Editor: Tú Vy
Thể loại: Xuyên không, Nam + Nữ cường, Nữ phẫn nam trang, Cung đấu, 3S (Đảm bảo)...
Nghe đồn, đương kim hoàng thượng chỉ thích mĩ nam không thương mỹ nữ, lại càng không yêu giang sơn.
Nghe đồn, đương kim hoàng thượng sủng Binh Bộ Thị Lang đại nhân, sủng tận lên trời
Nghe đồn, đương kim hoàng thượng vì Binh Bộ Thị Lang chuẩn bị một tòa cung điện huy hoàng ở hậu cung, hai người cùng nhau ngày đêm làm việc ấy...
Nghe đồn, Binh Bộ Thị Lang so với những nương nương trong hậu cung còn muốn đẹp hơn gấp mấy lần, nam nhân nhìn thấy sẽ trực tiếp nhào tới, nữ nhân thấy liền trực tiếp chặn lại, tiểu hài tử thấy liền quấn quít lấy không tha, lão nhân dù có đống lớn nếp nhăn cũng có thể đỏ mặt...
Nghe đồn, Binh Bộ Thị Lang là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ai gặp cũng muốn giành giựt...
...
Những lời đồn đãi liên quan đến vị “nam sủng” của Hoàng thượng nhiều lắm, không hề hiếm thấy.
【 đoạn ngắn một 】
Công công lau mồ hôi lạnh từ ngoài điện chạy vào, “Hoàng thượng, hoàng thượng, không xong!”
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương mí mắt nâng một chút, “Chuyện gì bối rối như vậy?”
“Đại nhân ngài ấy đánh tân hoàng hậu...”
“Ừ, đánh liền đánh, không phải chỉ là nữ nhân sao, đánh chết, đem thi thể giao cho mẫu hậu báo cáo kết quả là được”
“Hoàng thượng, đại nhân hắn nói, hoàng thượng ánh mắt thật kém, tuyển một cái nữ nhân xấu xí làm xấu mặt hắn...”
“Ừ, đó là do hắn lớn lên quá đẹp nên mới có thể nói như vậy”
Hoàng đế thờ ơ, kia công công càng sốt ruột hơn.
“Đại nhân còn nói...” Lão công công dè dăt nhìn đôi mắt vẫn bình tĩnh của hoàng đế một cái, nuốt nuốt nước miếng.
“Hắn còn nói cái gì?” Thấy người phía dưới không nói lời nào, không nhịn được hỏi.
“Hắn còn nói, hoàng thượng là nam nhân bất lực, kêu Hoàng hậu nương nương sớm cuốn gói về với ông bà, đừng lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp...”
Lão nô lời còn chưa nói xong, nam nhân bình tĩnh tự nhiên kia đã không thể giữ được bình tĩnh, mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt xanh mét.
“Bất lực?” Tuấn mỹ hoàng đế thình lình hừ một tiếng, ánh mắt thâm thúy lóe tà tứ quang mang.
“Hoàng thượng, có hay không muốn lão nô...”
“Đi, nói hắn ở trên giường chờ trẫm, trẫm muốn cho hắn biết trẫm có phải hay không bất lực như lời hắn nói...”
“A?”
【 đoạn ngắn hai 】
“Ái khanh...”
“Thần ở...”
“Phi tử của trẫm bị ngươi cưỡng chế rời đi rồi, ngươi định bồi thường tổn thất của trẫm như thế nào?” Hoàng đế tà tà hướng về phía mỗ nam nào đó phun nhiệt khí, ý đồ sáng tỏ.
“Hồi hoàng thượng, đó là bởi vì hoàng thượng bất lực, may mà, thần liền làm người tốt, giúp nữ tử tránh khỏi bỏ lỡ tuổi thanh xuân...”
Hoàng đế nguy hiểm nheo lại tròng mắt đen, “Nga? Kia trẫm có phải hay không cần cảm tạ ái khanh đại nhân đại nghĩa?”
“Hoàng thượng không cần cảm tạ vi thần, đây là làm thần tử nên vì dân chúng làm...”
“Nga? Xem ra, thần tử của trẫm cũng là một một người vì dân vì nước, đã như vậy, trẫm là bất lực, ái khanh có hay không yêu dân như con giúp trẫm chữa trị?”
“Hồi hoàng thượng, thần không phải là thái y, thứ cho thần vô năng...” Người nào đó vẫn nghiêm túc trả lời.
“Ái khanh, trẫm bệnh coi như là thái y tới cũng trị không được, chỉ có ái khanh mới có thể làm cho trẫm khôi phục trạng thái dũng mãnh vô địch, thế nào, ái khanh đây là không muốn sao?”
“Thần không dám, nếu hoàng thượng nói thần có thể trị tốt hoàng thượng, vậy thì đến đây đi!”
“Ừ, đây mới là ái khanh tốt của trẫm! Ngươi đang làm gì?” Trước một giây hoàng đế còn đang hưng phấn bừng bừng, sau một giây thấy động tác của mỗ nam liền cứng lại.
“Hoàng thượng không phải là bất lực sao? Thần lấy tay giúp hoàng thượng cương...”
“...”
Bình luận truyện