Đế Vương Tiền Truyện

Chương 112: Thiên Hộ Hạc Pháp.



“ Tiểu bối là Lưu Kim, là một kẻ muốn trở thành vua, xin ngài cho lời khuyên !!!”

“ Làm vua, nực cười, kẻ như ngươi cũng đòi, còn bao nhiêu tư chất cần phải tu tích, ngươi đã đạt đến chưa, há vì sao ở đây ngông cuồng !!” An Dương Vương quát.

“ Ta chống trời đạp đất, chỉ nghe tiếng dân oán thán khổ đau mới muốn dấy ngôi lập quốc, đừng hòng làm ta nhụt chí !!” Lưu Kim gân cổ cãi.

An Dương Vương bỗng dưng im lặng, tuy vậy không gian vẫn nghe từng hồi tiếng thở.

“ Ngươi đúng là một kẻ hiếm thấy, có thể cảm ứng Hoàng Hạc Lệnh Bài, khí phách cũng rất không tệ.” An Dương Vương nói khẽ.

“ Bây giờ nói mới có chút đúng.” Lưu Kim thở dài.

“ Hỗn hào !!”

“!?!?” Lưu Kim giật bắn mình, da gà nổi cả lên, tựa hồ như bị dội một gáo nước sôi.

Chiêu thức hay mánh khoé, đến tột cùng là cái gì mới như vậy đáng sợ xung kích tinh thần.

“ Hoàng Hạc Lệnh Bài, chính là kết tinh một đời võ học cùng nội công của ta, chỉ là nội công đã hư hao gần hết, đạo thần thức như ta cũng chỉ còn lại rất không đáng kể, may mắn còn có thể truyền cho ngươi một môn công pháp.” An Dương Vương lắng đọng từng từ nói.

Lưu Kim ngẩn người, hỏi ngốc:

“ Võ học thì ta hiểu, thần thức, công pháp, nội công từ đâu chui ra ??”

Bỗng truyền lại một tiếng họ sặc sụa của An Dương Vương, tiếp đến ngài nói:

“ Thời đại này nội công cùng linh khí đã bị khoá ??”

“ Có vẻ đúng như vậy, nhưng, theo sấm truyền Quản Lộ, nó rất nhanh sẽ trở lại.” Lưu Kim đem hết vốn liếng ra nói.

“ Ha ha, khen cho kẻ kì tài, hắn thực sự đã phong ấn được linh khí !!” An Dương Vương cười, ẩn bên trong là một điểm kính phục không thôi.

“ Hắn là ai ??” Lưu Kim nôn nóng.

“ Ta nói rồi, đạo thần thức này không hoàn chỉnh, không sao nhớ được, nhưng, ta rõ ràng, hắn là một trong những kẻ khai sáng Quốc Long Phái !!”

“ Quốc Long Phái ??”

“ Ta chỉ biết vậy, nào, ngươi có muốn học công pháp không ??” An Dương Vương cười cho qua.

“ Để làm gì ??”

“ Tên đần, tất nhiên là để mạnh hơn !!”

“…” Lưu Kim định cãi, nhưng, nghĩ lại, nếu đắc tội có khi lại lỡ mất cơ duyên này.

“ Học không ??”



“ Học !!”

“ Được rồi, qua đạo thần thức này, ta, An Dương Vương Thục Phán, truyền cho ngươi một môn công pháp cường hoá, tên là Thiên Hộ Hạc Pháp !!” An Dương Vương hùng hồn nói.

Lưu Kim cười, cười, lại cười.

“ Có gì xảy ra sao, kẹt loa à ??” Hắn ngây người hỏi.

“ Không, ngươi học xong rồi, tia thần thức này sắp tan biến, tạm biệt.” An Dương Vương tỉnh bơ ngữ điệu.

“ Ta có chữ nào vào đầu đâu !!!” Hắn gào lên.

“ Có, có, mà này, bên người ngươi cũng có một cổ vật mang thần thức, ta có thể thấy một đạo mờ mờ linh khí, hãy tìm và gọi đúng tên hắn.” An Dương Vương tái bút.

“ An Dương Vương !!!”

“ An Dương Vương !!!”

-Bụp !!-

Không gian xung quanh Lưu Kim đã trở lại như cũ, là một cái nhỏ bé mật thất.

“ Phu nhân, thành chủ ở đây, mau tới xem hắn bị làm sao !!”

Lưu Kim thoáng nghe một cái giọng gọi.

“ Lưu Kim !!” Linh Linh hét lớn.

-Rầm !!-

Hắn cảm giác cơ thể sức cùng lực kiệt, liền tự ngã ra đất, ngay cả một tia phản kháng cũng không có.

“ Lưu Kim !!” Linh Linh lay mạnh.

Hắn vẫn đờ người ra, không hồi đáp.

“ Mau tới đỡ hắn !!”

……….

“ Đây là đâu ??” Lưu Kim bỗng thấy mình trôi nổi trong một không gian đen kịt, tự hỏi.

“ Đây là Thiên Địa Tâm Thức của ngươi.” Một âm thanh đáp.

“ Là ai, nếu đây là Tâm Thức của ta, sao ngươi vào được, quỷ kế gì đây !!!” Lưu Kim nhảy xổ lên.



“ Ta là Hoàng Hạc, là linh vật được An Dương Vương nuôi, lúc nãy ngài truyền cho ngươi Thiên Hộ Hạc Pháp, cũng là đẩy một phần tâm thức của ta vào, lúc này ta chính là nhà ngươi công pháp, bên trong Thiên Địa Tâm Thức là phải !!” Âm thanh kia thở dài.

Trước mặt Lưu Kim hiện ra một con hạc nhỏ…à không, cỡ này gọi là gà con đi.

“ Hoàng Kê.” Lưu Kim cười cợt.

“ Ta là Hoàng Hạc, là chí cao hộ quốc linh vật của Âu Lạc !!” Gà con kia nóng nảy nói.

“ Hoàng Kê là Hoàng Kê, ngươi bây giờ là ta công pháp, chẳng nhẽ ta không chưởng quản nổi ??” Lưu Kim nhướng mày.

“ Hừ, không chấp ngươi !!” Hoàng Kê ngoắt cái kia đáng yêu đuôi nhỏ.

Nó long lanh sáng, khắp thân lông vàng mọc, tựa như đúc ra từ vàng ròng một dạng.

“ Nào, ngươi bảo ngươi là ta công pháp, vậy dùng thế nào ??”

“ Ta lúc này mới chỉ là bàn không hoàn chỉnh, chí ít phải đạt đến mức thấp nhất tiêu chuẩn mới có thể bắt đầu cho ngươi sử dụng Thiên Hộ Hạc Pháp.” Hoàng Kê nói không kiêng nể.

“ Vậy làm sao để ngươi đạt được đến mức đó ??” Lưu Kim ngồi khoanh chân, hết sức chăm chú hỏi.

“ Bây giờ đi thu thập linh khí trong thiên địa, chuyển hoá thành đồ ăn cho ta, ta lớn, ắt sẽ cho ngươi năng lực.” Hoàng Kê quẫy đuôi nói.

“ Vậy…”

“ Không, đừng nói nữa, An Dương Vương đã dặn ta phải kiên trì với kẻ não tàn như ngươi, nhưng, ta không chịu nổi nữa rồi, đừng hỏi rời rạc nữa, ta sẽ hướng dẫn từ nhập môn !!” Hoàng Kê gào lên.

Lưu Kim gãi đầu, ái ngại cười trừ.

“ Bây giờ nhắm mắt, bắt đầu chăm chú cảm nhận…

Ngươi sẽ thấy từng tia linh khí…

Hãy thử tóm lấy nó…

Rồi ngươi sẽ nhìn thấy ta, cũng dưới dạng một quanh cầu linh khí…

Kéo linh khí ngươi mới bắt được đến chỗ ta…”

Hoàng Kê nói chậm rãi, từng bước từng bước một.

Lưu Kim nhíu mày, hắn nhìn trong thiên địa, tuyệt nhiên không có lấy một sợi linh khí, toan mở miệng hỏi, nhưng, nghĩ lại, con gà này có thể sẽ lại chửi mình là não tàn, hắn lại thôi.

“ Ấy, đây có nhiều thật, trông cũng phát sáng giống Hoàng Kê.”

Lưu Kim bỗng quay tâm nhìn, tự nhìn vào Thiên Địa Tâm Thức.



Hắn tóm lấy một sợi huyết đỏ linh khí, không chút nào khó khăn, không điểm nào do dự…

“ Hốc đi !!”

Lưu Kim tống sợi huyết quang vào quang cầu linh khí đang trôi nổi.

“ Ngươi cho ta ăn cái gì đây ??” Hoàng Kê phát hiện cảm giác lạ, nói.

“ Đừng cằn nhằn, ít hả, ta lấy thêm !!” Lưu Kim xị mặt nói.

Liên tục không dứt, Lưu Kim tóm những cái kia chi chít sợi huyết quang nhét vào mồm Hoàng Kê.

“ Dừng !!”

“ Nhiễu sự !!” Lưu Kim gằn giọng.

“ Dừng !!” Hoàng Kê nhắc lại.

Lưu Kim tiếp tục hành sự.

“Làm ơn, dừng…lại…” Hoàng Kê khí lực hổn hển, hết sức khẩn thiết nói.

Lưu Kim ngơi tay, quay sang hỏi:

“ Làm sao ??”

“ Thứ huyết quang đấy là linh khí, nhưng, không phải loại ta nói tới, ngươi lấy ở đâu ra ??” Hoàng Kê yếu nhược hỏi.

“ Trong Thiên Địa Tâm Thức có sẵn mà.” Lưu Kim một mặt vô tội nói.

“ Ở trong Thiên Địa Tâm Thức đều là đồ của ngươi, ngươi hiến tế cái gì để rút được nhiều Huyết Khí như vậy ??” Hoàng Kê thân hình biến dạng, nói.

“ Ta không biết.” Lưu Kim bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

“ Ta nhớ ra rồi…ta nhớ ra rồi…ngươi, giống tên đó, ngươi là người của Quốc Long Phái, chỉ có bọn hắn cùng cái chết tiệt thể luyện Huyết Luyện mới kiếm được nhiều Huyết Khí như vậy !!!” Hoàng Kê le lói, trước lúc tan biến gào lên.

-Bụp !!-

Thiên Địa Tâm Thức Lưu Kim lại trống không, hoàn toàn chẳng có gì ngoài một màu đen vĩnh dạ với mấy sợi Huyết Khí đang lơ lửng.

“ Hoàng Kê ??”

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.