâm đến sự thật.
Bọn họ chỉ quan tâm mỹ nhân tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ nổi danh khắp Cửu Châu từ trên cao rơi xuống vũng bùn dơ bẩn như thế nào.
Đây chắc chắn là một đề tài tuyệt diệu sau bữa ăn.
Quả nhiên, ánh mắt chung quanh lập tức thay đổi, vô số cặp mắt khác thường nhìn chằm chằm Độc Cô Ly ngồi trên lưng ngựa, trong lòng nghĩ đến lời nói của Hách Liên Thần và chuyện xảy ra ở Hứa Đô.

Đúng vậy, nếu không phải như vậy, Lý Thanh Vân làm sao có thể trong cơn giận dữ giết tất cả tướng sĩ Tấn Quốc ở Hứa Đô đây?
Độc Cô Ly nắm chặt kiếm, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh: "Hách Liên Thần, ta xem trọng ngươi, nhưng chiêu thức đê tiện hạ lưu như vậy ngươi cũng có thể dùng, thật sự là làm cho người ta ghê tởm đến cực điểm."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.