Đế Vương Sủng Thần

Chương 69-2: Hoàng thượng hỗn đại nhân (Phần 2)



Hoàng đế một thân long bào từ góc đại điện sải bước tới đây, một bước chân đi tới, đám quan lại cùng thị vệ vội vã im lặng, lãnh ý đột nhiên ập tới, làm cho mọi người không dám thở mạnh.

Năm năm, Cô Độc Úy đã trở nên càng thêm thành thục chững chạc, khí chất nam tử càng tăng lên, một thân kia lại tản mát ra một loại khí thế vương giả uy chấn thiên hạ làm cho người ta không dám đến gần.

Long bào theo bước chân của hắn mà tung bay, ngũ quan tuấn mỹ như được điêu khắc, mang theo vẻ tà ác rét lạnh lòng người! Khí chất tản mát trên người hắn có chút phức tạp, giống như một loại khí chất hỗn hợp, vẫn phức tạp vẫn khó hiểu như cũ.

Đi theo bên cạnh hắn chính là Hạ đại tướng quân đã đi “thông báo” khi nãy, một thân khí chất lạnh lẽo, làm cho người ta không tự chủ mà lại nhớ tới một người khác.

Một đám thần tử cùng thị vệ vẻ mặt không có biểu tình gì định thân thật chặc, trận thế dũng mãnh, trên thân mỗi người đều toát ra lệ khí như chuẩn bị ra chiến trường, những người kỳ dị này đều là do Cô Độc Úy tự mình lựa chọn.

Mỗi một người bọn họ đều có điểm duy nhất giống nhau, đó là lạnh lùng!

“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!” Hoàng đế vừa ra, tất cả đều quỳ xuống.

Đôi mắt hàn băng của Cô Độc Úy nhanh chóng đảo qua chúng thần, sắc mặt âm trầm, phất tay áo đi đến trước mặt Hoàng thái hậu, “Mẫu hậu, chẳng lẽ người không muốn giải thích cái gì cùng với nhi thần sao?” Sắc mặt vui mừng, không thể nhận ra một cái nhíu mày, mà vào giờ phút này hắn cũng không dám đến xem Vân Thiển đang đứng bên cạnh.

Cô Độc Úy ngay cả hành lễ cũng cảm thấy lười, trực tiếp yêu cầu thái hậu cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, cũng như cho Vân Thiển một câu trả lời thỏa đáng.

Sắc mặt thái hậu run lên, đẩy Triệu Tuyết Liễu đang đỡ mình ra, giằng co cùng Cô Độc Úy, “Hoàng thượng cưới hoàng hậu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thế nào, chẳng lẽ hoàng nhi muốn cưới một người nam nhân chẳng giống nam nhân sao!” Thái hậu bực tức ngó về phía Vân Thiển bên kia.

Cô Độc Úy nhịn không quay đầu lại, sắc mặc âm trầm dọa người, “Trẫm đã sớm tuyên cáo thiên hạ, đời này không lập gia thất, cũng như không cưới bất kỳ nữ nhân nào! Thái hậu là muốn trẫm dán hoàng bảng một lần nữa sao, hay để trẫm triệu tập vạn dân trong thành, để chính miệng trẫm nói với tất cả mọi người trong thiên hạ?” Cô Độc Úy một chút để ý cũng không có mà trực tiếp nói ra, hoàn toàn không đem lời thái hậu vừa nói để vào lỗ tai, bất kể là trước kia hay hiện tại, lời nói nhằm vào Vân Thiển của thái hậu cũng không bao giờ phát huy được tác dụng.

Cô Độc Úy hắn muốn cưới người nào cũng không phải chuyện người khác có thể nhúng tay vào, hắn muốn cưới người nào chính là người đó, coi như hắn muốn cưới nam nhân thì như thế nào, chỉ cần là hắn muốn, hắn cũng không cần để ý đến ánh mắt của người thiên hạ.

“Nghịch tử, chẳng lẽ ngươi muốn cho Cô gia từ nay tuyệt hậu sao...”

“Mẫu hậu cũng đừng quên, Cô gia còn có một người con trai khác, cũng không chỉ có mình trẫm” Cô Độc Úy không để ý đến cảm thụ của thái hậu mà nhắc nhở nàng, Cô Độc Hồng còn chưa chết.

Cô Độc Úy nói như vậy, chính là muốn nói, ngôi vị hoàng đế này trong tương lai có thể để con trai của Cô Độc Hồng kế thừa, hắn không cần, chẳng qua hắn chỉ muốn Vân Thiển vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Ngôi vị hoàng đế cho dù có trọng yếu như thế nào đi nữa, cũng không thể so với một sợi tóc của Vân Thiển, Cô Độc Úy hắn nếu có thể đoạt được thiên hạ, như vậy hắn cũng có thể dễ dàng tự bỏ thiên hạ.

“Ngươi....” Rốt cuộc, thái hậu cũng không thể chịu nổi đả kích, trực tiếp phun huyết.

“Thái hậu!” Triệu Tuyết Liễu vội vàng đỡ Thái hậu, mang theo bộ dạng lo lắng.

Cô Độc Úy nhìn cũng không thèm nhìn nữ nhân này một cái, “Người đây, đem ném nữ nhân này ra ngoài, đưa thái hậu về cung!” Mặt không biểu cảm, vô tình vung tay lên, liền thay đổi số mạng về sau của một nữ nhân, để cho nàng vĩnh viễn không được sống yên.

“Dạ!” Thị vệ sau lưng lập tức lĩnh mệnh đi về phía Triệu Tuyết Liễu

Triệu Tuyết Liễu cả kinh thất sắc, người nhà nàng vừa mới đi vào cung, thấy một cảnh này liền lập tức nhảy tới trước.

“Hoàng thượng!” Mấy tiếng kêu thảm thiết nổi lên, đồng thời ôm chân Cô Độc Úy.

Cô Độc Úy nhíu mày lùi về sau một bước, thị vệ lập tức tiến lên cản một đám người này.

Triệu thừa tướng bình thường phong quang vô hạn, nhưng hôm nay tận mắt thấy nữ nhi mình đắc ý nhất bị làm nhục như thế, còn một đám người nhà đồng loạt nhào vào chân Cô Độc Úy, hô to khai ân.

“Hoàng thượng, cầu xin người, đừng đem Liễu nhi trở về, Liễu nhi còn chưa cùng người...” Triệu Tuyết Liễu khóc đến lê hóa đái vũ, vô cùng thê thảm nắm chặt góc áo Cô Độc Úy.

Sắc mặt Cô Độc Úy trầm xuống, một cưới đá văng Triệu Tuyết Liễu, “Kéo xuống!” không hề để ý đến tràng diện kêu trời trách đất, Cô Độc Úy lãnh huyết vô tình như đưa nữ nhân kia vào địa ngục.

“Hoàng thượng, rốt cuộc Liễu nhi đã làm gì sai, vì sao ngài lại tuyệt tình như vậy” Triệu thừa tướng quỳ rạp xuống đất, tâm tàn ý lạnh.

Khi Triệu Tuyết Liễu đưa ra quyết định này, Triệu thừa tướng cũng đã hết sức khuyên can, nhưng nữ nhi nhà hắn hết sức bướng bỉnh, không phải gả cho vị đế vương tuyệt tình tuyệt nghĩa này thì không lấy chồng, hôm nay thì tốt rồi, nữ nhi đã trở thành trò cười khắp thiên hạ, kiệu hoa chưa vào cửa, đã bị mang trở về, từ nay về sau nàng làm sao có thể sống đây.

“Trẫm nhớ không lầm hoàng bảng kia là do Triệu thừa tướng tự mình đi chiếu cáo, so với bất luận kẻ nào Triệu thừa tướng phải hiểu rõ cách làm của trẫm hơn chứ, vì sao vừa quay đầu lại còn muốn nữ nhi của ngươi làm chuyện như thế, cho nên, ngươi không cần oán giận bất kỳ kẻ nào, cũng không cần oán trẫm tuyệt tình...” Cô Độc Úy nhìn xuống người một nhà này, nói ra những lời vô tình.

Vân Thiển đứng một bên, lạnh nhạt nhìn, từ lúc Cô Độc Úy xuất hiện nàng cũng chưa từng nói một lời nào.

“Hoàng thượng! Liễu nhi thật tâm vui mừng mà gả cho người! Cầu xin ngươi đừng mang Liễu nhi trở về...” Triệu Tuyết Liễu khóc lóc nỉ non dập đầu, váy cười đỏ như máu, trán trắng noãn đã sớm có chút điểm hồng, có thể thấy được nữ nhân này si tình Cô Độc Úy đến mức nào.

Nhưng mà... nữ nhân này nhìn thấy Cô Độc Úy khi nào? Năm năm trước hay là trong năm năm này? Vân Thiển thật sự không thể nào thích nổi nữ nhân như vậy.

Triệu thừa tướng thân làm quan cũng đã nhiều năm, nên biết phải làm như thế nào, “Thần biết sẽ làm sao! Đưa tiểu thư trở về” rồi ngoắc hai thị vệ sau lưng mang Triệu Tuyết Liễu trở về.

“Chờ đã, ai dám đưa đi! Cung của hoàng thượng không cho phép Liễu nhi bước vào, nhưng cung của ai gia thì có thể chứ, hoàng thượng có ý kiến gì không?” Thái hậu lạnh lùng nói.

Cô Độc Úy nhìn thái hậu thật lâu, nheo mắt, đang lúc mọi người cảm thấy nguy hiểm gần kề, Cô Độc Úy chỉ nói, “Đây là nữ nhân thái hậu cưới, nếu thái hậu để ý tới thì được thôi, chỉ cần đừng làm phiền đến trẫm, nếu không nữ nhân này có thể sống an toàn trong cung hay không lại là một chuyện khác”

Thái hậu dĩ nhiên biết Cô Độc Úy đang nói cho nàng biết không được để Triệu Tuyết Liễu ở trong cung chọc người không nên chọc, nếu không hắn cũng sẽ không để ý đến mặt mũi của thái hậu mà trực tiếp kết liễu nữ nhân này, “Mang người đến cung ai gia...” Lạnh lùng nhìn đến Vân Thiển đứng ở một bên, mang theo một đội người hướng về cung điện của bà

Triệu Tuyết Liễu lui xuống đi cùng thái hậu, một mảnh vui mừng vừa rồi lập tức trở thành một hồi lạnh lẽo. Bây giờ trên thảm đỏ chỉ còn lại Cô Độc Úy và người của hắn cùng với Vân Phi và Vân Thiển.

Gió rét thổi qua, ai cũng không mở miệng, không khí có chút yên tĩnh đến mức quỷ dị.

“Khụ khụ...” Cô Độc Úy mất tự nhiên ho khan mấy cái, thận trọng bước đến gần Vân Thiển đang không nói một lời nào, hắn lúc này đâu còn giống một đế vương, ngược lại giống như cô dâu nhỏ đang bị ủy khuất, những người phía sau rớt cằm đầy đất.

Người này là hoàng thượng anh minh thần vũ của bọn họ sao? Vì sao vừa gặp gỡ người trong truyền thuyết thì một đế vương lãnh khốc vô tình phải bỏ xuống tất cả để đến gần người này chứ?

Nhìn hai người này, Vân Phi lần này lại không gây tiếng động gì mà xoay người rời đi, Cô Độc Úy này vô luận thế nào cũng sẽ đối với con trai hắn đều mềm yếu như vậy, sủng ái như vậy, vì Vân Thiển mà có thể trước mặt các thần tử bỏ xuống thân phận cao cao tại thượng chỉ vì muốn lấy được nụ cười của Vân Thiển, đây có phải là yêu không, bọn họ như vậy, hắn còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi

Bạch y nam tử đứng trong biển cánh hoa, một thân khí chất thần tiên không nhiễm bụi trần, đôi mắt đẹp dưới mặt nạ nhàn nhạt nhìn về phía trước, gió thổi bạch y tung bay, màu đỏ bên dưới tôn lên vẻ đẹp ma mị động lòng người của nàng, làm người ta không sao dời được ánh mắt.

Hai người vừa đứng cùng nhau, lại hòa hợp đến mức chết tiệt, những người bọn họ cho tới bây giờ cũng không biết, hai người nam nhân này đứng chung một chỗ lại xứng đôi như vậy, phảng phất như hai người này được sinh ra cho nhau, làm đui mù mắt người.

Đây chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết, quả nhiên chỉ có nhân tài như vậy mới xứng với danh hiệu này!

“Thiển nhi!” Thận trọng kêu lên, đứng cách nàng một bước, hắn lẳng lặng nhìn thân người mà hồi lâu không thấy, nàng gầy đi rất nhiều. Một năm này vì muốn Tử Kim điện nhanh chóng hoàn thành, Cô Độc Úy chấp nhận hi sinh đi thời gian bên cạnh nàng, vội vàng cả ngày lẫn đêm, nên một năm qua hắn cũng gầy đi rất nhiều.

Cô Độc Úy không sợ các thần tử bên dưới giễu cợt, bất luận lúc nào, hắn cũng không thể để Thiển nhi của hắn chịu bất kỳ tổn thương nào, nêu ngôi vị hoàng đế này làm thương tổn đến Thiển nhi, như vậy hắn tình nguyện không ngồi

“Hoàng đế nhà ngươi cũng đúng là bận rộn thật a!” Vân Thiển lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình của nàng giờ phút này là tốt hay xấu.

Trong lòng Cô Độc Úy vui mừng, Thiển nhi nói chuyện cùng hắn chứng tỏ nàng không giận, “Thiển nhi đang tức giận rồi!” Thanh âm mười phần lấy lòng.

Vân Thiển lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Cô Độc Úy cười càng vui vẻ, đang lúc nụ cười tà mị xé ra, người đã đến gần, “Có phải nếu thần không tới, hoàng thượng ngươi sẽ cưới nữ nhân này rồi?” Thanh nhã, lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút gì bất đồng với khi nàng ôn hòa lúc bình thường, nhưng các vị đứng phía trước cũng cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo.

Trong thiên hạ này, Vân Thiển nàng đúng là không gì không thể làm được, có thể làm thái hậu giận đến phun máu, mặc dù sau khi Cô Độc Úy xuất hiện mới chọc cho thái hậu thành thế này, nhưng hết thảy nguyên nhân đều do Vân Thiển. Hơn nữa lại dám làm cho đám cưới mà thái hậu bố trí tỉ mỉ không cách nào có thể tiến hành được, bây giờ Triệu Tuyết Liễu đó cũng bị hạ gục, ngay cả ngôi vị hoàng hậu cũng chưa được ngồi lại bị trực tiếp đưa vào địa ngục. Bây giờ càng làm cho nam nhân cường hãn nhất Thánh hoàng triều phải hạ thấp giọng lấy lòng, thận trọng sợ chạm vào nàng, cho nên bây giờ bọn hắn đều hoài nghi, ai mới thật sự là chủ nhân chân chính của Thánh hoàng triều đây.

Chúng thần đều nâng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người phía trước.

Trong lòng Cô Độc Úy cả kinh, khuôn mặt mệt mỏi kia cũng bị thu hồi, giương lên nụ cười tà mị, phải biết rằng, bất luận trước mặt kẻ nào, người này một chút vui vẻ đều không có, hắn chỉ trưng ra bộ mặt lãnh khốc, nhưng hôm nay đối mặt với Vân Thiển, hắn dám bày ra gương mặt đó sao, trừ phi hắn không muốn gặp lại Vân Thiển nữa.

Vân Thiển biết người này vì cái Tử Kim điện gì đó mà ngày đêm lao lực, làm cho thân mình gầy đi một vòng, vì sao hắn lại coi trọng Tử Kim điện đó như vậy, ngày ngày đêm đêm nhìn ngó cái điện đó, khó trách thái hậu có thể nháo đến trình độ như vậy mới phát giác được.

“Sao dám... sao dám, nếu như Thiển nhi không xuất hiện thì ta cũng không để cho bọn họ hồ nháo...” cười đến mức không tim không phổi.

Vân Thiển tức giận, “Hoàng thượng nói gì vậy, người cũng đã vào rồi, nếu thần trở lại trễ một bước, nữ nhân này đúng là trở thành hoàng hậu của người rồi! Xem ra hoàng thượng là cố ý đến chậm vì người có tâm tư với nữ nhân này, thừa dịp bây giờ người vẫn còn đang ở trong cung, nhanh chóng đem người ta về, thực hiện vợ chồng chi lễ, rồi sẽ được như ý hoàng thượng!”

Cô Độc Úy vuốt cằm hoàn mỹ, cười hết sức đắc ý, nhìn Cô Độc Úy như vậy, Vân Thiển thật muốn cho hắn một cước.

“Thiển nhi đây là đang ghen!!!”

Vân Thiển sửng sốt, nhớ tới hành động điên cuồng của mình vừa rồi, so với nữ nhân bình thường ôm bình dấm chua thì có gì khác đâu. Sắc mặt ầm ầm ửng đỏ, không nghĩ tới mình cũng có ngày hôm nay, vì nam nhân này, nên nàng đã làm ra một sự kiện điên cuồng mà nữ nhân nên làm.

Cả một loạt chuyện xảy ra, mỗi hành động ở đây đều chứng minh nàng ôm dấm.

Nhìn bộ dạng sợ run của Vân Thiển vì hành vi của mình, Cô Độc Úy lại cười ngọt ngào.

Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thấy qua dáng vẻ đỏ mặt của Vân Thiển, mặc dù bị mặt nạ che khuất đi phân nửa, nhưng đôi mắt lợi hại của Cô Độc Úy có thể nhìn thấy một màu đỏ lợi hại kia, thoạt nhìn cực kì xinh đẹp, trong không khí lại có hương hoa vừa được rắc trong hôn lễ, càng làm say đắm lòng người!

Sau một khắc hắn lấy tốc độ nhanh nhất, trong một cái chớp mắt, Cô Độc Úy đã tới trước mặt nàng, Vân Thiển không kịp đề phòng đã bị người nào đó ôm trong ngực, hai người rất gần, Vân Thiển thậm chí có thể cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn.

Đôi môi hồng nhuận, hương thơm cám dỗ gần hắn như vậy, gần đến mức chạm tay có thể đụng, đây là việc làm mà Cô Độc Úy đã muốn làm rất nhiều lần trước đây.

Ánh mắt Cô Độc Úy chạm tới ánh mắt dưới mặt nạ.

Trong ánh mắt đó, có khiếp sợ, có ão não, cũng có ý thẹn thùng...

Cô Độc Úy giống như bị một loại độc dược, hắn kìm lòng không được mà cúi đầu, đặt trên môi nàng một cái hôn....

Vân Thiển bỗng dưng trợn to hai mắt ....

Nàng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới một ngày Cô Độc Úy sẽ khinh bạc mình, hơn nữa, lại còn ngay trước mặt chúng thần.

Cái này, kỳ thực quá kích thích nội tâm u ám của lòng người rồi....

Oanh!!!

Chúng thần trợn to cặp mắt, kinh ngạc nhìn hai nam nhân ôm hôn nhau! Rõ ràng là chuyện tình không hợp với lẽ thường, nhưng vì sao hai người này ôm nhau lại cũng có một cảm giác thích hợp đến đáng chết!

Hoàng thượng hôn đại nhân!

Trong đầu Vân Thiển ầm ầm vang lên, cơ thể đang cứng ngắt được thả lỏng, cả người phát ra lực công kích, không chút do dự vỗ một chưởng vào ngực Cô Độc Úy.

Cô Độc Úy thành thành thật thật đón một chưởng này, cũng không né tránh, bay ra xa mấy bước mới định trụ được thân hình.

Sắc mặt Vân Thiển lạnh lẽo nhìn chằm chằm nam nhân này, cho tới bây giờ nam nhân này chỉ chiếm tiện nghi của nàng trên lời nói, bây giờ ngay cả hành động cũng có rồi, xem ra, trong thiên hạ này người nguy hiểm nhất là hắn.

Nhìn dung nhan đang tức giận của Vân Thiển, hắn cười như mèo vừa trộm được cá, cứ dương dương tự đắc, hắn cười như không cười mơn trớn môi mỏng, “Thiển nhi hạ thủ không lưu tình chút nào, bất quá, vẫn còn có lời!”

“Cô Độc Úy, ngươi đang làm gì vậy!” Đè nén xúc động muốn giết người, sắc mặt Vân Thiển lạnh lẽo kinh người.

Vân Thiển trừng mắt, nhìn nam nhân đang hướng về mình mỉm cười tà mị, nhưng trong lòng nàng không thể làm gì, thậm chí nàng không bài xích nụ hôn của hắn, chẳng qua là, hắn lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà khinh bạc nàng.

“Thiển nhi không thích sao!” Hắn cười tà ác, coi đám thần tử cằm rơi đầy đất sau lưng như không khí, trong mắt chỉ còn lại bạch y nam tử này thôi.

“Ta, không, thích!” Nữ nhân khẩu thị tâm phi là đây

“Nhưng ta rõ ràng cảm giác được Thiển nhi thích nga!” Cô Độc Úy ứng khẩu thật nhanh.

Oanh !

Cả khuôn mặt Vân Thiển chuyển thành đỏ như máu, lời nói này của Cô Độc Úy cũng không phân biệt trường hợp rồi, chẳng lẽ hắn không biết những lời nói này của hắn rất dễ gây hiểu lầm sau.

Nhưng người không biết có lẽ chính là nàng, vì... người khác đã sớm hiểu lầm rồi.

Chúng thần suýt ngã nhào trên đất, hoàng thượng đang tán tỉnh đại nhân, những người không liên quan như bọn hắn có phải nên rút lui hay không? Lau mồ hôi lạnh, đứng dậy. Không có lệnh của Hoàng thượng, mấy người bọn họ chỉ có thể nhắm mắt, phong bế lỗ tai và chờ đợi.

“Người...” Giờ phút này Vân Thiển chỉ cảm thấy sao tên Cô Độc Úy trước mắt lại vô lại như thế

Cô Độc Úy nheo mắt, cười tà ác lao người đi, một tay ôm lây Vân Thiển, một tay nhanh chóng điểm huyệt định trụ nàng, để cho nàng nhất thời không thể động đậy.

“Các vị ái khanh! Hôm nay trẫm cùng đại nhân muốn ôn lại chuyện cũ thật tốt, tất cả giải tán đi!” Ôm Vân Thiển trong ngực lướt qua chúng thần, vui vẻ cười to sải bước về hướng tẩm cung.

“Dạ! Cung tiễn Hoàng thượng... đại nhân!” Chúng thần như đang đeo vật nặng, cố gắng hít thở.

Chúng thần hai mắt nhìn nhau, sắc mặt biến hóa.

Hoàng thượng muốn cùng đại nhân ôn lại chuyện cũ, nghe như thế nào thì lời này cũng không được tự nhiên cho lắm, phải vậy không?

Vân Thiển bị đè ép trong ngực Cô Độc Úy, nghe được lời cung tiễn cuối cùng của chúng thần, suýt nữa bị xung huyết mà chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.