Đoàn Sơ Liễu đang định xuống núi mua thêm đồ dùng trong sinh hoạt, Lý Thanh Vân liền muốn đi theo.
"Cửu Nhi. Ngươi có chắc là muốn cùng ta xuống núi mua đồ không?" Đoàn Sơ Liễu ngữ khí kinh nghi bất định.
Lý Thanh Vân gật đầu.
Đoàn Sơ Liễu thấy bộ dáng Lý Thanh Vân câu nhân như thế, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, cô tìm một bộ xiêm y màu đen cho Lý Thanh Vân mặc vào, lại cầm một cái mặt nạ xấu xí màu đen đeo cho Lý Thanh Vân.
".... Có cần làm quá vậy không?"
"Cửu Nhi, do ngươi không rõ khuôn mặt này của Mỹ Nhân tộc hấp dẫn đến mức nào..." Đoàn Sơ Liễu lắc đầu, nhất là thánh tử sau khi trải qua nhân sự, giống như đóa hoa được tưới thêm nước, kiều diễm nở rộ, cho dù ai thấy đều muốn hái một phen.
Vì thế Lý Thanh Vân phải mang một tạo hình vừa xấu vừa bẩn, cùng Đoàn Sơ Liễu xuống núi đi chợ mua đồ--
Dòng người tấp nập kéo đến chợ.
Đoàn Sơ Liễu mua chút đồ ăn và hàng hóa, cùng Lý Thanh Vân tán gẫu một hồi, sau đó cô nhìn thấy hai thiếu niên song sinh mặc hoa phục Miêu Cương đang dựa vào góc tường, một người ngậm cỏ đuôi chó, một người lãnh khốc ôm cánh tay. Bọn họ nhìn về phía Lý Thanh Vân, hẳn là tới để tìm hắn.
Đoàn Sơ Liễu nhớ ra bọn họ, nghi hoặc nói: "Bọn họ chính là huynh đệ song sinh ngày đó muốn tới tìm ngươi."
Lý Thanh Vân gật đầu: "Liễu Nhi, ngươi chờ ta một chút, ta và bọn họ có chuyện muốn nói."
"À." Đoàn Sơ Liễu ngây thơ gật đầu.
Cô nhìn thấy Cửu Nhi cùng hai huynh đệ Miêu Cương đi đến góc ngõ nhỏ, tựa hồ là đang đàm luận chuyện đại sự gì đó.
Cô không thể nghe thấy, liền đứng đợi từ xa. Cô nhìn dáng người Cửu Nhi thẳng tắp, khuôn mặt tôn quý bẩm sinh đang cùng hai vị thiếu niên kia đàm luận, không khỏi thảng thốt.
Diệu Linh Vương tử lôi kéo Lý Thanh Vân, ánh mắt có áy náy nhưng cũng không che giấu được tò mò, "Bệ hạ, ngài cùng Độc Cô Ly... Cảm giác thế nào?"
Mắt Lý Thanh Vân nổi lên tia tức giận: "Diệu Linh, chuyện này ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu."
Diệu Linh cúi đầu, không dám lên tiếng, giống như tiểu hài tử phạm sai lầm ủy khuất nhận tội.
Lý Thanh Vân ngữ khí bình tĩnh lại: "Ở đây thì gọi ta là Cửu Nhi, đừng để người khác biết tung tích của ta."
"Nói chính sự đi, thế cục trong cung hiện giờ như thế nào?" Lý Thanh Vân sắc mặt hơi lạnh.
Thanh Dương sắp xếp ngôn từ, nói: "Ngũ Vương gia Lý Túc đang triệu tập thế lực và quân đội của hắn trong triều, chuẩn bị bức ngài thoái vị. Tạm thồi vị ám vệ giả trang ngài trong cung sẽ không bị phát hiện, Lý Hoằng và Lục Công công vẫn luôn tử thủ trong cung, không có bất kỳ người nào phát hiện việc bệ hạ ngài lưu lạc bên ngoài."
"Lục Công công rất lo lắng cho ngài, nhưng không thể thoát thân được, liền phái Tiêu Tử Nghĩa Tướng quân đến đón ngài."
Thanh Dương dứt lời, chắp tay hành lễ: "Miêu Cương hy vọng cùng quý quốc vĩnh kết liên minh, sẽ càng coi trọng và tán thành với bệ hạ. Chỉ cần ngài nguyện ý, quân đội Miêu Cương mang đến cũng có thể để bệ hạ sai phái.
"Chỉ là... Hy vọng Ung Quốc và Miêu Cương liên minh hòa bình, có thể mãi mãi hợp tác."
"Được." Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân khẽ nhếch lên.
Thanh Dương đưa phong thư cho Lý Thanh Vân. Lý Thanh Vân tiếp nhận--
Là thư của Lục công công.
[Kỳ hạn là mười ngày, ngài nhất định phải trở lại! Nếu tiếp tục che giấu, sợ là sự việc sẽ bại lộ.]
Lý Thanh Vân sắc mặt hơi lạnh, hắn xé phong thư, mắt phượng híp lại nhìn Thanh Dương và Diệu Linh, bình tĩnh nói: "Ta nắm chắc mười phần giết được Lý Túc. Nếu Miêu Cương có tâm khác, ta sẽ là người đầu tiên tiến công Miêu Cương."
Thanh Dương thần sắc nghiêm túc: "Miêu Cương cùng Ung Quốc kết minh, tuyệt đối thật tâm thật ý!"
...
Đoàn Sơ Liễu đợi hồi lâu, mới nhìn thấy Lý Thanh Vân từ góc đường quay đầu lại. Cô vội vàng đi lên, sắc mặt nghi hoặc nhìn hai vị thiếu niên mặc hoa phục Miêu Cương này, hỏi, "Cửu Nhi, bọn họ là bằng hữu của ngươi sao?"
Diệu Linh dùng cỏ đuôi chó gãi gãi mũi Đoàn Sơ Liễu, sau đó khẽ cười nói: "Không phải bằng hữu nha. Là..."
"Câm miệng lại!" Lý Thanh Vân cảnh cáo Diệu Linh.
Diệu Linh bĩu môi.
Lý Thanh Vân nói: "Chỉ là đồng hương lâu ngày gặp lại. Chúng ta đi thôi."
"À."
Thanh Dương và Diệu Linh nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân rời đi.
Về đến đường núi Đoàn gia thôn, Đoàn Sơ Liễu do dự hỏi: "Cửu Nhi..."
"Ừm?" Lý Thanh Vân nhìn về phía Đoàn Sơ Liễu.
"Ta còn không biết cha mẹ ngươi là ai, nhà ở đâu... Trước đây ngươi không thể nói chuyện, chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều." Đoàn Sơ Liễu lại nói, "Nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa."
Lý Thanh Vân suy nghĩ một chút, ánh mắt thâm thúy: "Sau này ta ắt sẽ nói cho các ngươi biết."
Chỉ là hy vọng các Mỹ Nhân tộc ở Đoàn gia thôn sẽ không khiếp sợ, không cần sợ hắn mới tốt.
"Được." Đoàn Sơ Liễu gật đầu. Cô hiểu lễ cũng biết tiến lùi, nếu Cửu Nhi không muốn nói, cô cũng không nên truy vấn ngọn nguồn.
Sau khi hai người cùng nhau trở về, Lý Thanh Vân liền đi vào phòng.
Độc Cô Ly đang cầm một phong thư khắc chữ thông qua việc sờ để "nhìn" chữ, Thần y Bạch gia đã bắt đầu dùng dược giải độc cho Độc Cô Ly, mỗi ngày dùng thuốc mỡ bôi lên mắt, dựa theo lời Bạch Thần y nói, ánh mắt A Ly nửa tháng sau là có thể tốt.
Như vậy cũng tốt, khi hai mắt A Ly sáng lên, hắn cũng đã trở về Ung Quốc, Cửu Nhi từ nay về sau sẽ không còn tồn tại nữa.
"Cửu Nhi." Độc Cô Ly vươn tay, cảm giác được Cửu Nhi cầm tay hắn, ôn nhu nở nụ cười, dường như muốn xuyên qua bóng tối nhìn ngắm khuôn mặt Cửu Nhi, nhưng hai mắt vẫn không cách nào nhìn thấy vật, đành phải từ bỏ. "Xuống núi với Liễu Nhi mua được gì vậy?"
Lý Thanh Vân nhìn thấy thư Độc Cô Ly cầm trong tay, liền ngồi ở bên cạnh y, nắm đầu ngón tay Độc Cô Ly, mò mẫm chữ.
"Mứt hoa quả?" Độc Cô Ly nhịn không được ôm lấy Cửu Nhi, giữ đầu hắn, hơi thở ấm nóng, "Thì ra Cửu Nhi thích ăn ngọt."
Lý Thanh Vân cảm giác được tay Độc Cô Ly bắt đầu trượt xuống, vuốt ve mặt hắn, cổ hắn, lại muốn cởi dây lưng của hắn...
Hắn mở to hai mắt, cầm tay Độc Cô Ly, ngăn y lại, tỏ vẻ không muốn.
Độc Cô Ly đồng tử trống rỗng, tiếng thở dài nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Thân thể Cửu Nhi suy yếu, quả thực không thể chịu giày vò nữa. Cũng không quan trọng, ta sẽ tìm một Thần y giúp ngươi bồi dưỡng thân thể."
Lý Thanh Vân trầm mặc nhìn y.
Độc Cô Ly mỗi ngày mỗi đêm đều mang đồ ăn ngon cho hắn, hắn hoàn toàn không đề phòng, nghĩ đến điểm tâm A Ly tự mình mang đến, là lễ vật y đã tỉ mỉ chuẩn bị, như thế nào cũng nên ăn hết. Chỉ là sau đó... Khi thân thể hắn càng ngày càng suy yếu, hắn cũng dần dần phát hiện có vấn đề.
Lý Thanh Vân từ đầu đến cuối cho rằng sau khi ý thức mình thức tỉnh, biết trước tương lai có thể sẽ bị nhân vật chính thụ cùng đám pháo hôi công hạ độc hại chết, hoặc sẽ bị bọn họ hợp tác hại đến mức chết thảm trong lao ngục, quốc gia diệt vong, tiếng xấu muôn đời. Hắn vẫn có đủ sự tự tin để thay đổi hết thảy.
Hắn cũng thật sự là quá mức ngây thơ-- Thế nhưng nghĩ có thể ủ ấm trái tim Độc Cô Ly.
"Cửu Nhi, chờ ngươi chữa khỏi vết thương, chờ ta làm xong việc nên làm. Ta liền cùng ngươi ẩn cư sơn lâm, chỉ có hai người chúng ta, được không?" Độc Cô Ly vuốt ve sợi tóc người kia.
Được cái gì?
Lý Thanh Vân rút tay về. Hắn ta không thể từ bỏ giang sơn của mình vì bất cứ ai.
"Ngươi không muốn sao?" Độc Cô Ly hỏi lại, lông mày hơi nhíu. Cửu Nhi không thể nói chuyện, y lại không thể nhìn thấy, nếu một bên có thể tốt tốt lên, tin rằng việc trao đổi sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Đôi môi đỏ của Lý Thanh Vân khẽ nhếch lên.
Độc Cô Ly không đợi được đáp án, cũng không sốt ruột. Y sờ tay Cửu Nhi, khẽ cười nói: "Không sao đâu, Cửu Nhi. Ta chờ ngươi." Y chỉ cho là thiếu niên câm này không biết làm thế nào để đáp lại mình, chờ hai mắt y lấy lại ánh sáng, nhất định có thể thuyết phục Cửu Nhi.
Tất cả mọi thứ chỉ cần từ từ, từ từ...
Lý Thanh Vân có chút thất thần.
Độc Cô Ly lấy từ bên hông ra một đôi ngọc bội Dương chi Bạch Ngọc, mặt trên điêu khắc một cặp chữ "Hỷ", ngọc bội sáng bóng vô cùng, vừa nhìn đã biết là bảo vật cực phẩm. Y sờ sờ chữ, đem ngọc bội chia làm hai, một cái khác trân quý mà cẩn trọng đưa cho hắn.
"Ân sư của ta từng dùng tinh tượng nghi giúp ta bói qua biến số tương lai. Tinh tượng nghi bói ra tương lai của ta sẽ có tình kiếp và mệnh kiếp, tương lai sẽ bỏ lỡ người định mệnh của ta, nếu bỏ lỡ, rất có khả năng sẽ tự hủy diệt bản thân-- Lúc đầu ta không tin, nhưng giờ đây ta không muốn bỏ lỡ Cửu Nhi."
Lý Thanh Vân sững sờ nhận lấy.
Độc Cô Ly nắm chặt tay hắn, hai mắt tuy bị mù, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức hương diễm tươi đẹp từ người bên cạnh truyền đến, "Cửu Nhi, ấn ký hoa Mai, thu nhận ngọc bội định tình, ngươi đời này, kiếp sau, vĩnh viễn đều thuộc về ta."
Đại mỹ nhân xưa nay thanh lãnh xa cách giờ phút này ôn nhu mềm giọng nói ra lời thật tâm thật ý như vậy, thật sự làm cho người ta động tâm.
Lý Thanh Vân nhìn ngọc bội Dương chi Bạch Ngọc trên tay, hốc mắt bỗng dưng ẩm ướt.
Ngọc bội định tình, vĩnh kết đồng tâm.
Chỉ tiếc, hắn không phải chính duyên của Độc Cô Ly, cũng chắc chắn không thể cùng y vĩnh kết đồng tâm.
Còn một ngày nữa là Tiêu Tử Nghĩa đến đây.
Lý Thanh Vân đang ngồi trên bậc thang, buồn chán nhìn hai tỷ đệ Thẩm Kỳ cùng Thẩm Hoài làm bài tập.
"Đệ làm xong bài tập, ta sẽ cho phép đệ ngày mai cùng Cửu Nhi ca ca xuống núi mua sắm!" Thẩm Kỳ hung dữ nhìn Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài tức giận trừng mắt nhìn tỷ tỷ, sau đó chăm chỉ ôn tập bài học.
Thẩm Kỳ lạnh lùng nhìn Lý Thanh Vân, đứng dậy rời đi.
Lý Thanh Vân đang nhàm chán, thấy Thẩm Kỳ đi rồi, liền đi khắp nơi một chút.
Lúc đi tới một khu rừng Trúc, mới phát hiện Thẩm Kỳ cũng ở đây.
Trước mắt là thân ảnh thiếu nữ múa thương lộng kiếm oai hùng hiên ngang, mũi đao chứa hàn ý sắc bén khiến hoa cỏ cây cối chung quanh sợ hãi. Ánh mắt của nàng sắc xảo mà kiên định, thân như du long, thương pháp cùng kiếm pháp có thể xưng là nhất tuyệt.
Vậy mà không thua chiến thần Tiêu Tử Nghĩa.
Ánh mắt Lý Thanh Vân sáng ngời, trong mắt phượng có một tia thưởng thức.
Thẩm Kỳ đầu đầy mồ hôi, buông đao kiếm xuống, sau đó liền bắt đầu lật xem binh thư điển tịch phụ thân để lại. Nàng nhìn binh thư tối nghĩa khó hiểu, trong lòng có chút chua xót.
"Phụ thân, Tiểu Kỳ cũng muốn kế thừa y bát của phụ thân, thế nhưng Hoài Nhi còn nhỏ, nữ nhi lại là phận nữ tử. Liễu Nhi tỷ tỷ thường nói nữ tử cuối cùng đều sẽ lập gia đình, sau đó giúp phu dạy con, xem phu là trời. Không nên đến chiến trường chịu khổ, nhưng... Phụ thân rõ ràng để lại những quyển sách này cho con." Thẩm Kỳ trong lòng cực kỳ mê mang, nàng sống ở nơi thiên địa nhỏ bé này, cũng dần dần hoài nghi hùng tâm tráng chí* cùng kiên trì ban đầu của mình.
*chỉ những người không những có một cái tâm quả cảm, anh hùng mà còn có một ý chí dũng cảm, mạnh mẽ
"Nhưng con thật sự rất muốn ra chiến trường, muốn múa đao lộng thương, mỗi lần nghe thôn trưởng bọn họ đàm luận chiến sự ở Cửu Châu, con đều rất kích động, con thật sự muốn giống như phụ thân xông pha chiến trường giết địch, để cho cho người trong thiên hạ đều biết, nữ nhi gia cũng không kém nam nhân." Thẩm Kỳ thấp giọng nói, "Nhưng ai sẽ muốn một nữ tử làm binh chứ?"
"Ta muốn."
Thẩm Kỳ trong lòng cả kinh, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đứng dậy đem tất cả đồ đạc giấu ở phía sau. Sau khi nhìn thấy là Lý Thanh Vân, sắc mặt nàng lạnh xuống: "Cửu Nhi ca ca, ngươi biết nói chuyện?"
Lý Thanh Vân mắt phượng uy nghiêm nhìn kỹ nàng, "Ta chỉ hỏi cách nhìn của ngươi, ngươi nhìn Ung Quốc thế nào?"
Thẩm Kỳ trong lòng nhảy dựng lên, nàng không rõ vì sao Cửu Nhi lại hỏi như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền không tự chủ được nói ra suy nghĩ trong lòng: "Chẳng qua là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc mà thôi. Hoàng đế Ung Quốc tuy rằng tàn bạo, nhưng giang sơn Ung Quốc dưới tay hắn rất cường thịnh."
Nàng chần chờ trong phút chốc, sau đó nói: "Kỳ thật, nghe thôn trưởng và Liễu Nhi tỷ tỷ phẫn nộ khi nói đến Ung Quốc, ta ngược lại cảm thấy, trước mắt những quốc gia tại Cửu Châu, không có quốc gia nào có thể cường thịnh qua Ung Quốc."
Lý Thanh Vân tiếp tục hỏi rất nhiều, có thế cục Cửu Châu, có đạo vi tướng, có chuyện đại sự của các quốc gia khác, cơ hồ hỏi qua toàn bộ. Thẩm Kỳ đều đối đáp trôi chảy, hơn nữa ý nghĩ lại cùng Lý Thanh Vân giống nhau đến kỳ lạ.
Mãi cho đến cuối cùng, Thẩm Kỳ rốt cục nhịn không được: "Ngươi hỏi ta những thứ này làm gì?"
Lý Thanh Vân hỏi cô câu hỏi cuối cùng: "Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi có nguyện ý ra chiến trường giết địch không?"
"Đương nhiên nguyện ý!" Thẩm Kỳ nói xong, lại nói, "Đây đâu phải chuyện dễ dàng như vậy, sẽ không có minh chủ muốn ta..."
"Ta là Lý Thanh Vân." Lý Thanh Vân nhìn thiếu nữ mới mười sáu tuổi trước mắt, tiết lộ thân phận của mình.
Thẩm Kỳ sắc mặt trắng bệch, không dám tin nhìn hắn, ánh mắt giống như gặp quỷ vậy, "Ngươi, ngươi..."
"Như ngươi thấy đấy, sau cuộc đảo chính vây bắt ở Vân Hồ Sơn, cô đã lưu lạc đến đây. Lý Thanh Vân trong cung là giả, cô chỉ có thể giả vờ làm người câm, tuyệt đối không thể để Độc Cô Ly biết chuyện này, ngươi hiểu chưa?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Lý Thanh Vân có chút sắc bén, không ngừng gây áp lực.
Thẩm Kỳ cảm thấy áp bách.
Nàng khiếp sợ nhìn Lý Thanh Vân, cảm thấy những chuyện trước mắt ma huyễn cỡ nào. Cửu Nhi? Lý Thanh Vân? Không, hắn không có khả năng gạt người. Hơn nữa hắn gạt người khác làm gì?
Nhưng... Giờ phút này Thẩm Kỳ chỉ bắt được một trọng điểm, người trước mắt là Lý Thanh Vân, hắn là đế vương Ung Quốc, hắn có quyền lực, có địa vị, có tiếng nói tuyệt đối, người trong thiên hạ không một ai dám chỉ trích Lý Thanh Vân lập một nữ Tướng quân, ánh mắt của người trong thiên hạ, ai thèm để ý?
Thẩm Kỳ quỳ xuống đất, trực tiếp hành đại lễ quân thần, "Thẩm Kỳ bái kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Cô cho ngươi thời hạn ba năm để trưởng thành." Lý Thanh Vân lấy ra từ bên hông một viên ngọc bội màu huyết sắc, đưa cho Thẩm Kỳ, "Thấy ngọc bội này như thấy cô. Ngươi mang theo nó đến quân doanh Thiên Sách ở Ung Quốc, đó là quân đội của cô."
Thẩm Kỳ ngẩng đầu tiếp nhận, trong mắt ngập tràn cuồng nhiệt hưng phấn cùng dã tâm không che giấu được, ánh mắt nàng thời khắc này tràn đầy nhiệt huyết, lần thứ hai rơi nước mắt: "Thần Thẩm Kỳ tạ ơn bệ hạ tri ngộ*! Nếu có ngày đó... Thần nguyện vì bệ hạ quét sạch tất cả cừu địch, vì bệ hạ ra chiến trường giết địch."
*biết giá trị thật của người nào đó mà người đời ít biết đến, coi trọng, giúp đỡ và đối đãi xứng đáng
"Cô chờ." Lý Thanh Vân nhìn về phía vị tướng quân mà hắn tự mình lựa chọn, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, chỉ riêng bản lĩnh mới lộ ra vừa rồi của Thẩm Kỳ, sau khi trưởng thành tương lai của Thẩm Kỳ tất nhiên rất rộng mở.