Đế Vương Sủng Thần

Chương 48: Hoàng hậu tập kích



“Thiển nhi, có thể mở mặt nạ để ta xem lại mặt ngươi không...” Cô Độc Úy nhả ra một nguồn nhiệt vào cổ nàng.

Vân Thiển chỉ cảm thấy buồn cười, chậm rãi đẩy hắn ra, Cô Độc Úy thấy vậy nên đành buông ta ra. Vân Thiển nhẹ nhàng xoa mi tâm hồi lâu, lẳng lặng nhìn hắn “Ngươi không sợ khi nhìn thấy gương mặt thực của ta, ngươi sẽ thật sự yêu ta sao?” Vân Thiển nửa đùa nửa giỡn nói với hắn.

Nhưng Cô Độc Úy vẫn giữ nét mặt vui vẻ “Hình dạng thực của Thiển nhi, cũng chỉ có ta được nhìn thấy, nếu như có thể, thật muốn đem ngươi giấu đi, ta thật không muốn bất cứ ai khác có thể nhìn thấy ngươi rồi....” yêu ngươi

Có lẽ bởi vì suy nghĩ như vậy, mà hắn đã càng ngày lún càng sâu, nên hắn còn có cơ hội để không yêu nàng sao.

Vân Thiển nhe răng trợn mắt với hắn, “Úy ca đây là muốn ta buồn chết ở nhà sao?” nàng vừa nói, vừa vươn tay ngọc ra sau ót, chậm rãi lần tìm nút thắt cởi mặt nạ trên mặt mình ra.

Nhìn động tác của nàng, tim của Cô Độc Úy đập càng lúc càng nhanh, mắt cũng không dám nháy một cái nào, như là hắn sợ chỉ cần làm như vậy thì hắn sẽ bỏ qua một cái gì đó.

Mặt dù, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghiêm túc thấy được gương mặt thật của nàng, nhưng mỗi một lần nhìn thấy thì lại làm cho tim hắn đập liên tục. Mỗi một động tác của nàng, đều tác động đến nơi sâu thẫm trong tim hắn.

Vân Thiển nhẹ nhàng nở nụ cười ôn hòa, lục lọi tóc đen để cố gắng tìm kiếm nút thắt. Đang lúc trong tóc nàng truyền tới tiếng vang nhẹ, thì con ngươi thâm thúy của Cô Độc Úy đột nhiên co rút lại.

Ánh mắt Vân Thiển run lên, nàng thật nhanh cột lại nút thắt mặt nạ vừa mới tháo, hướng về phía sau lưng Cô Độc Úy khom người, “Tham kiến Hoàng hậu nương nương...”

Ánh mắt sắc bén của Cô Độc Úy chuyển thật nhanh, lúc xoay người lại, hắn chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh bay xoẹt qua thân mình, đang muốn đưa tay bắt lại, nhưng đã không kịp.

Áo đỏ tung bay, hung hãn bén nhọn

Bạch y Vân Thiển nhẹ nhàng lui về phía sau, nhìn về phía đôi phượng mâu đang lóe huyết quang kia, Vân Thiển có hơi kinh hãi, người nổi sát ý với nàng lại chính là hoàng hậu, mà bà ấy chỉ động thủ trong chớp mắt.

Vân Thiển không có bất kỳ phòng bị nào mà đột nhiên gặp tập kích, đối phương còn là hoàng hậu, là mẫu thân của Cô Độc Úy, nên nàng chỉ có thể tránh né mà không thể công kích.

Thật là đáng chết.

Có chuyện gì đang xảy ra sao, vì sao nàng luôn cảm thấy tựa như mình có thâm cừu đại hận gì với vị hoàng hậu trước mắt vậy.

“Hoàng hậu nương nương...” Vân Thiển cố gắng thức tỉnh nữ nhân đang đột nhiên phát cuồng kia.

Nhưng Thủy Thu Tích giống như là không nghe gì cả, trực tiếp động thủ như muốn giết Vân Thiển.

“Dừng tay!” Cô Độc Úy hung hăng nắm cổ tay Thủy Thu Tích, trong mắt tràn đây tia máu.

Vân Thiển nhìn hai hành động kì dị của người, nhẹ nhàng chớp mắt.

Thủy Thu Tích mới từ ngự thư phòng trở về, liền thấy hai người bọn họ thân mật nói chuyện với nhau tại nơi này, nên nhất thời một tia lửa giận bùng phát trong lồng ngực, nên xuất thủ cũng cực kỳ tàn nhẫn, nếu không phải Vân Thiển nhanh chóng tránh né, thì sợ là nàng đã sớm bị một chiêu này đả thương.

“Hắn sẽ hủy hoại ngươi...” Thủy Thu Tích nóng giận hất tay Cô Độc Úy.

“Nhi thần đã từng nói qua với người, nếu mẫu hậu vẫn cố ý làm như vậy, thì lần xuất thủ sau sẽ chính là con trai của người...”

Cô Độc Úy không phải ngoan cường đối diện với hoàng hậu lần đầu tiên, nhưng khi lời hắn vừa nói ra, Thủy Thu Tích không nhịn được mà ngưng trọng cơ thể.

“Úy ca, ngươi làm sao có thể nói chuyện với hoàng hậu nương nương như vậy” mặc dù hiện tại nàng không hiểu hai người kia nói về chuyện gì, nhưng nói chuyện như vậy, thì Cô Độc Úy đã sai rồi.

Cô Độc Úy khẽ cười đi tới bên cạnh nàng “Những chuyện này, sau này Thiển nhi sẽ rõ...”

Thấy hắn còn tâm tình nói đùa, Vân Thiển liếc hắn một cái, “Hoàng hậu nương nương, Úy ca không cố ý, xin người cũng đừng để trong lòng, nhưng mà, vì sao mới vừa rồi Hoàng hậu nương nương lại tập kích Vân Thiển như vậy?” Vân Thiển đối với bất cứ người nào, cũng đều dùng bộ dạng ôn nhu mà đối diện, nàng luôn không muốn đắc tội với bất cứ ai, nàng cũng nhớ là nàng không gây ra chuyện gì đắc tội với Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng chính là mẫu thân của Cô Độc Úy, tuy nói nàng không ngại trận tập kích vừa rồi của Hoàng hậu, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, nàng không thể không hỏi rõ.

Hoàng hậu hừ lạnh, “Nếu ngươi muốn úy ca của ngươi vô sự, hãy cách xa hắn ra”

Vân Thiển không hiểu chớp mắt, “Vì sao người nói vậy?”

Cô Độc Úy nhíu mày nhìn nàng

“Vân Thiển, ngươi có biết người bên ngoài đồn đãi như thế nào không, người có đem những lời đó để trong đầu không? Úy nhi vì ngươi, bây giờ đến cả ngôi vị Thái tử cũng bị phế, thậm chí bị phế ngay khi có đại yến sáu nước. Vì ngươi, Úy nhi đã hi sinh quá lớn rồi, nếu như ngươi muốn tốt cho hắn, thì hãy tránh xa hắn ra, tốt nhất là ngươi vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa!”

Sắc mặt Cô Độc Úy trong nháy mắt biến hóa thật khó coi, “Đủ rồi, chuyện của ta và Thiển nhi, chưa tới lượt của người quan tâm...”

Thủy Thu Tích vừa mới bị đả kích lớn trong lòng, lại đối mặt với con trai mình lúc này, tâm cũng trở nên lãnh khốc, “Bổn cung đã từng nói qua với ngươi, nếu như ngươi vẫn không buông tay, như vậy, Bổn cung sẽ dùng thủ đoạn của mình để giải quyết...”

“Người dám” Lời nói này của Thủy Thu Tích đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Cô Độc Úy.

“Vậy thì ngươi cứ nhìn thử xem, Bổn cung có dám hay không” Thủy Thu Tích lạnh lùng liếc nhìn Cô Độc Úy, rồi liếc nhìn Vân Thiển, sau đó vung tay áo xoay người bỏ đi, cách đó không xa ám vệ đang đứng thẳng hàng để làm theo phân phó “đưa” Hoàng hậu nương nương về cung của Hoàng Thượng

Đứng nhìn bóng dáng kia chậm rãi biến mất trước mắt, Cô Độc Úy siết thật chặt hai nắm đấm

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Quan hệ của ngươi cùng Hoàng hậu sao lại thành như vậy rồi? Vân Thiển nhìn bóng lưng cao lớn thon dài của hắn hỏi, đồng thời cũng suy nghĩ ý tứ của Hoàng hậu lúc nãy.

‘Thiển nhi đừng suy nghĩ nhiều nữa!” Xoay người nhìn Vân Thiển, Cô Độc Úy đã lập thay vào bộ mặt tươi cười.

Vân Thiển nghi hoặc nhìn hắn thật lâu, với ánh mắt đó của hắn, nàng cảm nhận được trong lòng hắn đang dao động.

“Ta suy nghĩ nhiều? Chẳng lẽ hoàng hậu vừa tập kích ta, cũng là nhiều sao?” Vân Thiển biểu lộ vẻ mặt “có quỷ mới tin ngươi”

Cô Độc Úy có chút mất tự nhiên, nhưng càng vui vẻ lại pha chút lấy lòng.

“Có thể do mẫu hậu muốn thử công lực của ngươi thôi mà, Thiển nhi cũng đừng để trong lòng”

Vân Thiển kỳ quái nhìn hắn, hắn thật đúng như khi còn nhỏ, hắn như vậy rõ ràng là có chuyện muốn gạt nàng.

“Có phải đúng như lời Hoàng hậu nương nương nói không, là do ta ở phía sau cản trở ngươi? Hơn nữa có phải do ta hại ngươi mất ngôi vị Thái tử không, vụ đánh cuộc giữa ngươi cùng Hoàng thượng có phải chính là ta hay không?”

Cô Độc Úy lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc lắc đầu, “Thiển nhi không cần phải nhớ nhiều như vậy đâu, những việc này vốn dĩ đã phải phát sinh mười năm trước rồi, nên đều không liên quan đến ngươi. Mà ta làm sao có thể đem ngươi làm tiền đặt cọc được chứ, nếu dùng ngươi đánh cuộc, ta thật sự không làm được, cũng không dám làm...” ta sợ thua ngươi.

Vân Thiển nhẹ nhàng thở dài, “Úy ca, ngươi đừng đối với ta tốt như vậy, đến đây là đủ rồi, sau này cũng đừng bận tâm đến ta nữa, đừng nhìn về phía sau nữa, bất luận ngươi làm cái gì, Vân Thiển sẽ vĩnh viễn hỗ trợ ngươi...” trợ giúp ngươi đạt được thứ ngươi muốn.

Ánh mắt Cô Độc Úy chợt lóe lên, “Đến khi đó, Thiển nhi vẫn sẽ ở bên cạnh ta sao?”

Hắn sợ khi hắn lấy được vị trí chí cao vô thượng, hắn sẽ mất đi nàng. Nếu chuyện đó xảy ra, hắn tình nguyện không lấy vị trí đó nữa.

Vân Thiển bật cười, “Úy ca đang sợ sao?”

Cô Độc Úy thành thật gật đầu

“Ta đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, làm sao có thể dễ dàng đổi ý chứ!”

Lúc này Cô Độc Úy mới hài lòng bật cười, “Có lời này của Thiển nhi là đủ rồi!”

Vì Vân Thiển, hắn đã phá vỡ lời thề không làm Hoàng đế của mười năm trước.

Thánh hoàng triều, hơn mười năm sau, lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.