Đế Vương Sủng Thần

Chương 70-4: Ăn được không? (phần cuối)



Một tiếng hô vang trời kích thích ý chí chiến đấu, kèm theo binh khí lạnh lẽo, khí thế như xông lên đến tận trời xanh

Một nhánh quân thật lớn mạnh! Lúc này đây, cuối cùng Vân Thiển cũng đã hiểu được, vì sao nam nhân này lại thích những thứ binh khí kia, vì ngay cả nàng cũng bị âm thanh của những binh khí này làm cho kích động, huống chi là một thân nam nhi như bọn họ.

“Đem năng lực của các ngươi phát huy hết ra đây! Để cho mọi người trong thiên hạ đều có thể nghe thấy âm thanh của các ngươi, nghe thấy tiếng binh khí trên tay ngươi, làm cho địch nhân phải kinh hồn đảm phách!”

Đột nhiên giữ ngàn vạn tiếng hô của tướng sĩ, lại vang lên một âm thanh thật cao, thật thoải mái.

Trong quân doanh có nữ nhân!

Đây là phản ứng đầu tiên của Vân Thiển, theo phương hướng âm thanh đó nhìn sang, chỉ thấy một thân hình nhỏ nhắn đứng trước đài cao, giơ cao binh khí trong tay, chiêu thức vung lên không kém phần sắc bén so với nam nhân! Từ phương hướng này của bọn họ nhìn đến, chỉ thấy được chiêu thức cùng bóng lưng của nàng, không hề thấy được gương mặt.

Vân Thiển kinh ngạc quay đầu lại, dùng ánh mắt dò hỏi Hạ Ký Phong cùng Trương Trọng đang đứng bất động cạnh cửa quân doanh.

“Đại nhân, mời ngài tự nhiên nhìn xuống dưới sẽ rõ!” Trương Trọng nho nhã cười một tiếng, cũng không có giải thích bất kỳ điều gì, tiếp tục quan sát cô nương đang thao luyện quân đội ở phía trước.

Sít! Làm gì mà thần bí dữ vậy

Vân Thiển nhìn thấy bọn họ không nói gì nên cũng không hỏi tiếp, chẳng qua nàng không nghĩ tới Thánh hoàng triều này còn có ngoại lệ sử dụng nữ tướng quân trong quân đội nữa! Đây là lần đầu tiên nàng thấy được uy lực nữ nhân Thánh hoàng triều, cũng không tệ lắm!

Chỉ là một cái bóng lưng bén nhọn đó lại cho người ta một cảm giác bất đồng so với người khác, từ phương hướng này nàng có thể cảm giác được, nữ tướng quân kia còn hết sức trẻ tuổi, bất quá thì chỉ cùng tuổi với nàng, cô nương như vậy làm cho nàng rất thưởng thức!

Nhìn ngàn vạn nhân mã, Vân Thiển có cảm giác phấn chấn, cảm giác đứng trên đài cao chỉ huy ngàn vạn binh mã sẽ ra sao nhỉ?

Thao luyện toàn quân kết thúc, kế tiếp là mỗi người tự chọn đối thủ cho mình rồi tiến hành thao luyện đấu một chọi một! Vị nữ tướng kia lúc này mới xoay người lại, phát hiện nơi cửa chính quân doanh đột nhiên có ba người xuất hiện, đôi mắt chợt sáng lên, nhanh chóng bước về phía ba người!

“Hạ tướng quân!” Nữ tướng kia đi đến trước mặt Hạ Ký Phong, cung kính ôm quyền

“Phó tướng cực khổ rồi!” Hạ Ký Phong cũng không vội vã giới thiệu người sau lưng, tươi cười rạng rỡ gật đầu với vị nữ tướng quân trước mắt.

“Vãn Tình cực khổ như thế nào cũng không bằng Hạ tướng quân!” Phó Vãn Tình ngẩng đầu, thỏa mãn cười, so với cô nương sắc sảo vừa rồi thật đã có chút biến hóa!

Khi Vãn Tình quét mắt nhìn về phía bạch y nhân bên cạnh, không khỏi có chút ngạc nhiên, có chút phản ứng không kịp

Vân Thiển nhìn nữ nhân trước mặt, trong nháy mắt có chút sửng sốt, nữ nhân này cơ thể khỏe mạnh, cằm nhọn, môi đỏ mê người, mũ giáp sáng ngời như ánh sao! Nữ nhân này không thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chỉ cần nhìn lâu, sẽ càng cảm thấy nữ nhân này cũng rất mê người!

Phó tướng của Hạ Ký Phong lại là nữ nhân? Thật có chút ngoài ý muốn!

“Vị này chính là đại nhân!” Không đợi Hạ Ký Phong giới thiệu, bạch y trước mắt này, ngoại trừ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử ra, trên dưới Thánh hoàng triều sẽ còn ai có đặc thù như vậy nữa không?

Khó trách, bọn họ không lên tiếng!

Vân Thiển khổ sở cười một tiếng, nàng thật không nghĩ nàng nổi danh đến nỗi có thể tiết kiệm miệng lưỡi giới thiệu.

Chẳng qua nữ nhân đứng trước mặt nàng như vậy mà vẫn có thể duy trì định lực, nữ nhân này quả nhiên không phải loại người đơn giản.

Đại nhân là cách mọi người trong triều thống nhất gọi Vân Thiển như vậy, nhưng không nghĩ tới trong quân doanh này mà vẫn không thoát khỏi xưng hô như thế, “Phó tướng không cần khách khí! Gọi tại hạ Vân Thiển là được rồi!” Nhìn mỹ nhân như thế, nàng sao có thể đường đột được, thân làm “nam tử” nàng tự nhiên không muốn làm cho vị nữ tướng quân nhạy cảm này có thể nhìn ra chỗ bất đồng của mình. Là nữ nhân, lại là một tướng lãnh sắc bén, rất dễ bị nhìn thấu, do đó Vân Thiển phải ngàn vạn cẩn thận đề phòng

Phó Vãn Tình ngây người, không ngờ vị đại nhân trong tin đồn này lại là người ôn hòa dễ gần như vậy, hàng năm sống trong quân đội nên Phó Vãn Tình tự nhiên là sẽ có chút không nổi nhân vật phong vân này đối đãi như thế, có lẽ là nàng không tiếp nhận nỗi.

“Phó tướng quân, lần này đại nhân đến đây cốt ý là muốn xem khí thế tướng sĩ của chúng ta thao luyện! Tiếp theo ngươi phải thúc đẩy người bên dưới biểu hiện tốt nhất, để cho đại nhân được nhìn tường tận!” Trương Trọng bên cạnh khẽ cười thành tiếng.

Phó Vãn Tình sửng sốt, bật cười nói, “Thì ra là vậy, đại nhân, mời!” mời Vân Thiển bước lên đài cao.

Cảm giác khi vào quân doanh thật không đồng nhất, hiện giờ tâm tình Vân Thiển rất tốt!

Thấy có người đi lên, các tướng sĩ sau lưng lập tức hoàn hồn, mang đến vài cái ghế cho mấy vị đó ngồi xuống.

Ngồi trận xem xét! Đã bao lâu rồi nàng không có loại cảm giác này.

“Sao lại không thấy Văn tướng quân?” Quét mắt xuống toàn trường, Hạ Ký Phong nhíu mà hỏi Phó Vãn Tình ở bên cạnh, Văn tướng quân chính là một phó tướng khác của Hạ Ký Phong

“Hồi tướng quân, Văn tướng quân mang theo chúng tướng sĩ vào thành tìm kiếm, sau đó sẽ trở lại!” Phó Vãn Tình nghiêm mặt trả lời.

Vân Thiển ngồi bên cạnh, tự nhiên thu hết nhất cử nhất động của hai người này vào mắt, cảm giác thần thần bí bí này làm cho nàng cảm thấy rất bất an.

“Hạ tướng quân...” không đợi Phó Vãn Tình đứng dậy, Vân Thiển đã nhẹn nhàng nói.

“Đại nhân!” Hạ Ký Phong chuyển mắt lạnh.

“Vẫn còn chuyện gì chưa được giao phó sao?” Vân Thiển nhíu mày hỏi, nàng luôn cảm thấy chuyến đi này của bọn họ có cái gì không đúng, phụ thân của nàng rốt cuộc đang làm cái gì, hay là có thể nói, phụ thân của nàng cũng đang gạt nàng?

“Đại nhân suy nghĩ nhiều rồi, đại nhân cứ an tâm thưởng thức thao binh kế tiếp đi!” Hạ Ký Phong không xoay chuyển trả lời.

Vân Thiển tuy liếc nhìn hắn một cái nhưng cũng không nói gì thêm, lực chú ý của nàng giờ đây đã đặt vào ngàn vạn tướng sĩ bên dưới.

Phó Vãn Tình phục hồi lại tinh thần, đứng dậy, vỗ tay

Các tướng sĩ vừa mới rồi vẫn còn đối kháng quyền cước đều dừng lại hết tất cả các động tác, nhìn về phía đài cao.

Trung tâm đài là một bóng trắng, làm cho sự chú ý của tất cả mọi người đều bị kéo quá, tràng diện vừa rồi còn là một trận hò hét bát nháo, nhưng lập tức tĩnh mịch khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia.

Bởi vì Vân Thiển đến, ngay cả lực hút nữ tướng quân luôn có mặt trong quân doanh cũng không thèm để ý tới, cứ lẳng lặng ngưng mắt nhìn bạch y nam tử đang tĩnh tọa ở trên.

Dưới mặt nạ, đôi mắt mực ngọc nhàn nhạt quét qua đầu ngàn vạn tướng sĩ phía dưới, một ma lực vô hình trói buộc động tác của mọi người, cho dù bọn họ sống hàng năm trong quân doanh, nhưng khi đối mặt với lực hấp dẫn như vậy, vẫn không có cách nào kháng cự được.

Phó Vãn Tình không dám nhìn đến Vân Thiển đang ngồi ở bên cạnh, phải biết rằng thiên hạ này không có một người nào có thể chống cự được điều đang ẩn giấu dưới mặt nạ kia được, “khụ...khụ...!” Phó Vãn Tình thấy chúng tướng sĩ nhìn cũng choáng váng cả rồi, nên vội vàng ho khan một tiếng, cố gắng kéo những đại nam tử hán đang thất thần trở về.

Bị một người đàn ông hút hồn, chúng tướng sỉ chỉ cảm thấy thật mất thể diện, vội vàng miễn cưỡng dời ánh mắt trở về nữ tướng quân đang đứng trước mặt.

Đối diện với tràng diện như vậy, Vân Thiển đã gần như đã đi đến trạng thái chết lặng, xem ra tiếp theo sau khi trở về, nàng phải tu luyện một loại thần công khiến cho người ta sao nhãng mình đi, nhưng mà, trên thế gian này có loại thần công đó hay không nhỉ?

Cũng may là giờ phút này nàng đang đối mặt với binh lính được huấn luyện hàng năm, ý chí không giống với sự yếu đuối của người thường, nên đối với nàng vẫn có sức đề kháng nhất định.

“Đúng như mọi người đã tháy, bên cạnh bản tướng đây chính là vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử trong tin đồn của Thánh hoàng triều chúng ta, đại nhân....” một chuỗi giới thiệu liên tiếp tuôn ra, làm cho miệng Vân Thiển cũng hơi rụt rụt.

Không nghĩ tới nữ tướng quân này lại có thói quên bất lương như thế, thẳng thắng như vậy cũng không phải tốt lắm.

“Phó tướng quân!” Vân Thiển cố gắng chống chọi với cảm giác vô lực, nói, “Ta không muốn bởi vì sự xuất hiện của ta mà ảnh hưởng đến thao luyện của chúng binh sĩ, mọi việc cứ tiến hành bình thường đi!”

“Dạ!” Phó Vãn Tình cũng không quay đầu lại mà đáp lời.

Ngay cả việc nghe thấy âm thanh này cũng là một loại hưởng thụ, khó trách, Hoàng thượng lại sủng ái người này như vậy!

Phó Vãn Tình lại tiếp tục một chuỗi dài phân phó, chung quy chính là muốn mọi người biểu hiện thật tốt cho đại nhân nhìn, lấy ra võ lực toàn thân, để cho đại nhân biết được một chút về uy lực của quân doanh, ngoài ra còn một số lời thoại đại loại như thế tràn ra từ miệng của Phó Vãn Tình

Vân Thiển nhức đầu che trán, sao gần đây, áp lực càng ngày càng tăng vậy chứ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.