Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 74: Đều nhận cả đi



Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Bộp bộp bộp!

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, sau tấm bình phong lập tức xuất hiện một dáng hình nam nhân cao ngất.

- Lãnh Đế quả thực có lòng với bổn đế. Tận tay dâng tặng hai công chúa mĩ nhân sao?- Người chưa xuất hiện, nhưng trực tiếp có thể cảm nhận được uy áp đánh úp tới. Loại khí thế này, quả thực ngay cả khi Lãnh Diệp tuổi trẻ khí thịnh cũng không tài nào so nổi, huống chi bây giờ lão đã có tuổi rồi.

Một phòng người cứng đờ, Lãnh Đế thấy thân ảnh lười biếng bước ra từ sau bình phong liền vội vàng đứng lên, tránh nặng tìm nhẹ, trước hết hỏi thăm sức khoẻ Nam Cung Tuyệt:

- Nam Cung Đế vết thương không sao chứ?

Nam nhân xuất hiện, một thân áo bào đỏ tà khí quẩn quanh, lại không áp chế được uy nghi vương giả. Hắn không thèm cho Lãnh Diệp sắc mặt tốt, một đường bước thẳng tới chỗ Lãnh Nguyệt, cũng không quản là vị trí nào liền tuỳ ý ngồi xuống. Phong thái so với người ngồi trên chủ vị kia còn muốn cao hơn một phần. An vị xong, Nam Cung Tuyệt mới nhàn nhạt nhìn một lượt, bắt đầu mở miệng:

- Bổn đế thân thể kiện khang, một chút trêu đùa cùng Cửu công chúa sao có thể trở thành thương tổn trí mạng chứ? Bất quá bổn đế sẽ rất vui, nếu hậu cung Phượng Thiên Quốc không tốn thêm một phần bổng lộc cho một nữ nhân nữa.

Lại đảo mắt một lượt, sắc mặt Lãnh Đế cùng Doãn Nghiêm Lạc tự động chuyển sang xanh mét, còn vị Diệp hoàng hậu vẫn là án binh bất động. Cũng đúng, một vài ngày nữa nàng ta sẽ đi Nguyên Tịch Thành, thánh chỉ chưa tuyên nhưng đã đưa tới nơi, chỉ còn chờ thu xếp ổn thoả sẽ rời khỏi, phượng vị này sẽ trao trả. Vậy còn nhúng tay vào thị phi này làm gì? Diệp Ngọc hơi nhếch môi. Hôm nay tới, chủ yếu là muốn xem náo nhiệt thôi.

Diệp Ngọc tuy thủ đoạn không kém, nhưng lại là người nâng lên được cũng bỏ xuống được. Lòng ham hư vinh và cố chấp đã không còn khi bà có một người cần bảo vệ-Đại hoàng tử.

Nhi tử của bà đang tràn ngập nguy cơ. Huynh đệ người nào người nấy đều xuất sắc, mẫu hậu không được thánh sủng, trên triều số người theo hắn không đủ để nắm chắc có thể đưa hắn lên hoàng vị. Hơn nữa, suy cho cùng, Lãnh Tư Minh cũng không đủ nhẫn tâm. Tuy được chiến trường mài giũa, quen thuộc máu tanh, bất quá đối với huynh đệ vẫn là không thể xuống tay được.

Trải qua nhiều phong ba cung đình, xem qua không biết bao nhiêu sách sử hậu cung, Diệp Ngọc biết, lúc này chính là lúc nên buông tay. Hậu vị và hoàng vị kia, không phải ai cũng ngồi được. Mà có ngồi được, cũng chưa chắc có thể ngồi vững thật lâu. Hậu cung đấu đá, thủ đoạn vô số, ai biết rồi bản thân lúc nào sẽ rơi đài?

Thời trẻ, lúc mới vào cung, Diệp Ngọc mang theo giấc mơ của biết bao người thiếu nữ, muốn bên trượng phu vui vui vẻ vẻ sống qua tháng ngày. Nhưng sự thật tàn khốc khiến bà nhận ra, đế vương vốn dĩ chẳng có tình.

Kể từ đó, Diệp Ngọc dùng mọi thủ đoạn để trấn giữ hậu cung này, cân bằng mọi thế lực trung cung, cũng là vì mưu cầu một thứ mà bà biết là không thể nào có: tình yêu đế vương. Đấu qua đấu lại, máu tươi dính trên tay vô số, cuối cùng bà cũng nhận ra, mình sai rồi. Một lần lật tẩy này, may mắn giữ được mạng sống, lại liên luỵ nhi tử chịu khổ, có chút không cam lòng nhưng cũng không thể làm khác được, đành buông bỏ thôi. Bên cạnh đó, một trận lật người của Lãnh Nguyệt vừa rồi cũng đủ cho bà lần đầu tiên hiểu ra một điều: nữ nhi của Cơ Hiền Phi năm xưa, không dễ chọc.

Thôi thôi, hậu vị sẽ sớm bị thu hồi, còn suy nghĩ nhiều làm chi nữa. Chẳng qua Lãnh Diệp nể mặt mũi Diệp gia nên mới quyết định sau khi các sứ thần và quốc chủ li khai mới tuyên đọc thánh chỉ. Diệp Hoàng hậu bây giờ cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Diệp Ngọc cười lạnh. Doãn Thục phi muốn tranh, vậy để nàng ta tranh đi! Không kể đến Phương tần hạ sinh được một nam một nữ, chỉ tính Trần Quý phi phân vị cao hơn nàng ta, lại sinh ra Tứ hoàng tử thì khả năng thượng vị của Doãn Nghiêm Lạc đều đã giảm xuống nhiều rồi.

Còn về phần bà, Lãnh Nguyệt chưa tính sổ chuyện bà làm với mẫu phi của nàng ta đã là rất rộng rãi rồi. Bà sẵn sàng chấp nhận sự trả thù của nàng, miễn sao không nguy hiểm tới nhi tử của bà. Mọi chuyện Diệp Ngọc bà đã làm vì nam nhân đứng ở ngôi cửu ngũ Bạch Vân Quốc kia, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng, đều không hề hối hận.

Lãnh Nguyệt nhìn nam nhân trước mắt một cái, trong lòng không nhịn được mắng một tiếng yêu nghiệt, nhưng khoé môi lại nhếch lên một độ cong rất nhỏ. Bàn tay với những ngón tay thon dài không nhanh không chậm, gõ nhịp lên tay vịn. Đáy mắt xoẹt qua một tia sắc lạnh nhưng rất nhanh biến mất. Hơi nghiêng người đến bên Nam Cung Tuyệt, Lãnh Nguyệt cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh cong cong như mảnh trăng khuyết lại ánh lên chút tính kế. Khuôn mặt không phải là nghiêng nước nghiêng thành lại mang sức dụ hoặc trí mạng. Thanh âm nhẹ nhàng thấp xuống, nũng nịu hiếm có:

- Tuyệt, chàng có thể cho phép Tam công chúa gả cùng ta sang Phượng Thiên được chứ?

Một màn này khiến cho mọi người trong phòng đều sững sờ, có chút không theo kịp suy nghĩ của nàng, nhưng Lãnh Diệp và Doãn Nghiêm Lạc trên nét mặt đã hiện lên sự vui mừng. Một tiếng "Tuyệt" của Lãnh Nguyệt cũng đủ cho Nam Cung Tuyệt cả người mềm nhũn, sủng nịnh trong đáy mắt lại bắt được tia giảo hoạt của nàng. Âm thầm cầu phúc cho vị Tam công chúa kia một lần mới bắt đầu cùng nàng diễn kịch:

- Nàng nói cho bổn đế lí do đi. Có thể thuyết phục, bổn đế liền thành toàn cho nàng.

- Phượng Thiên Quốc đối với ta rất lạ lẫm, không có người của cố hương bên cạnh, ta sẽ rất nhớ nhà.

- Tỳ nữ của nàng chẳng phải sẽ đi theo nàng đó sao?- Nam Cung Tuyệt nhướn mày cười cười. Doãn Thục Phi sắc mặt từ vui vẻ chuyển sang tím xanh. Đây chẳng phải là so sanh con gái yêu của bà với thứ hạ đẳng nô tỳ sao?

- Nàng tuy bên ta đã lâu, nhưng cũng không chân chính là người Bạch Vân Quốc. Quê hương nàng là Lôi Thần Quốc.- Lãnh Nguyệt xụ mặt, giọng nói có chút tủi thân.

- A? Vậy nàng biết đấy, hiện tại đang hoà bình thịnh thế, Phượng Thiên Quốc cùng Bạch Vân Quốc và các quốc gia khác đều có người đến làm ăn buôn bán. Hoàng thành Phượng Thiên cũng không thiếu người Bạch Vân các nàng. Nếu hôm nào đó nàng thấy nhàm chán, bổn đế cho nàng xuất cung dạo chơi là được rồi.

- Nhưng bọn họ đều là người lạ, ta không quen.- Lãnh Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, trong mắt bắt đầu lắp lánh ánh nước.

Nam Cung Tuyệt bối rối ngẩn người, vội vội vàng vàng buông vũ khí đầu hàng:

- Được rồi được rồi. Ta đồng ý, ta đồng ý là được mà. Bất quá Tam công chúa làm sao được tính là gả cùng với nàng? Nàng gả sang Phượng Thiên, lấy nghi thức của hoàng hậu, là chính thê của trẫm. Thế mới gọi là gả cho trẫm. Còn Tam công chúa kia, tuy theo nàng nhưng chỉ được phép tiến nhập hậu cung giống như những nữ nhân khác, không tính là gả vào Nam Cung gia. Tuy cùng đoàn người Bạch Vân đi sang, nhưng Tam công chúa sẽ nhập cung sau đại hôn của chúng ta mười ngày. Hơn nữa trẫm nghe nói nàng ta có một thời gian thần trí bất minh, mới được chữa trị không lâu, vì vậy cũng không thể giống như các phi tần khác tiến nhập phả hệ Nam Cung. Chỉ cần không làm gì quá đáng, Phượng Thiên Quốc đều không thiếu bổng lộc hàng tháng của nàng ta.

Doãn Thục phi sắc mặt có thể coi là tắc kè bảy màu, liên tục chuyển hoá. Nữ nhi bảo bối của bà, ấy vậy mà cứ bị coi như một người điên, một cung tỳ thấp kém như thế? Sống đến ngần này tuổi, là một trong tứ phi lại nhận ân sủng của hoàng đế, còn có gia tộc hùng mạnh chống lưng, nào có từng nhận qua khinh bạc thế này. Người khác đối với bà ta không phải đều khép nép lo sợ sao? Nam Cung đế thân phận đặc thù thì cũng thôi đi, nhưng còn Cửu công chúa? Một đứa mất mẫu thân từ sớm, không có gia thế, không có tình yêu thương, so với Tiểu Ni đều là chim sẻ so cùng phượng hoàng, ấy vậy mà lại dám câu dẫn quân chủ Phượng Thiên? Nực cười!

Doãn Nghiêm Lạc cắn chặt môi, dù có chút không cam lòng nhưng vẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lãnh Diệp. Bà đồng ý. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Bây giờ tạm chấp nhận rơi vào thế hạ phong, đợi đến khi Tiểu Ni làm cho Nam Cung Tuyệt không thể dứt ra được thì sợ gì không trị được một cái công chúa nho nhỏ? Nữ nhi của bà cũng là xinh đẹp tuyệt sắc, không tầm thường như Lãnh Nguyệt kia nên cũng không cần sợ.

Nếu Tiểu Ni củng cố được địa vị trong lòng Nam Cung đế, địa vị của bà ở Bạch Vân cũng sẽ ngang hàng với hoàng hậu. Mà không đúng, hoàng hậu Diệp thị kia sắp bị phế bỏ, chỉ cần cố kéo dài ý tứ phong hậu của Lãnh Diệp đến lúc thế cục chỗ Tiểu Ni ổn định. Có nữ nhi làm chỗ dựa, trên người lại mang ân sủng của hoàng đế, vậy cái phượng vị kia chạy không thoát khỏi tay Doãn Nghiêm Lạc bà đâu. Nghĩ đến đấy, Doãn Nghiêm Lạc nở nụ cười mĩ lệ, tâm trí bay tới phượng vị xa hoa cùng phượng ấn biểu trưng cho quyền lực của hoàng hậu. Một màn này thu vào đáy mắt Lãnh Nguyệt liền biến thành châm chọc không hề che giấu.

----- Đôi lời Au -----

Ngày mai ta thi rồi nhưng vẫn cố hoàn thành xong chap này, đặc biệt tặng các nàng đấy.

Hic hic, run quá! Các nàng bình chọn và chúc ta thi tốt đi mà :((((((


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.