Hạ Trầm Yên hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn chàng. Vì lễ nghĩa nên nàng đi sau chàng nửa bước, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của chàng. Chàng cao hơn nàng nhiều, ánh chiều tà từ sườn đồi bên cạnh chiếu lại đây làm nổi bật bóng lưng cao thẳng.
Chàng nhận ra Hạ Trầm Yên đã dừng lại, cũng dừng bước ngoái đầu nhìn nàng. Hoàng hôn rọi xuống người chàng làm lộ rõ hàng mi thanh mảnh, tướng mạo anh tuấn. Chàng nhìn nàng, cất tiếng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hạ Trầm Yên nói.
Lục Thanh Huyền dừng một lát rồi tiếp tục đi lên. Cuối cùng bọn họ cũng lên đến đài ngắm trăng.
Đài ngắm trăng có tầm nhìn rất tốt, nhìn xung quanh có thể thấy khu rừng rộng lớn, những cung điện ẩn sâu trong rừng và những vệ binh canh giữ đài cao. Hạ Trầm Yên đứng trên đài ngắm trăng, so sánh những địa thế bên ngoài với bản đồ trong đầu nàng.
Gió chiều hoàng hôn thoảng qua khiến cho từng ngọn tóc của Hạ Trầm Yên tung bay theo gió. Lục Thanh Huyền ngắm nhìn đuôi tóc nàng.
Hạ Trầm Yên nhìn cảnh tượng dưới đài cao, nói: “Thần thiếp chưa bao giờ đi lên một đài cao như thế.”
Mặc dù ở Hạ phủ, nàng sống ở căn lầu cao nhất. Nhưng căn lầu đó cũng chỉ có chín thước, tác dụng duy nhất của nó chính là tôn lên địa vị cao quý của nàng.
“Nếu nàng thích, sau này có thể đến đây thường xuyên.” Lục Thanh Huyền nói.
Hạ Trầm Yên đang định đồng ý, thì chóp mũi bỗng ngửi được một mùi máu tươi. Đây là mùi máu do gió lạnh truyền đến, mang theo hơi thở của lưỡi kiếm lạnh lẽo.
Hạ Trầm Yên nhìn xuống phía dưới, nàng thấy có ít lính canh gác đài hơn khi nãy, cành cây trong rừng không ngừng rung lắc, bên trong hình như có người đang đánh nhau.
“Đó là gì vậy?” Nàng hỏi.
Lục Thanh Huyền nhìn một cái, “Có thích khách.” Giọng chàng bình đạm không gợn sóng, như thể chàng không để ý đến những tên thích khách này.
Hạ Trầm Yên nghĩ về cuộc cải cách ruộng đất gần đây.
“Là của thế gia sao? Hay vẫn là người Hồ?” Nàng hỏi.
“Đều có thể.”
“Bọn họ có thường xuyên phái người tới ám sát Bệ hạ không?”
“Thi thoảng thôi. Để bồi dưỡng ra nhiều thích khách có võ công cao cường như thế cũng không dễ dàng.”
Hạ Trầm Yên im lặng, nàng ý thức được trong khu rừng Tây Sơn khả năng có thích khách ẩn náo. Sau một hồi yên tĩnh, Lục Thanh Huyền hỏi: “Nàng hình như không được vui lắm?”
Hạ Trầm Yên không ngờ rằng chàng có thể cảm nhận được tâm trạng của mình. Nhưng nàng vẫn trả lời: “Không có.”
Nàng xoay người lại nói: “Thần thiếp thấy hơi mệt, chúng ta về cung trước đi.”
Lục Thanh Huyền như suy tư gì đó mà nhìn nàng trong giây lát.
“Được.” Chàng đáp.
Hai người bước xuống đài, bóng tối dần hòa vào nhau, mùi máu tanh theo gió phảng phất khiến Hạ Trầm Yên có hơi không tập trung. Khi bước xuống một bậc thềm, không biết vì sao nàng đột nhiên giẫm vào hư không.
Nhưng nàng lại không bị ngã xuống vì Lục Thanh Huyền đã nhanh tay đỡ nàng. Chàng phản ứng rất nhanh, hầu như không có kỳ khoảng dừng nào. Hạ Trầm Yên ngửi được mùi Long Tiên Hương trên người chàng. Nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc cằm nhẵn nhụi của chàng.
Hạ Trầm Yên đứng thẳng nói: “Thần thiếp không sao, đa tạ Bệ hạ.”
Nàng cảm nhận mắt cá chân của mình có hơi đau. Nhưng nàng cảm thấy việc này cũng không có gì. Giống như lúc mới bắt đầu luyện múa sẽ cảm thấy đau nhức, nhưng cũng không có gì để nói.
Hạ Trầm Yên được Lục Thanh Huyền đưa về cung Trường Thu. Đèn đuốc trong cung Trường Thu sáng trưng, thấy nàng về các cung nữ lập tức ra đón. Lục Thanh Huyền cũng ngồi lên kiệu rời đi.
Hàm Tinh nhìn Lục Thanh Huyền đi xa, thắc mắc hỏi: “Bệ hạ không ở lại dùng bữa tối sao ạ?”
“Chúng ta gặp thích khách.” Hạ Trầm Yên nói, “Bệ hạ phải về xử lý chuyện này.”
Hàm Tinh lập tức nhìn Hạ Trầm Yên từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường mới nhẹ nhàng thở ra.
“Trang Mỹ Nhân tới rồi ạ.” Hàm Tinh nói, “Nàng nói muốn dùng bữa tối với người.”
Hạ Trầm Yên “Ừm” một tiếng, cùng đám người Hàm Tinh bước vào trong điện. Sau khi ngồi xuống ghế mỹ nhân, nàng mới vén mép váy lên.
Hàm Tinh hít sâu một hơi.
“Cô nương, chân người bị như thế là do bị thích khách truy đuổi ạ?”
“…… Không phải.” Hạ Trầm Yên nói, “Là ta giẫm hụt khi xuống bậc thềm. Hàm Tinh, em mau mời ngự y lại đây.”
“Vâng ạ.”
Không lâu sau đó thái y tới, Trang Mỹ Nhân nghe tin cũng theo sau. Thái y này trông khoảng hai mươi mấy tuổi, tuy còn trẻ nhưng nghe nói y là đệ tử chân chính của Thái Y Viện.
Y không dám ngẩng đầu, vừa kiểm tra cho Hạ Trầm Yên xong liền kê khai đơn thuốc, nói: “Dùng thuốc này đắp vào nơi Nhàn phi nương nương bị thương, không đi lại khoảng nửa tháng là sẽ khỏi.”
Hàm Tinh đáp vâng, lệnh nhóm tiểu cung nữ thưởng bạc cho y.
Trang Mỹ Nhân đọc đơn thuốc dưới ánh đèn.
Thái y nhận bạc xong đang định rời khỏi đây thì bỗng Trang Mỹ Nhân lên tiếng nói: “Hà thủ ô đen này…… Nên được thay thế bằng cây rau má thì sẽ tốt hơn.”
Thái y sửng sốt, y nhìn thoáng qua Hạ Trầm Yên, cung kính cười nói: “Nương nương nói đùa rồi, đơn thuốc này là thần viết theo quyển 《 Thần Nông Bách Thảo Kinh 》, quả thực không sai đâu ạ.”
“Nhưng nếu đổi thành cây rau má thì Nhàn phi nương nương sẽ hồi phục nhanh hơn.” Trang Mỹ Nhân nhẹ nhàng nói.
Thái y cười nói: “Nhưng xưa nay trong cung đều kê đơn như vậy, các quý nhân dùng xong đơn thuốc này thì quý thể đều vô cùng khoẻ mạnh.”
Trang Mỹ Nhân không nói nữa, nàng im lặng đặt đơn thuốc xuống.
Hạ Trầm Yên đứng dậy khỏi ghế mỹ nhân. Nàng nghiêm túc nhìn Trang Mỹ Nhân vài lần, sau đó bảo thái y lui xuống, gọi Trang Mỹ Nhân đến trước mặt hỏi: “Cô học y thuật từ đâu vậy?”
“Thần thiếp học từ mẫu thân.”
“…… Mẫu thân ư?”
“Chính là thứ mẫu của thiếp thân.” Giọng Trang Mỹ Nhân hơi bối rối, nàng bình tĩnh lại nói, “Thứ mẫu của thần thiếp vốn là nữ y của Phường An Tế, lúc bà hành nghề ở Phường An Tế thì gặp được phụ thân của thần thiếp, sau đó được nạp vào phủ.”
Phường An Tế là phòng thuốc lớn nhất ở kinh thành. Có thể làm nữ y trong Phường An Tế, theo một nghĩa nào đó thì năng lực của bọn họ xuất chúng hơn nam tử gấp mấy lần. Thế nhưng cuối cùng lại bị thế gia nạp vào phủ sao?
Hạ Trầm Yên ngồi dựa vào ghế quý phi, hỏi tiếp: “Cô thích học y à?”
“…… Vâng. Học y có thể cứu người, có thể giúp bá tánh vượt qua tai ách.”
“Nhưng cô ở trong cung sẽ không cứu người được.”
Trang Mỹ Nhân trầm mặc chốc lát, nói: “Nhưng thiếp thân có lẽ sẽ cứu được nương nương.”
Hạ Trầm Yên mỉm cười.
Hàm Tinh ở bên cạnh nhận ra cô nương nhà mình đã bị lấy lòng đến tươi cười.
Cô nương hiếm khi bị ai lấy lòng. Ngay cả quà tặng Bệ hạ đưa tới cùng với vô số điểm tâm, trong mắt cô nương đều không có nửa điểm chân thành, cho nên cô nương mới tùy ý mà tặng những phần điểm tâm đó cho các phi tần và cung nữ.
Nàng nghe thấy cô nương nói: “Hàm Tinh, em đi mời thêm vài thái y nữa tới, không cần mời lại người vừa rồi.”
Hàm Tinh: “Vâng ạ.”
Không lâu sau, Hàm Tinh lại mời thêm ba thái y khác đến. Các thái y thấy cảnh tượng như vậy tưởng Nhàn phi nương nương có vấn đề gì đó, dọc đường vô cùng thấp thỏm. Khi tới cung Trường Thu, bọn họ nhận mệnh đọc hai qua đơn thuốc.
“Giúp bổn cung nhìn xem, đâu là đơn thuốc tốt nhất.” Hạ Trầm Yên nói.
Các thái y không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm Yên, chỉ đáp: “Vâng ạ.”
Bọn họ phát hiện hai đơn thuốc này về cơ bản là y như nhau, chỉ khác nhau ở một chỗ, đó là một đơn thuốc dùng hà thủ ô đen, một đơn thuốc khác thì thay hà thủ ô đen thành rau má.
Sau đó bọn họ bắt mạch cho Hạ Trầm Yên, cùng nhau thương lượng rồi đề cử ra một người bẩm báo với Hạ Trầm Yên: “Thưa Nhàn phi nương nương, hai đơn thuốc này đều không kê sai. Nếu phải phân tranh cao thấp một hai, thì hẳn là đơn thuốc có thảo dược rau má này sẽ tốt hơn, vì nó phù hợp hơn với thể chất của Nhàn phi nương nương.”
Hạ Trầm Yên gật đầu, cho người thưởng bạc rồi bảo các thái y lui xuống. Hạ Trầm Yên gọi Trang Mỹ Nhân tới hỏi: “Cô đã thừa hưởng hết những gì của mẫu thân cô chưa?”
Trang Mỹ Nhân nói: “Vẫn chưa ạ. Y thuật là vô biên, thần thiếp cùng cực cả đời chỉ sợ cũng khó có thể học đến cuối.”
Giọng nàng ấy rất khiêm tốn, Hạ Trầm Yên suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc rồi hỏi: “Cô có muốn tiếp tục học y không?”
Trang Mỹ Nhân hơi kinh ngạc.
Sau khi vào cung, nàng ấy và mẫu thân bị chia cách nên không có cơ hội học y nữa.
Cả An Hoài cũng thế. Bọn nàng đều đã quyết định sống uổng phí cả đời ở chốn cung đình này rồi. Nhưng giờ phút này, Nhàn phi nương nương lại hỏi nàng ấy có muốn học y nữa không, thật lòng mà nói nàng ấy chưa từng nghĩ đến việc này.
Trang Mỹ Nhân yên lặng một lúc lâu, Hạ Trầm Yên đều yên tĩnh chờ đợi. Sau đó, Trang Mỹ Nhân ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Được chứ?”
Hạ Trầm Yên mỉm cười.
“Dĩ nhiên là được, Phù Liễu.” Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên Trang Phù Liễu.
***
“Hôm nay Nhàn phi nương nương sai người tới Tàng Thư Viện, nói là muốn mượn mấy quyển sách y học.” Đại tổng quản bẩm báo với Lục Thanh Huyền.
Tàng Thư Viện là kho sách của hoàng cung, sách trong đó rất quý giá, đến những nơi bán sách bên ngoài sẽ không tài nào mua được. Đại tổng quản bẩm báo những việc này không phải là do chúng quan trọng bao nhiêu, mà là do Bệ hạ để ý đến Nhàn phi nương nương nên hắn chỉ đơn thuần là thông báo.
Lục Thanh Huyền quả thật không so đo chuyện này, chàng vừa phê duyệt tấu chương vừa không để ý nói: “Nàng ấy muốn thì cứ mượn.”
Đại tổng quản đáp vâng, rồi thay một tách trà mới cho Lục Thanh Huyền.
Lát sau, Lục Thanh Huyền phê duyệt xong tấu chương cuối cùng liền đặt bút lên giá. Nhóm tiểu thái giám lần lượt đi vào thu dọn số tấu chương.
Đại tổng quản nói: “Bẩm Bệ hạ, hiện tại vừa đến giờ Thân [1].”
[1] Từ 3h-5h chiều.
“Hôm nay kết thúc vẫn còn sớm.”
“Vâng ạ.”
“Bãi giá đến cung Trường Thu đi.”
Mọi người cùng đáp vâng, lần lượt đi chuẩn bị. Lục Thanh Huyền đứng dậy rời khỏi thư phòng. Đại tổng quản đi sau chàng, ân cần nhắc nhở: “Bẩm Bệ hạ, hôm nay vẫn chưa mang điểm tâm đ ến chỗ của Nhàn phi nương nương.”
Người của Ngự Thiện Phòng nhanh chóng đưa một hộp đồ ăn tới. Lục Thanh Huyền mở ra nhìn một lượt, điểm tâm bên trong được làm vô cùng tinh xảo, có màu hồng nhạt và thoang thoảng mùi trái cây.
Đại tổng quản cười nói: “Bẩm Bệ hạ, đây đều là khẩu vị mà Nhàn phi nương nương ưa thích.”
Lục Thanh Huyền đột nhiên nhận ra một chuyện, chàng hỏi: “Các ngươi đã nói với Nhàn phi như thế nào rồi?”
Đại tổng quản cười nói: “Bọn nô tài nói với Nhàn phi nương nương rằng Bệ hạ sau khi ăn những món điểm tâm này đã nhớ đến Nhàn phi nương nương, nên đặc biệt thưởng cho người.”
Lục Thanh Huyền: “……” Chàng nhắm mắt lại, đặt hộp điểm tâm trở về.
“Các ngươi cảm thấy Nhàn phi sẽ tin à?” Lục Thanh Huyền chậm rãi nói, “Trẫm vốn không thích ăn những món điểm tâm mềm ngọt này…… Nhàn phi đã từng dùng bữa với trẫm, các ngươi cảm thấy nàng sẽ không nhận ra rằng các ngươi đang nói dối sao?”
Đại tổng quản: “……”
Đại tổng quản: “Xin Bệ hạ tha tội!”
***
Cuối cùng, Lục Thanh Huyền vẫn mang hộp điểm tâm đó đến cung Trường Thu. Vì để làm ra những món bánh này vô cùng mất thời gian, nếu bảo Ngự Thiện Phòng làm món mới thì e là đã muộn rồi.
Chàng đi vào chính điện của cung Trường Thu, thấy Hạ Trầm Yên nằm nghiêng dựa vào ghế quý phi, bên cạnh nàng còn có một phi tần khác đang trò chuyện với nàng.
Thấy chàng đến, phi tần đó lập tức đứng dậy hành lễ rồi lui xuống. Lục Thanh Huyền không chú ý lắm, giơ tay bảo nàng ấy rời đi. Chàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Trầm Yên, cầm hộp điểm tâm đặt xuống trước mặt nàng, nói: “Trẫm đã phân phó Ngự Thiện Phòng đặc biệt chuẩn bị chúng cho nàng.”
Hạ Trầm Yên nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi đặt chúng sang một bên, cười nói: “Đa tạ Bệ hạ.”
Nàng không vạch trần lời nói dối của Lục Thanh Huyền, nhưng Lục Thanh Huyền lại hơi mất tự nhiên.
Chàng cụp mi, nghĩ một lát rồi hỏi: “Hôm nay nàng có muốn làm gì không? Đánh cờ? Hay là đến đài ngắm trăng?”
“Cùng nhau đánh cờ đi.” Hạ Trầm Yên nói, “Mấy ngày này thân thiếp không muốn hoạt động lắm.”
Lục Thanh Huyền lập tức sai người đem một bàn cờ vây lại đây. Vẫn là bàn cờ mà Hạ Trầm Yên thường dùng, nàng cũng không đổi sang bàn cờ bằng ngọc Hòa Điền mà Lục Thanh Huyền đã ban thưởng.
Hai người yên lặng đánh cờ trong chốc lát, bỗng có cung nữ tiến vào bẩm báo: “Bẩm Bệ hạ và Nhàn phi nương nương, đại phu nhân Hạ gia dâng thiệp nói là muốn bái kiến Nhàn phi nương nương.”