Đế Vương Tiền Truyện

Chương 101: Ô Khải về tay thiên tài.



Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Dương Liễu đến đây, phóng mắt nhìn thấy miên man một màu xanh chồi non, quả thực thoả mãn vô cùng.

Nàng vốn sẽ là thanh cao công việc, ai ngờ có ngày bị Lưu Kim đẩy ra ruộng làm nông phu như vậy.

Nhưng, được hoà mình vào thiên nhiên, đối với Dương Liễu mà nói thì rất không tệ.

“ Địa hình núi dùng ruộng bậc thang, Việt Nam Cổ Quốc quả thực đều là cao nhân !”

Nàng men theo đường mòn đi xuống, khẽ một điểm giao tiếp qua lại với mấy nông phu câm, liền tiếp tục đi.

“ Liễu Mẫu !!!” Một cái trẻ tuổi âm thanh truyền đến.

Dương Liễu nghe, cũng không lấy làm giật mình, khe khẽ quay lại hỏi:

“ Hàn Cơ, có phải việc đó không ??”

“ Ừm ừm, đúng vậy !!” Lưu Hàn Cơ thân mặc một bộ Âu Phục sẫm màu, nói.

“ Thế còn chờ gì nữa, đi thôi !”

“ Không cần đến phi cơ đâu, cha cho ta mượn Bích Huyền Lượng Kiếm vỏ để phi hành !!”

“ Hai ta đều không phải võ tu, làm sao mà dùng được ??!” Dương Liễu có chút khổ sở nói.

“ Không thử sao biết !!” Lưu Hàn Cơ bất chấp kéo tay nàng.

Phải nói, Bích Huyền Lượng Kiếm thừa kế Hắc Kim bên trong, vẫn như cũ nghe lệnh hắn, trao cho mọi người quyền cưỡi nó.

Lưu Hàn Cơ đứng lên trước, Hắc Kim lít nhít bám vào đế giày, giữ chặt nàng lại.

“ Liễu Mẫu !!”

Dương Liễu thở dài, bước lên Bích Huyền Lượng Kiếm, vẫn còn một chút run run.

Tựa như một cái không gì sánh được tròng trành thuyền, cả hai lảo đảo một hồi, mãi mới giữ cho thăng bằng lại.

Dương Liễu cùng Lưu Hàn Cơ, cả hai đồng dạng sợ đến vã mồ hôi.

“ Hàn Cơ, nhớ lấy, ta lần sau đi bộ !!”

“…”

Bích Huyền Lượng Kiếm theo ý niệm của Lưu Hàn Cơ mà di, vút nhanh đi trong gió, vượt lên phía trên tầng mây.



“ Liễu Mẫu, nhìn Tổ Mẫu Khí Cầu !!” Lưu Hàn Cơ chỉ chỉ phía xa nói.

“ Xác thực rất hoành tráng, nhưng, ảnh hưởng đường chim bay…” Dương Liễu có chút không nỡ nói ra.

Chỉ một thoáng sau, cả hai đã vượt được một nửa cái Linh Quang Thành này, về thẳng một căn dinh thự.

“ Mau lên !!” Lưu Hàn Cơ cuống quýt.

Dương Liễu đáp xuống mặt đất, thở dài hít sâu một hơi, đảm bảo từ nay về sau không bao giờ ngự kiếm phi hành nữa.

Nàng cũng bắt đầu theo Lưu Hàn Cơ mà chạy, tới sân sau của dinh thự lớn này.

Cái kia đen ngòm quả trứng, liên tục liên tục động đậy, thi thoảng còn phát lên tiếng vỡ vụn, khắc sâu vào tâm trạng háo hứng của người xem.

Lưu Kim đã ngồi đấy sẵn.

Hắn đón chờ cái này trứng nở ra con gì.

“ Liễu tỉ, ngươi tới rồi, rốt cuộc cái trứng này là con gì ???”

“ Ta…kì thực cũng không biết…” Nàng xấu hổ đáp.

Hình ảnh khi trước vừa ngầu vừa tri thức nói nở rồi sẽ biết, giờ này triệt để không còn.

“ Liễu Mẫu, nhìn thi công ổ cho con bò sát này được chưa ??” Lưu Hàn Cơ háo hức hỏi.

“ Ừm, đạt rồi, chí ít nếu nó là bò sát thì vẫn sẽ rất ưa thích đó.”

-Rắc !!-

Một âm thanh lớn đến bất ngờ.

“ Tới rồi đây…” Lưu Kim nhẹ giọng, tựa như sợ làm kinh động đến tiểu sinh linh bên trong.

Một chút, một chút…

-Toạc !!-

Vỏ trứng chính thức bục vỡ, bên trong chui ra một con vật da trơn bóng, đen nhánh, mắt to tròn màu đỏ máu.

“ Con gì đây ??” Lưu Kim có chút khó hiểu.



Xà tộc cũng có giống, kì đà tộc cũng có giống.

“ Cũng không khó lý giải lắm, thứ nhất, chắc chắn nó thuộc lớp bò sát, như vậy có thể tương lai phát triển lên sẽ có hình thái khác, thứ hai, thời nay đủ thứ ô nhiễm, một con dị biến sinh ra cũng không tính làm lạ, chỉ là tuổi thọ sẽ không được lâu dài…” Dương Liễu vuốt vuốt cái này tiểu sinh linh.

“ Ta không mong nó chết sớm đâu…” Lưu Hàn Cơ một mặt thương tâm nói.

“ Không lo, động vật dị biến thường là thiếu khuyết hệ gen, nếu như ta có thể bù đắp chỗ ấy, nó vẫn có thể tồn tại được…” Dương Liễu tiếp lời, đặt con vật nhỏ này vào tay Lưu Kim.

“ Hà, chí ít cho ngươi một cái tên đã, xem nào…Ô Khải !” Lưu Kim sảng khoái nói.

Ô Khải chẳng mấy để tâm, nó trườn lên vai Lưu Kim dễ như không, xiết nhẹ chân vào vai trái hắn, bám rịt ở đấy, tựa như một cái vòng tay đen bóng vậy.

“ Khụ khụ, ta đặt cho ngươi Khải ý là nói da ngươi bóng như khải giáp, đâu phải muốn ngươi trở thành ta khải giáp !!” Lưu Kim cười cợt nói.

Ô Khải run lên, một bộ rất thoải mái.

“ Tay trái ngươi cũng có một chút thuộc tính bò sát Komodo, có lẽ nó thấy quen thuộc, khả năng ta sẽ bổ sung cho nó loại ấy gen.” Dương Liễu lý giải.

“ Sủng vật này có khí chất nha, mới sinh mà da đã cứng như vậy.” Lưu Kim cảm thán.

“ Liễu Mẫu, nó ăn gì ??”

“ Bò sát thường là ăn thịt.”

“ Vậy liền tới !!

………

Lưu Kim hiên ngang bước ra đường, định bụng đi kiếm một hàng thịt, bỗng nhiên thấy Tùng Khách đẩy một xe hàng rong, liền hỏi:

“ Tùng huynh, ngươi là buôn nước chè ??”

“ Trà đá, Lưu thành chủ vào nếm xem !!” Tùng Khách cung kính ôm quyền chào.

Lưu Kim cũng cười đáp lại, hắn ngồi xuống, nhìn thấy đủ loại khác biệt chè, nghi nghi ngút ngút khói toả.

“ Thật sự rất có tay nghề !” Hắn cảm thán.

Bỗng, Ô Khải từ trên vai Lưu Kim run lên, nó nương theo thoai thoải cánh tay bò xuống.

Tiếp đến, trong cái ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Ô Khải vục đầu vào cốc trà nóng gần đó mà uống.



“ Khụ khụ, nhà ngươi muốn thức đêsuwj ??” Lưu Kim nhíu mày nói.

Ô Khải không quan tâm, nó bò sâu vào trong quầy, một hơi ăn ăn lá trà còn mới của Tùng Khách.

“ Tùng huynh thứ tội.” Hắn cười khổ.

“ Thành chủ đừng khách sáo, cái này sủng vật thực rất đặc biệt, thích ăn lá chè !”

Lưu Kim cũng tính là bất ngờ không thôi, càng là để Dương Liễu bên cạnh có chút bối rối.

Bản thiên tài muốn đem nho nhỏ rắn này thịt một phen !

Ô Khải kia nhai nuốt hết lá chè một hợp thời điểm, toàn thân như bức lên nóng hổi, nhìn thấy mờ mờ trong thân một luồng chất lỏng màu vàng.

“ Hoàng Huyết…

Bò sát hằng nhiệt…

Bức xạ nhiệt…

Biến dị phóng xạ…”

Dương Liễu lầm bầm, bỗng dưng tất cả nổi lên một trận vô cùng hứng thú.

Máu cái kia Ô Khải lại là màu vàng nước chè, càng là do chính nó nhai nuốt là chè nấy cả thành.

Quá ư là kì vật !!

Thật nói, tuy thế giới hiện đại này ngay cả một chút khủng long, cổ long, kì lân đều được người ta phục dựng thành thật, nhưng, cái đầu nấu nước chè rắn này đố ai có được.

“ Vậy là nó…ăn lá chè đúng không…” Lưu Kim ngây ngẩn hỏi.

“ Ừm, đúng vậy, quả thật quá kì lạ, ta quyết không để nó chết được !!” Nàng mạnh giọng.

Vậy đó, bản tính Dương Liễu chính là nôn nóng, bất luận cái gì cũng nôn nóng, dụ như vụ lần trước cướp thuốc Noz Á Quốc vậy.

Lưu Hàn Cơ cũng là một dạng này, ưa thích nghiên cứu, tuy rằng về lĩnh vực sinh học để cứu cái này nho nhỏ Ô Khải đều là mù tịt, vẫn như cũng hào hào hứng hứng.

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.