Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 26: Câu trả lời



Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Tuý Nhan Lâu được chia làm ba tầng. Sảnh chính là nơi khách nhân dùng bữa, tầng hai là các nhã gian, tầng ba là khu vực chỉ dành cho những người có thân phận cao quý.

Sảnh chính rộng rãi, thậm chí còn xây cả một đài cao ở chính giữa cho các cô nương thanh lâu hiến nghệ trợ hứng, hoặc cho những vị tiểu thư quyền quý thỉnh thoảng tới tranh tài. Tuý Nhan Lâu có quy định, nếu muốn tỉ thí, trước hết phải biểu diễn ra tài nghệ, nếu được mọi người ủng hộ thì coi như qua, được quyền mời người mình muốn thách đấu lên đài. Thách đấu chỉ có hiệu lực khi bên bị khiêu chiến chấp nhận thách đấu, khi đó Tuý Nhan Lâu sẽ là người đứng giữa làm trọng tài phân xử chuyện thắng thua.

Tuý Nhan Lâu không phải là một tửu lâu thông thường, mà là một khách điếm* được cả Ngũ quốc biết tới, nên chẳng bao giờ thiếu các tao nhân mặc khách thích thưởng rượu ngâm thơ. Cũng có thể nói rằng mạng lưới tin tình báo ở nơi này có thể sánh ngang cơ với Lãnh Huyết Cung của Lãnh Nguyệt.

*: khách sạn

Tầng hai khách điếm là nơi dành cho những người không thích ồn ào nơi sảnh chính hoặc muốn nói chuyện riêng tư. Phàm là những thương nhân hay người có chút tiếng tăm đều không thích ở tại sảnh chính lâu, mà chọn một phòng ở lầu hai.

Khách nhân thích thưởng rượu, ngắm mĩ nhân thì chọn phòng chữ Thiên, còn nếu muốn nghỉ ngơi sẽ chọn phòng chữ Địa. Tuy phân ra Thiên-Địa, cách bày trí khác nhau nhưng rất trang nhã và thanh lịch.

Tuý Nhan Lâu tầng ba chỉ có năm gian phòng. Mỗi gian phòng lại mang một dáng vẻ khác nhau. Bốn gian đầu lần lượt mang phong thái của bốn linh vật: Long-Ly-Quy-Phụng. Mỗi đồ vật trong một căn phòng, tuỳ tiện đem bán đi cũng đủ cho một gia đình bình thường sống đủ trong vòng vài năm. Vì vậy giá cả mỗi phòng cũng chính là giá trên trời, chỉ có những người thân phận cao quý như hoàng tử, vương gia mới dùng tới những phòng này. Bất quá muốn dùng được một trong bốn phòng này vẫn phải đặt trước cả tháng trời mới có chỗ. Thật đúng là nơi dành cho kẻ giàu có tới vung tiền.

Gian phòng cuối cùng, cũng là nơi xa hoa nhất, nằm tách biệt hẳn với bốn gian còn lại, chính là nơi dành cho Uyển lâu chủ nghỉ ngơi sau những chuyến du sơn ngoạn thuỷ, hoặc dùng cho hắn tiếp đón khách nhân.

Uyển lâu chủ đặc biệt không thích bị người khác chạm vào đồ đạc trong phòng, nên ngày thường chỉ có Du phó lâu chủ có thể vào, rồi cứ cách một khoảng thời gian sẽ có thân tín của hắn tới quét dọn.

Uyển Dạ tuy bỏ đi trước nhưng vẫn căn dặn tiểu nhị đem Lãnh Nguyệt tới phòng của hắn. Với sự dẫn dắt của tiểu nhị, Lãnh Nguyệt một đường đi thẳng tới nơi ở của Uyển Dạ. Tiểu nhị chỉ đưa nàng đến cửa phòng, tay trái làm động tác mời, sau đó liền rút đi.

Lãnh Nguyệt nhìn hành lang dài hun hút không một bóng người lại chẳng vội vã vào phòng mà dừng một chút để quan sát và đánh giá nơi này.

Đôi mắt xanh toả ra ánh sáng sắc bén lặng lẽ dò xét xung quanh. Kiến trúc theo lối tầng lệch, đem phòng của Uyển Dạ nâng cao hơn so với bốn phòng còn lại, nhưng rõ ràng là xa hoa hơn hẳn. Hình Long-Ly-Quy-Phụng bằng lưu ly được khắc tại cánh cửa của mỗi phòng toả ra thứ ánh sáng long lanh tuyệt đẹp. Riêng căn phòng biệt lập, cửa chính chỉ có một chữ "Uyển", không quá cầu kì, nhưng nét bút uyển chuyển thanh nhã, mơ hồ mang theo uy áp sắc lạnh khiến cho người đối diện không dám lơi là cảnh giác.

- Người tới là khách, Lưu Ly công tử, mời vào trong.- Giọng nói nam tính mang theo vài tia xa cách lạnh lùng vang lên, thanh âm không nghe ra chút tức giận nào như khi ở Trúc Diễm Đình.

Lãnh Nguyệt khẽ khiêu mi, tay trái thong thả mở cửa phòng, nhấc chân, tiêu sái bước vào.

Trái với vẻ xa hoa bên ngoài, trong phòng lại là một mảnh thanh nhã. Bàn ghế gỗ tinh xảo, đem theo mùi đàn hương nhàn nhạt, trà cụ bằng tử ngọc quý giá đem hương Bích Loa Xuân trà vấn vít nơi chóp mũi. Bên trái đặt một bình phong che đi nơi nghỉ ngơi, bên phải có cửa sổ trông ra đường lớn. Lúc này cửa sổ đang mở, tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên ngoài vọng vào căn phòng nhỏ. Khẽ đảo mắt dò xét, không thấy có hơi thở nào khác ngoài hai người. Xem ra nơi này không có người ẩn thân trong phạm vi hai trăm mét.

- Ngọc công tử, mời ngồi. Chúng ta có thể bàn chuyện đáp án được chứ?- Uyển Dạ ngồi trên ghế chủ vị, tay làm động tác mời.

Lãnh Nguyệt cũng không khách khí, ngồi xuống liền tự châm cho mình một ly trà. Tay trái khẽ xoay li trà, liền chậm rãi nhấp một ngụm, Bích Loa Xuân đem theo nhã hương, cùng một chút vị chát đặc trưng đọng lại trên đầu lưỡi.

- Uyển lâu chủ, trước khi trả lời, ta cũng có điều muốn hỏi.

- Là chuyện gì? Ngươi tốt nhất không nên cố dò xét về nàng.

- Ta không hỏi về nàng. Ta chỉ muốn biết, nếu ngươi lấy nàng, liệu ngươi có tự tin cho nàng một đời hạnh phúc bình an? Liệu ngươi có đủ tự tin để bảo vệ nàng?- Lãnh Nguyệt cúi đầu nhìn ly trà trong tay.

- Tại sao ngươi lại quan tâm nàng như vậy?

- Trả lời ta, ngươi có thể hay không?- Cỗ khí tức vương giả cao ngạo bùng phát, thuỷ mâu của Lãnh Nguyệt xoáy sâu vào đôi mắt của Uyển Dạ.

Biển cả đối diện với trời đêm, sóng ngầm mãnh liệt...

- Nàng đúng thực tên là Huyền Băng!- Uyển Dạ mở lời, thu liễm hết khí tức bá đạo.- Bản lâu chủ với nàng, là thật tâm.

Khoảnh khắc Uyển Dạ xác nhận, nữ nhân kia chính là Huyền Băng, sống mũi Lãnh Nguyệt có chút cay cay. Dù có phải hay không là tỷ tỷ, chỉ với cái tên kia thôi cũng đủ khiến cho Lãnh Nguyệt có lí do để bảo hộ nàng ấy.

Cố gắng khắc chế tâm tình đang dao động, Lãnh Nguyệt khẽ cười, vân đạm phong khinh:

- Có một lời này của Uyển lâu chủ, Ngọc mỗ cũng thấy yên tâm. Nào, chúng ta bàn về vấn đề cầu hôn của ngươi thôi.

Lấy ra giấy mực, viết lên vài chữ. Nét chữ khải xinh đẹp phóng khoáng, ẩn ẩn ngạo khí, khẽ thổi cho mực khô đi, Lãnh Nguyệt đưa cho Uyển Dạ:

- Phiền Uyển lâu chủ về chuẩn bị trước cho ta những thứ này. Qua vài ngày nữa, ta sẽ đem những thứ còn lại tới.

Uyển Dạ khẽ nhíu mi.

- Đích thực phải chuẩn bị những thứ này? Không phải quá đơn giản sao?

- Tất nhiên là không hề đơn giản. Muốn đại công cáo thành thì còn phải xem biểu hiện của ngươi nữa. Canh giờ không còn sớm, tại hạ phải trở về rồi. Hẹn lâu chủ hai ngày sau, giờ này ở chân núi Vân Duyệt.

- Nếu ngươi dám lừa ta, Uyển Dạ ta thề, dù ngươi có hoá thành tro bụi, cũng nhất quyết tìm ra.- Bạc môi khẽ câu lên ý cười lạnh lùng.

- Hảo, một lời đã định, cáo từ.

Dứt lời, Lãnh Nguyệt tiêu sái hướng ra ngoài. Sắc trời đã không còn sớm. Xác định không có ai theo dõi, nàng liền dùng khinh công chạy về hướng hoàng cung.

Nhưng có một điều Lãnh Nguyệt không ngờ tới, trong lúc nàng đi, Nguyệt Cung của nàng cũng không bình yên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.