“Đại nhân, đi thôi!” Nhìn vài hạt tuyết lất phất rơi hôm nay lại biến thành trận mưa tuyết, thái giám không thể không thúc giục vị đại nhân còn chừng chờ phía trước, hơn nữa khi vừa nghe thấy nàng gọi tục danh của thái tử trước kia, vẫn làm cho người ta cảm thấy cách một màn tuyết về phía bên kia có một người đang đứng.
Vân Thiển thu hồi lạnh lẽo, theo bước chân thái giám đi về hướng ngự thư phòng của Cô Độc Úy.
Nhưng mà, hướng đi về phía ngự thư phòng cũng không được thuận lợi, trên đường đi nàng lại gặp người mà nàng không muốn gặp.
Một thân phượng bào hoàng gia, một đám thị nữ thái giám theo sát sau đuôi, trên tay mỗi người đều cầm đĩa đựng thức ăn nóng các loại, từ phía bên kia cung Thái hậu vòng vo lại đây, vừa lúc đụng phải Vân Thiển.
Vân Thiển nhìn nữ nhân áo lụa phấp phới này, không khỏi nhíu mày, hơn nữa vừa mới trải qua những suy nghĩ không tưởng ở Chính Hoa cung, chỉ có một chút tâm tình tốt này cũng bị nữ nhân đột nhiên xuất hiện ngang trời này phá hủy.
Cách tuyết, cách mặt nạ, con ngươi mặc ngọc phát lạnh, lạnh lùng nhìn nữ nhân thời thời khắc khắc đều làm bộ như chính mình là hoàng hậu, nghĩ rằng mặc phượng bào này có thể trở thành hoàng hậu chân chính sao? Nữ nhân ngay cả cửa điện còn chưa được tiến vào lại phải chạy tới nơi của thái hậu ở, còn thể diện gì mà có thể ở tại hậu cung?
Vân Thiển tưởng rằng nữ nhân này bị đuổi tới nơi thái hậu ở sẽ có chút an phận, không nghĩ tới càng lúc càng làm bừa, ngay cả phượng bào cũng bị nàng mặc vào, quả nhiên nữ nhân không biết trời đất, như vậy thì kế tiếp cũng không được trách Vân Thiển nàng mạnh tay ghen tị.
“Vân đại nhân?” Triệu Tuyết Liễu vốn định thừa dịp vị này không có ở đây, Hoàng thượng mới từ quân doanh trở về, tất nhiên sẽ đói bụng, có cơ hội đến trước mắt tự nhiên phải biết nắm bắt, phía sau nàng ta lại có thái hậu, nên một thân nam tử như Vân công tử sao có thể so với nàng ta. Dù sao đối với người trong thiên hạ mà nói, tuyệt đối cần nàng để duy trì ngôi hoàng hậu này, mà không phải là một người nam nhân, vì không ai có thể nhìn Thánh Hoàng triều cứ như vậy mà không có người thừa kế, không phải sao!
Ngôn ngữ Vân Thiển lạnh nhạt như vậy, làm cho lòng Triệu Tuyết Liễu rất khó chịu, Vân Thiển này ỷ vào dung mạo tuyệt thế của chính mình chiếm được sủng ái của hoàng thượng, ngay cả “hoàng hậu” như nàng cũng không để vào mắt, quả nhiên coi thường nàng mà. Triệu Tuyết Liễu lập tức nhìn Vân Thiển, sắc mặt phát lạnh, “Vân đại nhân, ngươi đừng quên, bản cung là hoàng hậu của các ngươi, ai chuẩn cho ngươi vô lễ như thế!”
Nghe nữ nhân này nói như thế nhưng thái độ của Vân Thiển cũng không chuyển biến, ngón tay bạch ngọc tao nhã vuốt tuyết đọng trên vai, quanh thân nàng tỏa sáng khiến cho nữ nhân cũng phải đố kỵ, nhìn Vân Thiển như vậy, Triệu Tuyết Liễu hung hăng cắn môi, không phải chỉ là bộ dạng làm người ta thần hồn điên đảo sao, có gì đặc biệt hơn người, kết quả không phải vẫn là không thể sinh con nối dòng cho Hoàng thượng sao.
Vân Thiển cũng không để ý tới tâm tư của nữ nhân này, đứng trên cùng vị trí, mặt đối mặt đánh giá nữ nhân này, xem bộ dạng của nàng ta quả thật không sai, không phải là một bộ dạng quật cường, sống chết cũng không chịu thừa nhận mình không bằng người sao? Vân Thiển âm thầm cười khổ lắc đầu, sau đó xác thực chính nàng vô cùng may mắn khi có dung nhan kinh hãi thiên địa quỷ thần khiếp sợ như vậy, bằng không... nữ tử mỹ mạo như Triệu Tuyết Liễu vào ở hậu cung, chẳng phải là Cô Độc Úy...
Nghĩ đến cái khả năng kia, đáy mắt Vân Thiển lại lạnh thêm một phần
Nhìn Vân Thiển như vậy, công công có tuổi ở phía sau âm thầm đổ mồ hôi lạnh, tân hoàng hậu gặp gỡ đại nhân, thật không biết nên làm thế nào cho đúng! Hắn nên đứng về phía nào đây a?
“Xem ra, thái hậu không có dạy dỗ tốt Triệu tiểu thư cấp bậc lễ nghĩa khi nhìn thấy bản quan! Dám lấy hậu vị hư vô này đến áp chế bản quan? Triệu Tuyết Liễu, ngươi thật to gan!” Lạnh nhạt, thanh nhã, không mang theo một tia cảm tình, giọng điệu trong lời nói thản nhiên không có chút dao động, nếu không phải trong câu kia hàm chứa cấp bậc, bọn họ đều không thể nghe ra dư vị châm chọc trong lời vừa nói này.
Nghe nói như thế, sắc mặt Triệu Tuyết Liễu đại biến, không thể tin được chỉ vào mặt Vân Thiển, hình tượng mới gầy dựng vừa rồi cũng biến mất, “Ngươi, ngươi...” ngươi cả nửa ngày cũng không ra được ngươi như thế nào.
Nhìn nữ nhân ương ngạnh như vậy, Vân Thiển thật sự không muốn dùng cái gì gọi là sủng thần chi quyền mà đè lên nàng, nếu nàng thức thời một chút, chủ động rời khỏi cung, đối với nữ nhân này tương lai sẽ tốt hơn, dù sao cũng không có nhàn thoại dây dưa cùng hoàng thượng truyền ra bên ngoài, nếu ngây ngốc trong cung thời gian lâu, những lời bất lợi sẽ càng ngày càng tăng.
Đến lúc đó, là ai sẽ khổ? Có lẽ chắc chắn không phải là nàng.
“Ngươi dám uy hiếp bản cung!” Rốt cuộc Triệu Tuyết Liễu cực kỳ tức giận chỉ vào Vân Thiển nói một câu, xem ra, nàng đã không còn hoàn toàn tỉnh táo nữa rồi.
Vân Thiển thật hết sức đau đầu, đã biết là nàng tốt bụng, tốt bụng làm cho nàng ta biết khó mà lui, mà nàng ta lại không biết điều, càng ngày càng hãm sâu vào giấc mộng hoàng hậu, không chịu buông tay.
“Triệu tiểu thư, mời ngươi nhìn rõ ràng con đường phía trước của ngươi, con đường hoàng hậu này không thích hợp với ngươi đâu, cho nên... thỉnh ngươi phân biệt cho rõ giữa thật và mộng đi! Không cần để mình bị chính ý nghĩ của mình lừa gạt, nếu không... hậu quả cũng không phải một mình ngươi có thể gánh vác được đâu, cho dù sau lưng ngươi có thái hậu chống đỡ. Nhưng một ngày nào đó, phát sinh tình huống ngươi không thể nhìn thấy, mà hoàng thượng căn bản cũng không để ý đến lời thái hậu... như vậy, đối với người nào cũng không có lợi” Vân Thiển lạnh giọng khuyên nhủ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tuyết Liễu biến đổi, nhớ tới ngày đại hôn, chính nàng ta bị người trước mặt này sỉ nhục, trước mặt người trong thiên hạ, trước mặt chúng đại thần, lại đối đãi với nàng ta như vậy, làm sao nàng ta không hận được chứ.
Triệu Tuyết Liễu nắm chặt hai nắm đấm, phẫn hận nhìn Vân Thiển trước mắt.
Đối mặt với sự sùng bái của người khác, đây là lần đầu tiên Vân Thiển có “hạnh phúc” cảm nhận được hận ý của một người đối với mình, xem ra, vị trước mắt này thật đúng là yêu thương Cô Độc Úy
Yêu thương bất luận người nào, không phải lỗi của bất kỳ ai, mà nàng cũng không chỉ trích quyền yêu của người khác, bởi vì, yêu là không cần lý do, cũng không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản được, nhưng mà, nàng chỉ muốn xem người này yêu thật hay yêu giả
Triệu Tuyết Liễu nắm chặt hai tay, “Chẳng lẽ chỉ có đại nhân xứng làm hoàng hậu sao? Hừ! Đừng quên, đại nhân ngươi chỉ là một nam nhân, nam nhân sao có thể thành hôn cùng nam nhân, điều này không hợp lẽ thường...”
Khi nói lời này, Tứ tướng vừa vặn đi ra từ ngự thư phòng lại đây, nhìn đến hai người, thức thời đứng một bên xem diễn, hoàn toàn không có ý ra tay ngăn cản.
Nhìn hai người bọn họ, tứ tướng hai mặt nhìn nhau, chỉ nghe đến câu cuối cùng của Triệu Tuyết Liễu, bọn họ căn bản không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà theo câu vừa nói đó, bọn họ vẫn biết hai người này vì sao đánh thành một khối.
Bông tuyết đầy trời, hoàng cung huy hoàng.
Vân Thiển lướt qua Triệu Tuyết Liễu, nhìn bông tuyết rơi xuống phía chân trời, đáy mắt không khỏi mê ly
“Ngươi nói đúng, nam nhân yêu thương nhau không hợp lẽ thường!” Hồi lâu, Vân Thiển mới thản nhiên nói một câu như vậy, pha lẫn vô lực cùng bất đắc dĩ bên trong.
Các vị đang vốn tưởng rằng Vân Thiển sẽ lý luận một phen đều cảm thấy thất kinh, ý tứ bất đắc dĩ như vậy là sao? Là đại nhân có ý muốn buông tay hoàng thượng sao? Vì sự lo lắng của hoàng thượng, các vị đều nhanh chóng thu tâm của mình, nếu nói như vậy, hoàng thượng nhất định sẽ vô cùng thương tâm.
Triệu Tuyết Liễu không nghĩ tới Vân Thiển vậy mà đồng ý với nàng ta, có chút không thể phản ứng lại, vì người này mỗi lần ở trước mặt nàng ta đều có thể lý luận hợp tình hợp lý một phen, nhưng hiện tại... lại làm sao vậy? Chẳng lẽ bị nàng ta nói trúng chỗ đau?
Hai nam tử yêu nhau, lại là hai người có địa vị cao như vậy, như thế nào lại không có phiền não, như thế nào lại không có trở ngại, người trong thiên hạ đều phản đối hai người nam nhân bọn họ, làm sao có thể vui vẻ được, trong lòng bọn họ... áp lực... đều nhiều hơn so với người khác.
Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều không có lên tiếng.
Vân Thiển nghĩ thân mình hiện giờ là thân nam tử, vậy mà chiếm được tình yêu của hai huynh đệ nhà này, không biết là tốt hay xấu, nói không có áp lực là giả, ngay cả nam nhân đều yêu thương mình, như vậy trong thiên hạ không biết có bao nhiêu nữ nhân sẽ vì khuôn mặt này mà trở nên điên cuồng. Nhớ tới vẻ mặt Tây Lâu Thiển khi đối mặt với mình, một công chúa xuất sắc như vậy cũng không thể ngăn cản được khí chất vô hình phát ra từ thân thể này, nếu thấy hình dáng thật, chẳng phải nàng thật sự trở thành hại nước hại dân như lời Lâm Bích Nhi nói sao?