Đế Vương Sủng Thần

Chương 16: Sát ý của Hoàng hậu



Khi Cô Độc Úy cùng Cô Độc Hồng trở lại trong cung, sớm đã có thái giám công công chắn ở ngoài cửa, nói là hoàng đế mệt mỏi đi ngủ sớm, bảo hai vị hoàng tử ngày mai lại đến.

Hai người nhìn nhau, hai người này đều là người thông minh, tự nhiên là hiểu được ý tứ của hoàng đế.

Trên hành lang dài thâm uyên của hoàng cung, hai người rời đi theo hai hướng ngược lại, công công luôn luôn hầu hạ tại ngự tiền nhìn bóng lưng lạnh như băng của hai người, nhẹ nhàng thở dài dưới đêm trăng.

Đôi con ngươi thâm thúy như đầm thu ở khúc quanh của đại điện hơi hơi nhíu lại, một luồng ánh trăng chiếu rọi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân mang theo vẻ câu hồn. Trong tuấn mỹ mang theo âm nhu, trong tà mị lại lộ ra một tia lãnh liệt…

Cô Độc Úy đứng yên bên Đông cung của mình, một đầu tóc đen như tơ lụa thúc lên ở phía sau rủ xuống bên hông, biếng nhác hơi hơi lay động theo gió, mâu quang hơi hơi phóng xa, phảng phất như muốn nhìn bao quát vạn vật cả một vùng đất trong cái đêm yên tĩnh này. Không có động tác nào cả, liền cứ như vậy lẳng lặng mà đứng, một cỗ khí thế đặc hữu của bá giả tùy theo mà phát ra! So với Cô Độc Hồng, Cô Độc Úy càng có khí thế của hoàng đế.

Đột nhiên, ánh mắt sắc bén xoay chuyển.

Trong một góc tối, thế nhưng có một bóng dáng tiêm nhỏ đứng thẳng ở đó, hiển nhiên là trước khi Cô Độc Úy tới đã đứng ở đàng kia rồi.

Hơi thở lạnh như băng của Cô Độc Úy liền thu lại, hướng về phía người nọ làm một cái tiểu lễ, “Mẫu hậu.” Giọng nói bình thản không mang theo một tia cảm tình, giống nhau cái vị đứng yên ở đó cũng không phải là mẹ đẻ của hắn, mà là một người xa lạ.

Nghe được con mình gọi, hoàng hậu dời một bước nhỏ ra khỏi bóng tối, dưới ánh trăng loang lổ, lộ ra hình dáng của hoàng hậu.

Chỉ thấy quần áo là sắc lửa đỏ, cổ áo dùng tơ vàng thêu đồ án hình hồ điệp (con bướm), váy thì thêu đồ án Tường Vân màu vàng, dùng bảo thạch làm trang sức, một đôi mắt xếch sắc bén kiều mỵ hàm chứa ý cười, phượng loan ở chính giữa búi tóc Lăng Vân, trong miệng phượng loan còn ngậm một viên Minh Châu, dưới viên Minh Châu là tầng tầng dây tua nhẹ nhàng rũ xuống, ánh lên lộng lẫy mà quyến rũ, chẳng qua là trong đó mang theo một tia tái nhợt, cũng không biết là do ánh trăng khuynh sái khiến cho thấy nàng như thế, hay là nàng vốn là như thế.

Hoàng hậu bất luận khi còn trẻ hay là hiện tại, nàng đều giống như được ông trời chiếu cố hết sức, tựa như thanh xuân bất lão! Lúc này nhìn kỹ, nói nàng là tỷ tỷ của Cô Độc Úy cũng sẽ có người tin! Bộ dáng của Cô Độc Úy cũng không có một chút nét nào của hoàng hậu, ngược lại lại có bóng dáng của hoàng đế khi còn trẻ. Nói đến giống, vẫn là Cô Độc Hồng càng giống hoàng hậu một ít, người không biết sự tình còn tưởng rằng Cô Độc Hồng vốn là thân sinh con của hoàng hậu đâu.

Hoàng hậu đón ánh trăng thê mỹ, hơi hơi nghiêng người đón ánh mắt của con.

Nàng biết con trai của nàng vẫn luôn là xuất sắc nhất , mấy năm nay vì nàng mà cất dấu quang mang trên người mình, đem tất cả những gì tốt nhất đều để lại cho Cô Độc Hồng. Từng thứ ngày nàng đều nhìn thấy rõ ràng, trong lòng mặc dù đau lòng con phải ẩn nhẫn, nhưng một hồi sau lại nhớ tới cái đêm kia ở nhiều năm trước, đối con lại không thể mềm lòng.

“Nghe nói ngươi gần nhất thường thường đến trốn ở Nhã Các?” Đôi mắt xếch của hoàng hậu hơi hơi co lại, rốt cục mở miệng .

“Nhã Các cũng coi như là sản nghiệp của nhi thần, thường đến chỗ đó cũng là chuyện bình thường…” Dưới ánh trăng, Cô Độc Úy lơ đãng nhẹ nhíu mày một chút, không minh bạch tại sao mẫu hậu tối nay lại đặc biệt chờ mình hồi cung? Chẳng lẽ là vì hỏi chuyện này? Lúc bình thường bất luận mình làm cái gì, như thế nào, nàng cũng không hỏi tới, nhưng hôm nay lại có chút khác thường.

Không biết là do Cô Độc Úy quá mức mẫn cảm hay là do chuyện khác, thế nhưng nhận thấy được một tia nguy hiểm ở trên người hoàng hậu, “Úy nhi có hay không quá mức thân mật với Vân phủ công tử?” Hoàng hậu nói nhẹ như nước, nhưng lại khiến không khí có chút dao động.

Đôi mắt của Cô Độc Úy vốn trở nên nhu hòa trong giây lát nheo lại, tan thành miếng băng mỏng, “Nhi thần cùng Thiển nhi từ nhỏ liền cùng nhau lớn lên, mẫu hậu ngài muốn nói cái gì cứ nói đi.”

“Úy nhi, đừng quên, Vân Thiển cũng giống như ngươi…” Hồng y tay áo phất một cái, mang theo hơi chút ý lạnh.

Vân Thiển cũng giống như ngươi…

Cô Độc Úy cả người chấn động, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hai bàn tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt âm trầm đáng sợ!

Dường như cảm giác được biến hóa trong cảm xúc của Cô Độc Úy, hoàng hậu thở dài. “Ngạch nương biết hai người các ngươi từ nhỏ tình cảm đối với nhau rất tốt, mấy năm nay ngạch nương cũng không có nói gì, nhưng hiện tại không giống như vậy nữa, các ngươi đều trưởng thành…”

Cô Độc Úy không nói gì, nghe lời nói của hoàng hậu mà nắm đấm càng nắm chặt thêm.

“Đây là chuyện của nhi thần và Thiển nhi, ngạch nương ngài đa tâm!” Cô Độc Úy đương nhiên nghe được sau lưng có người dèm pha hai người bọn họ, trong cung ngoài cung đã sớm đem chuyện bọn họ đoạn tụ truyền qua truyền lại. Mấy chuyện này, Vân Thiển cũng nghe qua đi, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào? Kỳ thật, Cô Độc Úy để ý nhất , vẫn là suy nghĩ của người kia.

Hoàng hậu vừa liếc mắt, mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, ống tay áo tung bay, trong lời nói mang theo chút hàm súc. “Ngạch nương không cho phép các ngươi tiếp tục sai như vậy, cảm tình của các ngươi đã vượt qua phạm vi kia rồi, Úy nhi, ngươi thật sự không thể lại tiếp tục sai nữa …” Nói xong lời cuối cùng, hoàng hậu nhẹ nhàng nói.

“Nhi thần nói, đây là chuyện của nhi thần và Thiển nhi, mong rằng ngạch nương không cần xen vào…” Cô Độc Úy dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn đi tìm tòi nghiên cứu loại chuyện tình làm chính mình sợ hãi.

Đúng vậy, hắn hơi sợ hãi .

Hoàng hậu thấy con cố chấp như thế, không khỏi nhíu mày, “Úy nhi, ngươi chẳng lẽ cứ như vậy…”

Cô Độc Úy mạnh mẽ mở mắt, lạnh nhạt nói, “Nhi thần không thèm để ý điều này.” Chỉ cần có thể cùng một chỗ với Thiển nhi như vậy là đủ rồi, lời nói của người ngoài có quan hệ gì đến hắn đâu?

“Ngươi không thèm để ý?” Đây là con nàng sao? Như thế nào đột nhiên cảm thấy hắn thay đổi, chẳng lẽ cứ như vậy để mặc cho hai người bọn hắn dính với nhau? Hoàng hậu có chút đau đầu , “Vân Thiển thì sao? Hắn cũng không thèm để ý sao?”

Thân thể theo bản năng cứng đờ, gương mặt tuấn dật tà mị dưới ánh trăng chiếu xuống càng lộ vẻ tái nhợt.

Nhớ tới những năm gần đây, Vân Thiển đối mặt chính mình luôn nở nụ cười chân thành, Cô Độc Úy liền an ủi chính mình, Thiển nhi hẳn là cũng giống như hắn không thèm để ý những điều này đi. Thực rõ ràng , ý nghĩ này ngay cả chính mình còn cảm thấy hết sức gượng ép.

Thấy sắc mặt của con không tốt, hoàng hậu sâu kín thở dài, “Mình ngươi cẩn thận suy nghĩ cho kỹ đi, tách ra có lẽ là tốt nhất đối với hai người các ngươi, ngạch nương cũng là vì tốt cho ngươi.” Một bước nữa đến gần Cô Độc Úy, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm hàn đáng sợ, “Nếu xuất hiện tình huống vạn bất đắc dĩ, ngạch nương sẽ áp dụng thủ đoạn có lợi cho ngươi…” Một chút tinh hồng sát khí thoáng hiện trong con ngươi sắc bén kia.

Đồng tử Cô Độc Úy co rụt lại, tràn ngập vẻ lo lắng, “Không ai có thể động hắn, bất luận là ai đều phải trả giá đại giới thật thảm trọng, cho dù là ngạch nương ngài cũng không được.” Ngữ khí âm trầm, kích thích thân mình hoàng hậu run lên.

Hoàng hậu nhíu lại mắt phượng, hơi nhăn mày liễu, “Thực đến tình trạng này, ngạch nương vô luận như thế nào đều phải làm như vậy, nếu không muốn khiến cho hắn bị thương tổn, thì sớm buông tha đi.”

Hai mẹ con này ngươi một câu ta một câu âm trầm nói chuyện với nhau, ngay cả thị vệ canh giữ ở xa cũng không nhịn được rùng mình một cái, đây là cách nói chuyện giữa một đôi mẹ con nên có sao? Giống như là địch nhân đi!

Lửa đỏ ống tay áo nhẹ phất, không đón lấy cái nhìn âm trầm hàn sương của Cô Độc Úy, lướt qua hắn đi ra khỏi thái tử điện, rất xa, hai nha hoàn cầm đèn gặp hoàng hậu với sắc mặt khó coi, chiếu theo những cái đèn trong cung đi xa.

Cô Độc Úy nắm chặt hai đấm, đáy lòng lại vang lên những lời hoàng hậu vừa mới nói, nếu như là chủ đề khác hắn sẽ không để ý, nhưng hoàng hậu lại nói ra vấn đề hắn nhiều năm qua không dám đi đối mặt. Hắn không thèm để ý ánh mắt của người ngoài, nhưng Vân Thiển thì sao? Hắn có phải hay không cũng sẽ giống như mình thản nhiên đối mặt với cảm tình mà thế nhân không cho phép?

Cô Độc Úy bình thường không sợ trời không sợ đất, lúc này lại sợ hãi . Sợ không được đến đáp án mà chính mình muốn.

Hắn chú ý nhất , vẫn là phản ứng của Vân Thiển.

Dường như đêm nay lạnh hơn .

Cô Độc Úy một đêm không ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.