Đế Vương Sủng Thần

Chương 65-2: Nàng tàn nhẫn (phần cuối)



“Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, chỉ mới đến trình độ này thôi mà đã bị dọa đến tiểu ra quần như vậy, nếu như dùng dao nhỏ rạch một đường trên da thịt, rồi đào từng lớp...từng lớp...” Vân Thiển mở miệng, âm trầm kinh khủng!

Hai thân thể nhỏ bị hai tay nàng dựng lên tường, nghe lời nói ôn như đang bình luận về đề tài tàn nhẫn, cơ hồ như muốn hôn mê, cái gì cũng không biết, nhưng bạch y thiếu niên trước mắt này như nhìn thấu được ý nghĩ của bọn họ, chỉ cần bọn họ có chút xíu cảm giác muốn ngất xỉu, ngón tay xuyên ngực sẽ khẽ động, kích thích thần kinh bọn họ lập tức thanh tỉnh.

Hưu...có vật thể đang phá không bay tới từ phía sau lưng nàng

Vân Thiển có thính lực đặc biệt nhạy bén nên đã phát hiện từ sớm, giống như sau lưng nàng có thêm một đôi mắt, bàn tay lôi kéo thân thể đang bị xuyên thấu của hai tiểu đồng ra, chế trụ vai hai người thật nhanh rồi đỡ về phía trước

“A...A...” Hai âm thanh vang dội cả bầu trời đêm

Phanh...Mặt Vân Thiển không có biểu tình gì, vứt bỏ hai thân thể nhỏ xuống đất, cùng đối đầu với cặp hắc đồng ở xa xa kia.

“Tới nhanh thật, bất quá...sợ là ngươi không thể cứu hai đứa trẻ này được rồi, một khắc nữa chúng có thể sẽ bỏ mạng...” Vân Thiển để hai tay xuống thấp, từng giọt...từng giọt máu nhiễu xuống mặt đất, nhuộm thành một mảng đỏ tươi.

Hai ống tay bạch y nhiễm đỏ đặc biệt chói mắt, nam tử mặt nạ đứng trên tường, nheo mắt, nhìn về phía ngực hai tiểu đồng bị xuyên thủng, lần nữa chuyển về vết máu trên ống tay áo của nàng, mắt chứa hàn quang nặng nề.

“Ra tay thật độc ác!” Nam tử kia chẳng qua chỉ lạnh lùng nói một câu, liền phi thân về phía hai tiểu đồng, thô lỗ nhấc hai thân thể nhỏ đang rỉ máu lên.

Vân Thiển hừ một tiếng, cũng không sợ hắn đánh lén phía sau lưng, mà đi về phía Doanh Doanh đã sớm ngốc lăng ra đằng kia.

“Doanh Doanh, khỏe chút...” Nàng ngồi xổm xuống, đỡ Doanh Doanh đang ngây người như phổng lên, môi hé khẽ nhếch, cười một cách tự nhiên, cực kỳ giống như nụ cười của nàng với hai tiểu đồng vừa rồi, thân thể Doanh Doanh bỗng nhiên trở nên cứng đờ. Người này....còn là công tử mà nàng biết sao?

Thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Doanh Doanh, nàng lắc đầu một cái rồi nhìn về phía mặt nạ nam tử ở phía sau, hắn...sẽ còn trở lại. Nghĩ tới sự việc có thể xảy ra, cảm giác bất an của Vân Thiển càng tăng.

“Doanh Doanh, ngươi còn đứng lên được không!” Gân cốt toàn thân của Doanh Doanh bị đứt đoạn, trước sau đều bị một chưởng, hai đứa trẻ kia thật ngoan độc. Vân Thiển nhíu mày nhìn vết thương trên người Doanh Doanh, nàng hoàn toàn đã quên mình vừa rồi xuống tay hạ thủ hai đứa trẻ kia cũng không kém là bao.

Doanh Doanh ngơ ngác gật đầu, vẫn có chút phản ứng không kịp, công tử như vậy làm cho nàng cảm thấy hết sức xa lạ, lần đầu tiên, nàng có thể nhìn thấy Vân Thiển với bộ dạng tử thần như vậy, có thể nào không sợ hãi, có thể nào không bị hù dọa sao?

“Sao vậy?” Thấy Doanh Doanh vẫn nhìn mình chằm chằm, Vân Thiển bây giờ mới biết bộ dạng vừa rồi của mình đã hù dọa nàng, không khỏi cười một tiếng, “Có phải bị bộ dạng của ta hù dọa rồi hay không?”

Thấy Doanh Doanh còn có thể tự đứng lên, Vân Thiển buông tay vịn nàng ra

Doanh Doanh bỗng hồi thần, ảo não nói, “Xin lỗi..công tử, chẳng qua là Doanh Doanh...”

Nhìn bộ dáng kia của nàng, Vân Thiển chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng thật yên tâm, cũng may Doanh Doanh chẳng qua chỉ bị trọng thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, “Ta biết, ngươi có thể tự trở về không?”

Vừa nghe xong, Doanh Doanh liền lập tức nóng nảy, “Công tử, Doanh Doanh còn đi được, còn có thể giúp người...”

Vân Thiển phất tay, “Thương thế của ngươi trở thành như vậy rồi, căn bản cho dù có đi cũng không giúp được gì cho ta, vừa rồi ta đã thả ám hiệu, một chút nữa sẽ có người dẫn ngươi trở về Nhã các, trước lúc ta chưa trở về, không cho phép ngươi rời Nhã các nửa bước...” Doanh Doanh bị thương nặng như vậy, tất cả cũng là do nàng đã khinh địch, nàng không thể kéo cô nương này xuống nước được.

“Công tử ……”

Vân Thiển không có Doanh Doanh bất kỳ cơ hội nào, nàng nhanh chóng điểm mấy đại huyệt của Doanh Doanh, người bị thương, trong lúc nhất thời sẽ không có cách nào giải khai được huyệt vị, đem nàng đặt lại bên tường, cũng không quay đầu lại mà đi vào trong bóng tối.

Nơi đó...Cô Độc Úy vẫn còn đang chờ mình.

Nam tử mặt nạ cùng hai tiểu đồng đồng thời xuất hiện, làm cho nàng luôn có một loại cảm giác không rõ trong lòng, làm cho nàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì đó.

Vân Thiển cắn răng đi trên đường lớn, vết máu một đường rõ ràng, thi thể nằm la liệt trên đường, gió đêm thổi lên lạnh hơn băng, sát khí âm trầm bao phủ trong bóng tối, yên lặng bị đè nén, đám thi thể nằm kia làm cho người ta nghĩ đến có chuyện không tốt.

Có thị vệ hoàng gia, có tử sĩ, còn có những người nàng không biết đồng loạt nằm trong vũng máu, mỗi một bước đều mang theo run rẩy, ngay cả cửa cung cũng trống trơn, yên tĩnh đến đáng sợ.

Thi thể...tất cả đều là thi thể, không có âm thanh...cũng không có người sống...

Trong chớp nhoáng, nàng cảm giác được tim của mình đập vô cùng mãnh liệt, sắc mặt âm trầm dọa người.

Không thấy được câu trả lời mình cần tìm, tâm nàng...càng trở nên hoảng loạn

Thảm trạng trước mắt, càng làm cho nàng bước nhanh hơn.

Phanh...Đẩy cửa cung nhuộm đầy vết máu ra, thi thể rơi xuống tạo thành tiếng vang làm cho lòng nàng co rút, tâm càng nặng nề.

Không có bóng dáng của hắn, không có một người sống, tòa cung điện này...giống như trong nháy mắt đã biến thành tòa tử thành, dọc theo đường đi, có thi thể của các quan viên đại thần, có hộ vệ, có thị nữ. Nàng...đạp trên máu mà đi, hô hấp dồn dập, bóng dáng màu trắng của nàng chậm rãi đi trên đường lớn tràn ngập tử khí trong hoàng cung, phá lệ vô cùng chói mắt.

Bước chân nàng nặng nề, thậm chí cảm thấy như toàn thân tê liệt, thật ra, thấy tình cảnh như vậy, lòng của nàng vô cùng rối loạn, cho dù bước chân đi có ổn như thế nào, cũng không che giấu được phần run rẩy, đúng vậy...toàn thân nàng đều run rẩy.

Bước chân càng đi càng gần, quẹo cua, chỉ cần lướt qua được tường bên kia, nàng sẽ có câu trả lời, sát khí càng trở nên dày đặc

Phía trước, từng trận đánh nhau mơ hồ truyền tới, có tiếng người hô, có vô số âm thanh truyền vào màng nhĩ của nàng

Thân ảnh bạch y không chút nào do dự cất bước, chạy như bay, nhanh như gió, tung người đạp từng thi thể, vết máy vấy đầy cơ thể. Bất kể trên người bị nhuộm đầy vết máu, nhưng Vân Thiển vẫn hết sức chạy như bay về hướng chánh điện, nơi đó chính là nơi truyền ra âm thanh, nơi đó...còn có hắn.

Đột nhiên nhún người, vọt thật cao ra khỏi đầu tường, bóng người loạn thành một đoàn, xuyên thấu qua tầng tầng tường thành, âm thanh càng thêm rõ ràng, gần ngay trước mắt. Nhìn thấy có vài bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc, lòng của nàng tự nhiên co rút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.