Đế Vương Sủng Thần

Chương 7: Vì ngươi mà vứt bỏ hoàng vị chi tranh



Bên Long giường, huân yên lượn lờ. (huân yên: khói hương)

Hoàng hậu bình thường yêu mị mê người, lúc này thần sắc ảm đạm, nước mắt ướt đẫm đôi mắt sáng trong.

Nằm trên giường đúng là vị hoàng đế trẻ tuổi ban ngày còn tức giận với Vân Thiển, lúc này, vẻ điên cuồng tà mị hấp dẫn nữ nhân đã bị một mảnh tái nhợt thay thế. Cặp mắt tinh quang lạnh lẽo đã sớm ảm đạm vô quang, hai mắt trống rỗng nhìn lên trên. Trên ngực, băng gạc trắng băng lại, ẩn ẩn còn có nhiều điểm hồng mai (vết máu).

Thái y đã sớm nơm nớp lo sợ băng bó vết thương trên vai hoàng đế, lui ở một bên không dám nói một chữ.

Cô Độc Úy cùng Vân Thiển vừa tiến vào nội điện, nói cái gì cũng không nói, lẳng lặng đứng bên cạnh đám thái y, nhìn hoàng đế trên giường thoáng cái đã già đi rất nhiều.

“Hoàng Thượng!” Thấy hoàng đế như vậy, hoàng hậu Thủy Thu Tích đã khóc không thành tiếng.

Trong trí nhớ, hoàng hậu luôn luôn đều là mang theo ý cười, Vân Thiển chưa bao giờ thấy hoàng đế cùng hoàng hậu như vậy. Bàn tay nhỏ đang bị bao lại nắm thật chặt, Cô Độc Úy mím mím bạc môi cúi mắt nhìn thật sâu vào Vân Thiển.

“Thu Tích, ta nhìn thấy nàng!” Trong thanh âm khàn khàn của hoàng đế có chút run run.

Không ai biết ‘nàng’ mà hoàng đế nói là ai, vui buồn trong mắt hắn là vì người nào. Nhưng Vân Thiển ẩn ẩn đoán được, người hắn nói chính là nữ nhân lúc nãy mình thoáng nhìn thấy, nhớ tới việc bóng dáng nữ nhân kia cùng hoàng hậu thập phần giống nhau, nhịn không được nâng mắt nhìn hoàng hậu đang rơi từng giọt từng giọt nước mắt.

“Hoàng Thượng, nàng đã chết, tại sao ngài còn không quên được” Thủy Thu Tích đau lòng cầm lấy bàn tay to của hoàng đế, trong nội điện chỉ truyền ra tiếng khóc của hoàng hậu.

“Không!” Hoàng đế kích động giãy tay hoàng hậu ra, trong mắt hiện lên lệ quang, lại bị hắn cố gắng nhịn xuống .

Hoàng đế yếu ớt như lúc này, làm cho người ta nhìn thấy mà lòng chua xót.

Hoàng đế vẫn không cách nào tiếp nhận chuyện này, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, “Nàng nhất định là trở lại để nhìn Hồng nhi, Thu Tích, nàng vẫn là không nỡ rời bỏ Hồng nhi có phải hay không?” Hoàng đế giống như một cái tiểu hài tử cố chấp, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt nước mắt của hoàng hậu.

Hoàng hậu dùng sức gật gật đầu, lúc này không dám kích thích hoàng đế lần nữa.

“Ân, Hoàng Thượng yên tâm, ta đã sai người mang Hồng nhi từ trong Chính Hoa Cung về đây!”

Cũng không biết hoàng đế nhớ tới cái gì, nước mắt đang cố nén chậm rãi chảy xuống trên gương mặt anh tuấn.

Hoàng đế vốn dĩ là một người si tình! Trong cuộc đời hắn chỉ cưới qua hai nữ nhân, một người là tiền hoàng hậu đã chết không rõ, người còn lại chính là hoàng hậu đang ở trước mắt này. Nhưng người mà hắn thủy chung yêu, chỉ có một mà thôi.

Hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ xưa nay chưa từng có, phong Cô Độc Hồng thành Thánh Triều đệ nhất Vương gia, cùng thái tử điện hạ bình khởi bình tọa (ngang hàng nhau)!

Các đại thần nghe thấy bắt đầu chuyển hướng, những người nguyên bản đang duy trì thái tử điện hạ lập tức chuyển hướng về phía Thánh Triều đệ nhất Vương gia, kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ, một cái hoàng tử do tiền hoàng hậu sinh ra mới là người kế tiếp đi lên ngôi vị hoàng đế.

Mà hiện tại Cô Độc Úy mang cái danh hiệu thái tử điện ha cũng chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi, đây chính là hoàng thất, trong một đêm rất nhiều chuyện có thể thay đổi.

Vân Thiển lại nghĩ, nếu như hôm đó mình có thể liều lĩnh ngăn cản những người đó tiến vào hoàng cung, có hay không sẽ thay đổi ít nhiều?

Vân Thiển biết, từ một khắc kia trở về sau, vận mệnh của Cô Độc Hồng xoay chuyển. Mà Cô Độc Úy cũng chính từ thời điểm đó, phải chịu áp lực từ khắp nơi gấp bội lần.

Cô Độc Hồng từ một hoàng tử không được sủng trở nên một thân tập trung hàng vạn sủng ái, mà Cô Độc Úy cũng dần dần lãng quên, “Úy nhi, ngạch nương nợ nàng nhiều lắm, nếu như có thể, ngạch nương hy vọng ngươi buông tha hoàng vị tranh đoạt…” Hoàng hậu một câu chạm đến trái tim Cô Độc Úy, lúc ấy Vân Thiển đứng bên cạnh hắn, nghe được lời này, tâm tình khi đó cũng không biết hình dung như thế nào.

Ngay lúc đó, Cô Độc Úy gắt gao nắm lấy tay Vân Thiển, cúi đầu, ai cũng nhìn không ra biểu tình trên mặt hắn. Nhưng Vân Thiển biết, người như vậy hẳn là thống khổ. Bởi vì, hắn có thể cảm nhận được, từ trên tay, một phần bi thương truyền đến.

Nhìn nhìn nhi tử đau thương như vậy, trong lòng người làm nương làm sao chịu nổi, nhưng tình huống trước mắt không phải một nữ nhân như nàng có thể khống chế, lúc này Cô Độc Úy càng tranh, sẽ càng là cái gì cũng không chiếm được.

Cô Độc Úy tuy rằng không biết hoàng hậu nợ là cái gì, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là gật đầu một cái, xoay người liền kéo Vân Thiển ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu.

Trong ngày đông lạnh lẽo, Cô Độc Úy vẫn chưa đến mười tuổi lần đầu tiên trầm mặc, đưa Vân Thiển ra cung.

Dọc theo đường đi, Vân Thiển cũng không nói, tùy ý để hắn kéo mình ra cửa cung.

“Úy ca ca!” Vân Thiển cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng.

Cô Độc Úy đầu cũng không có nâng lên một chút, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Vân Thiển biết giờ phút này tâm tình của hắn thật không tốt, cho nên cũng không có để ý, hắn đáp lại lời mình cũng coi như là chuyện tốt, “Úy ca ca, kỳ thật không làm hoàng đế không phải rất tốt sao! Sau này lớn lên, ta có thể cùng Úy ca ca tiêu dao giang hồ!”

Nghe thế, Cô Độc Úy hơi ngừng lại, trong đôi hắc đồng hết sức đẹp mắt hiện lên một đạo hào quang, “Thiển nhi thật sự không muốn ta làm hoàng đế sao? Ngươi không phải đã nói chờ đến khi ta làm hoàng đế là có thể giúp ngươi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật trong Thánh Triều sao?”

Vân Thiển theo thói quen nghiêng đầu, cười như gió xuân lướt qua, “Làm hoàng đế thật vất vả, ta vẫn là thích cuộc sống không có ước thúc hơn!”

Cô Độc Úy sủng nịch sờ sờ đầu của hắn, khuôn mặt tươi cười, phiền muộn trong chốc lát mất đi, “Hảo! Chỉ cần Vân Thiển ngươi cao hứng, làm hoàng đế hay không có là cái gì!”

Bởi vì một câu nói của Vân Thiển, Cô Độc Úy thật sự buông xuống chuyện hoàng vị, để tất cả nổi bật đều cho Cô Độc Hồng.

Vân Thiển cười đến ngọt, hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau, nghĩ cuộc sống tiêu dao của bọn họ sau này!

Chỉ tiếc, Vân Thiển cũng thật không ngờ, vì hắn, Cô Độc Úy cải biến ước nguyện ban đầu, sự việc lại không theo ý nguyện (gốc: sự bất nguyện vi).

Trong những người chết trong hoàng cung không thấy Bích nhi thi thể, Vân Thiển cảm thấy thực may mắn, người kia có thể đào thoát khỏi hoàng cung bao vây trùng điệp.

Từ đó về sau, Vân Thiển không cần phải trèo tường để vào tòa thanh lâu kia, mà là quang minh chính đại đi vào từng tòa viện. Hắn trở thành chủ nhân nơi đó, chỉ là không có cái nữ tử tên Bích nhi.

Muốn hỏi Vân Thiển nhỏ bé lấy bạc từ đâu? Đương nhiên đó là tiền thái tử điện hạ của chúng ta xuất ra!

Đây là thanh lâu thứ nhất hai người mở ra, nhưng thanh lâu hiện tại không phải là thanh lâu lúc trước, mà là một nơi thanh nhã tên là Nhã Các! Nữ tử ở đây bán nghệ chứ không bán thân, mà đại đa số người tới nơi này là vương thần quý công tử!

Hoàn toàn tương phản với thanh lâu lúc trước, Vân Thiển bố trí nơi đây lấy ‘Nhã’ làm chủ, hiện tại Nhã Các so với thanh lâu trước kia mạnh hơn gấp trăm lần, là nơi mà quý công tử nhất định phải đến!

Sau cái đêm kia, hoàng đế lại đối với Cô Độc Úy lạnh nhạt, đối với những gì Cô Độc Úy hiện tại làm nên cũng chỉ nhắm một con mắt mở một con mắt, hoàn toàn đem sở hữu tâm tư đặt trên người Cô Độc Hồng.

Sau lần này, hai người kia mới chân chính tiêu dao khoái hoạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.