Đế Vương Sủng Thần

Chương 37: Sợ mất đi nàng



Cô Độc Hồng cũng không nghĩ đến tâm tư của Phương Hữu lúc này, quay về phía hắn mà khoát tay áo, “Ngươi lui xuống đi!”, giờ khắc này, hắn khôi phục lại thành Hồng vương gia vô tình lãnh khốc.

“Tuân lệnh” Phương Hữu nhìn hậu viện một cái, mang theo một thân máu tanh mà lui xuống

Cô Độc Hồng nhìn về phía mặt trời, cũng xoay người ra khỏi viện. Có hay không. Cô Độc Hồng hắn, cả đời đã được định, một đời sẽ mãi không chiếm được thứ mà hắn muốn

Hắn xoay người, trong nháy mắt, hắc mâu kia lộ vẻ kiên định, hắn hạ quyết tâm, trong con ngươi thoáng ra tia máu. Hắn, không cam tâm…

Vân phủ

Nhìn người nằm lẳng lặng trên giường, tâm Cô Độc Úy như bị giày xéo, mím môi, gương mặt tuyệt mĩ tuấn tú thoáng hiện tia sáng.

Lạc Song thay Vân Thiển đắp kín mền, xoay người nhìn thẳng vào nam tử sau lưng mình, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.

“Đa tạ Thái tử điện hạ, nếu không có ngài ra tay cứu giúp, Thiển sợ là đã bước đi trên tử lộ” Lạc Song đã thay Vân Thiển khử độc, ánh mắt lóe lên nhìn Cô Độc Úy, trong lòng có chút nghi hoặc.

“Là tại ta hại hắn, nếu ta đến sớm hơn chút nữa, hắn cũng sẽ không bị người khác đả thương thành như vậy, mà ta lại để cho người kia trốn thoát…” Lời này Cô Độc Úy nói ra mang ý tự trách sâu sắc.

Gương mặt xinh đẹp của Lạc Song chuyển một cái, như muốn tìm ra điều gì đó trên người Cô Độc Úy, hoặc là như muốn hỏi hắn cái gì đó.

“Ở nơi Thánh thành này, có thể làm cho Vân Thiển bị thương nặng như vậy, cũng không có được mấy người…” Thân thủ của Vân Thiển nàng hết sức hiểu rõ, mà đối phương có thể đem Vân Thiển làm bị thương thành như vậy, tất nhiên là người không đơn giản, còn có những độc châm kia.

Cô Độc Úy hướng mép giường đi đến, nhìn Vân Thiển không nói, nhưng Lạc Song lại lộ ra sát ý, “Thái tử điện hạ…” từ phía sau lưng hắn kêu lên một tiếng.

“Từ một khắc kia ta từ địa lao bước ra, ta đã không còn là Thái tử điện hạ, Vân phu nhân thần thong quảng đại, chắc người cũng đã biết nguyên nhân của điều này” Cô Độc Úy đột nhiệt quay đầu lại, thản nhiên nói, tựa hồ đối với tình huống này, hắn cũng không có chút gì lo lắng, hoặc có thể nói, căn bản hắn cũng không để ý đến, trừ người đang nằm trên giường kia.

Lạc Song sắc mặt trầm xuống, tựa hồ như đã hiểu rõ, nhìn về phía giường Vân Thiển, bất an hỏi “Đêm qua có phát hiện điều gì khả nghi…” Vân Thiển là do Cô Độc Úy ôm về, nàng bị thương nặng như vậy, có thể Cô Độc Úy đã phát hiện gì hay không, nhưng nhìn thần sắc của hắn, lại giống như cái gì cũng chưa biết.

Không khí trở nên trầm mặc

Cô Độc Úy mặc dù không hiểu vì sao Lạc Song lại hỏi câu hỏi này, nhưng hắn vẫn nghiêm túc hồi tưởng lại sự tình đêm qua. Điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy kì lạ, chỉ có việc hồng y nữ tử kia đột nhiên xuất hiện.

Thấy Cô Độc Úy không đáp, mặt Lạc Song chẳng qua chỉ ngưng trọng trong chốc lát, nhưng cũng không hỏi tới nữa.

“Thiển để ta chiếu cố là được rồi, ngươi về cung một chút đi, chuyện phát sinh đêm qua lớn như vậy, người cũng nên về xem một chút” Tận sâu trong tâm, Lạc Song vẫn là hết sức coi trọng thiếu niên này. Bây giờ trong cung loạn như vậy, hắn còn có thể đặt tâm tư vào Vân Thiển, nam tử này đã làm cho Lạc Song nàng cảm thấy hết sức để ý và vui mừng.

Cô Độc Úy chẳng qua chỉ gật đầu một cái, nhưng chân vẫn không rời đi một bước, mà ngược lại, hắn lại đi vào ngồi trên mép giường Vân Thiển.

Lạc Song nhíu đôi mày liễu “Độc trong người Thiển ta đã trừ rồi, ngươi không cần phải lo lắng cho hắn”, bây giờ người xảy ra chuyện ngược lại là Cô Độc Úy

“Ta tự mình trông hắn sẽ cảm thấy yên tâm hơn…” Mặc dù Lạc Song nói những lời này có chút vô lý, nhưng có Vân Thiển ở đây, hắn không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Lạc Song bất đắc dĩ lắc đầu than thở, hắn như vậy cùng người kia hết sức giống nhau, nhưng vì sao, chuyện lại trở thành như vậy, “Vân ca đã đi một đêm không về, ta sợ trong cung đã xảy ra chuyện…”

“Chuyện trong cung, không thể trọng yếu bằng việc này” Một câu nói này đã làm cho Lạc Song không thốt nên lời.

“Ài, chân tướng…” Cũng không biết Lạc Song đã nhớ ra điều gì, trong phút chốc không khỏi cảm khái

Cô Độc Úy tựa như không nghe thấy điều gì, mắt không rời hai mắt nhắm chặt của người nằm trên giường.

Thân thể giống như vừa bị đánh hung hăng, Vân Thiển từ từ mở mắt, đập vào mắt, chính là nụ cười cùng với gương mặt tuấn tú kia.

“Thiển nhi…” giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn buông ra.

Vân Thiển giật giật môi, đôi mắt dưới mặt nạ lẳng lặng nhìn người trước mắt, cười ông hòa nhìn nam tử đối diện, trong lòng có chút khổ sở

“Thiển nhi, con tỉnh rồi” nàng còn chưa thấy được rõ rang gương mặt tuyệt mĩ tuấn tú kia, thì đã có một âm thanh khác chen ngang.

“Mẹ…” Vân Thiển dùng hết sức để nhúc nhích thân mình.

Không chờ Lạc Song đi tới, Cô Độc Úy đã tiến lên, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, nửa nằm nửa ngồi, sau lưng nàng kê cái gối lớn, để nàng ngồi thoải mái hơn một chút.

“Bây giờ thân thể người rất yếu, không được tùy ý lộn xộn” Cô Độc Úy đi đến bên bàn rót cho nàng ly trà.

Vân Thiển nhìn hắn một cái, đưa tay nhận lấy lý trà, nếu không hắn lại vịn cớ nàng còn yếu mà đút trà cho nàng.

Cô Độc Úy nhìn nàng một hơi uống sạch ly trà, Lạc Song bên cạnh nhìn nhất cử nhất động của hai người, theo bản năng lui qua một bên, đôi mắt thâm thúy đảo nhanh trên hai người kia.

“Ngươi….” Vân Thiển để ly xuống, thấy hai người bọn họ giờ phút này lại ở đây, trong lòng không khỏi có chút bất an.

Tựa hồ như biết nàng định nói gì, Cô Độc Úy mang theo ý cười. “Thiển nhi đang lo lắng điều gì”

Vân Thiển tức giận liếc mắt nhìn nam nhân đang nhàn nhã “Vì sao phải đuổi theo ta…” hắn bị giam ở nơi đó, coi như là không ai cho nàng biết điều gì đang xảy ra, nhưng trong mơ hồ, nàng vẫn hiểu được trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Cô Độc Úy nhìn nàng gần thêm một chút, ánh mắt mị như tơ, “Nếu không phải ta đuổi theo, chẳng phải Thiển nhi đã bỏ luôn tánh mạng nàng ở đó rồi hay sao” .

Vân Thiển chuyển mắt, nhìn vẻ mặt của hắn, thử dò xét hỏi “Người đây có phải là đang tức giận hay không?”

Nhìn hai người này như vậy, Lạc Song lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng

“Như vậy là ngươi đã muốn đem tánh mạng của mình bỏ đi rồi hay không, ngươi có nghĩ tới ta hay không…” Cô Độc Úy lại tiến gần hơn, cơ hồ như đã dán tới trước mặt nàng

Vân Thiển sửng sốt, lúc ấy nàng vẫn cho là tử sĩ xuất hiện ở cửa, chỉ là của Cô Độc Hồng, nhưng không có nghĩ tới mình lại gặp phải xui xẻo nguy hiểm đến tính mạng như vậy, rồi bị đả thương, tiếp theo là gặp phải nam tử mặt nạ thần bí kia, nếu không phải Cô Độc Úy xuất hiện đúng lúc, nàng có thể chạy thoát khỏi nơi đó hay không cũng khó nói.

“Úy ca, ta ….” Thật ra lúc đó nàng cũng không có nghĩ tới những thứ này, lúc này nghĩ tới, thấy nhiễu loạn trong ánh mắt Cô Độc Úy, tâm can nàng như đã bị dao động.

Người nam nhân này, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, phàm là vì nàng, chuyện gì hắn cũng có thể làm, mà nàng, tựa hồ như cái gì cũng không thể giúp hắn, rõ ràng là có thể, nhưng giờ lại làm liên lụy đến hắn, Vân Thiển luôn cảm thấy mình thật sự vô dụng

Khoảng khắc lúc nàng không tự chủ được mà nghiêng về phía trước, bỗng có một lực đạo ôn nhu, kéo nàng rơi vào lồng ngực ấm áp, nơi đó, có tiếng đập trầm ổn.

Trước kia, Cô Độc Úy tuyệt sẽ không ôm chặc nàng giống như vậy, bởi vì hắn cho rằng, nếu hắn làm như vậy sẽ khiến cho Vân Thiển hết sức khổ sở. Mà hắn cũng không biết, Vân Thiển lại cũng không hề để ý, giống như, nàng chỉ quan tâm đến cảm thụ của người đàn ông này.

Cộ Độc Úy đem người này ôm thật chặt vào lòng ngực, thật hi vọng mỗi thời mỗi khắc đều có thể ôm nàng thật chặt như vậy.

“Úy ca, ngươi đang run sao…” không kìm hãm được, Vân Thiển chậm rãi trở tay ôm nam nhân này. Lúc này, Vân Thiển mới biết, hắn cũng biết sợ. Bởi vì nàng không cẩn thận, để cho người khác có cơ hội đả thương nàng, cho nên hắn sợ

Hắn…là sợ mất đi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.