Đế Vương Vạn Giới

Chương 20: Nhầm lẫn tai hại (2)



- Lôi Đình Kiếm!

Hét lớn một tiếng, song kiếm vũ động,chém ra từng đạo kiếm quang bổ tới Hàn Nhược Thủy. Khi dùng đơn kiếm mà thực hiện kiếm kỹ này, chiêu thức như là nhất kiếm phá vạn pháp, thế nhưng dùng song kiếm lại chú ý tốc độ ra đòn, vì thế công kích của Phiên Hồng mỗi lúc một nhanh.

Vút vút!

Tuy vậy Hàn Nhược Thủy lại dễ dàng mà né tránh khiến Phiên Hồng kì lạ không thôi. Phải biết rằng khi hắn sử xuất chiêu này với Mặc Huyền Đao, tên này muốn chạy cũng không được, trăm kiếm chỉ né được mười chiêu!

- Quá chậm!

Hàn Nhược Thủy lạnh lùng nói một tiếng, liền một kiếm đâm tới. Lúc này Xích Ưng mới để ý tới thanh kiếm, rõ ràng là binh khí lúc trước Tuyết nhi khoe với hắn, vì vậy lúc này Xích Ưng đang lo lắng rằng con gái ở dưới kia ra tay lưu tình.

Nhưng công kích tàn nhẫn kia đã đem Xích Ưng trở lại hiện thực. Một kiếm giữa mệnh căn a, vừa nhanh lại vừa độc, vô cùng độc. Thế nhưng Phiên Hồng tiếp tục sử dụng Lôi Đình Kiếm, lần này là một kiếm trảm xuống, có lực lượng của Tướng cấp a.

Rầm!

Tiếng va chạm kịch kiệt lan ra tứ phương tám hướng, Hàn Nhược Thủy ở đằng xa lúc này bỗng phun ra một ngụm máu tươi, kinh hãi nghĩ thầm:

- Kì quái, một Hóa Ma cửu trọng đỉnh phong mà thôi, lại có lực lượng Tướng cấp?

Nhưng chưa kịp để nàng triệt để lý giải, Phiên Hồng lại một lần nữa thực hiện thế công, nắm giữ quyền chủ động mới là tốt nhất!

Keeng! Keeng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau không dứt. Nơi hai người giao thủ, hỏa hoa tung bay đầy trời, trên sàn đấu cũng hiện lên hàng trăm dấu chân.

Phiên Hồng được thế không buông tha người, hết sử dụng kiếm rồi quyền, cước, trảo,… khiến Hàn Nhược Thủy trở tay không kịp. Hai người chiến đấu như thế suốt ba canh giờ.

- Được rồi, xem ta tháo mặt nạ của nàng đây, à mà kì quái, giả danh Hàn Nhược Thủy làm gì, lại còn nhuộm tóc dịch dung?

Khi hắn muốn xem bên trong cái mặt nạ thì bỗng nhiên nhận ra một vấn đề, kì quái nghĩ thầm. Nhưng đó không quan trọng, lần này trong khi hắn phân tâm, thiếu nữ một lần nữa dùng kiếm đâm tới, mục tiêu lại là giữa hai chân!

- Trời đất, nữ nhân thời nay giao thủ với nam nhân đều như vậy sao? Ta thề từ nay không liều mạng với nữ nhân mạnh hơn ta nữa!

Phiên Hồng trong lòng phát thệ, nếu không a, lỡ sau này giao thủ bị một kiếm a, khóc biết kêu ai bây giờ?

- Nhưng thê tử mà muốn chọc cái đó thì xứng đáng bị phạt a!

Trong lòng thầm nghĩ, Phiên Hồng tung lên một cước, thanh kiếm bị một cước chấn run rẩy rồi rời khỏi tay Hàn Nhược Thủy. Trong lúc nàng đang chấn kinh, Phiên Hồng liền lao ra, phong bế hết kinh mạch toàn thân của hắn rồi nhìn nàng cười lạnh. Xích Ưng đang quan sát trên kia bỗng có dự cảm không lành.

- Ngươi muốn làm gì?

Hàn Nhược Thủy sợ hãi nói, nhưng sau đó chính là cảm giác đau đớn truyền lại. Phiên Hồng đi ra sau lưng nàng rồi tét mông a, vừa đánh vừa nhắc đến gia pháp gì gì nàng có hiểu đâu?

- Ngươi…

Nàng nghiến răng nghiến lợi một tiếng, Xích Ưng trên cao cũng có cảm giác sụp đổ. Trời ạ, nữ nhi của hắn bị đánh mông giữa thanh thiên bạch nhật thế kia, tất nhiên là bị triệt để chấn kinh đến nỗi không có phản ứng rồi.

Còn Phiên Hồng ở dưới còn đang nện ba ba vào mông nàng, cười nói:

- Sao, còn phản kháng? Vậy ta cho nàng khỏi phải phản kháng!

Bàn tay “vàng” lại tiếp tục vỗ xuống. Lần này thiếu nữ không nhịn được mà khóc thút thít. Nghe được nàng khóc, Phiên Hồng có ý buông tha nhưng khi nghĩ về việc một kiếm kẹp giữa hai chân thì không khỏi ớn lạnh, bàn tay lại vỗ xuống một lượt.

- Này thì muốn phế ta a…

Ba!

- Bỏ đi mà không nói câu gì này!

Ba!

Thế là Phiên Hồng lấy một đống lí do ra mà kể, nói xong một cái là bàn tay lại vỗ xuống, âm thanh “ba ba” vang vọng khắp sàn đấu, Mặc Huyền Đao ở dưới nhìn thì cười nhẹ, một bộ dáng không hổ là huynh đệ của ta.

- Ô ô…

Nàng bị đánh không chịu được nữa thì khóc um lên. Này nha, một thiếu nữ bị đánh mông giữa thanh thiên bạch nhật như này, ngại ngùng không nói chứ tôn nghiêm để đâu? Phiên Hồng cũng kì quái là sao nàng có thực lực Tướng cấp lại không dùng mà thoát ra a, hay là nàng thích bị ngược?

- Phụ thân!

Từ sau lưng Xích Ưng, một âm thanh yêu kiều vang lên. Hắn giật mình ngoảnh đầu lại, lúc này mới triệt để thoát khỏi chấn kinh. Nhìn thân ảnh trước mắt, hắn lại nhìn ra ngoài kia, nơi có cảnh khá là nhạy cảm, rồi lại xoay đi xoay lại, rốt cuộc mới chịu nhìn thân ảnh vừa mới kêu hắn.

- T..Tuyết nhi?

- Chuyện gì vậy phụ thân, à Phiên Hồng không để phụ thân thất vọng chứ?

Nghe được Xích Ưng hỏi thì Xích Minh Tuyết không khỏi kì quái, nhưng nhớ đến Phiên Hồng thì nàng lại tiếp tục hỏi. Lần này Xích Ưng chẳng biết lại phải trả lời ra sao, trong lòng nghĩ thầm đây là con ta, vậy thanh kiếm của con ta lại nằm trong tay ai vậy?

- Tuyết nhi, thanh kiếm hôm qua con khoe với ta đâu rồi?

- Cho Hắc Nguyệt mượn rồi, sao vậy?

Xích Minh Tuyết kì quái hỏi. Nãy giờ nàng cứ cảm thấy phụ thân nàng không được bình thường hay sao ấy, cứ hỏi những thứ kì quặc. Nàng cũng không nhịn được mà tiến lên, chứ trông chờ phụ thân nàng nói cho tình hình thì không biết khi nào mới xong.

Nhưng cảnh sắc trước mặt nàng khiến nàng triệt để im lặng. Lúc này Phiên Hồng đang rất là vui vẻ mà đánh mông một thiếu nữ, miệng cứ ba hoa gia pháp gì gì đấy, dưới đất là một thanh liễu kiếm, chính là thanh hắn tặng cho nàng.

Rốt cuộc nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra và tại sao phụ thân nàng bỗng nhiên kì quái như vậy. Nàng tức giận từ trên cao nhảy xuống, quát lên:

- Phiên Hồng huynh dừng lại cho ta!

Phiên Hồng còn đang bận “giáo huấn” thì bỗng nhiên nghe được âm thanh quen thuộc, liền ngẩng đầu mà nhìn lên. Chỉ thấy trong mắt hắn là một nắm đấm nho nhỏ bỗng nhiên to dần và cuối cùng là một màu đen, thêm vào đó là cảm giác đau đớn.

- Aaaaa!

Hắn hét thảm như lợn bị chọc tiết mà lùi ra phía sau. Thiếu nữ thấy được cứu viện là Xích Minh Tuyết liền kêu lên:

- Ô ô, Tuyết nhi, ngươi đánh cái kẻ này đi a, hắn đánh mông ta nguyên một canh giờ rồi ô ô…

Nghe được thiếu nữ kể lại sự tình thì gân xanh trên mặt Xích Minh Tuyết nổi lên. Nàng nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, Hắc Nguyệt, ta sẽ đi giành lại công đạo cho ngươi!

Rồi nàng bước đi lại gần nơi Phiên Hồng đang nằm, ánh mắt phát lạnh nhưng lại nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp:

- Phu quân, ngươi nghĩ xem ta nên làm gì bây giờ?

Bỗng trái tim Phiên Hồng rét lạnh, hỏng rồi, hỏng rồi, đây chính là “đánh ghen” trong truyền thuyết sao? Nghe nói nữ nhân lúc này vô cùng đáng sợ a, nói năng kiểu gì nàng cũng không tha cho đâu!

- Tốt nhất là nên dĩ hòa vi quý a… chỉ là nhầm lẫn, nhầm lẫn tai hại mà thôi…

Phiên Hồng giả bộ ngây thơ mà nói, Xích Minh Tuyết bắt đầu lại gần hắn rồi, sau lưng dù chảy mồ hôi lạnh nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, nhìn hắn lúc này tức cười vô cùng.

- Được rồi, tối nay xem ta xử phạt chàng thế nào!

Nhưng khiến Phiên Hồng khó hiểu là nàng chỉ nói một câu như thế liền rời đi cùng với thiếu nữ. Còn Hắc Nguyệt đang khóc thút thít mà ngoảnh mặt nhìn hắn, trong mắt có tức giận, có hả hê nhưng cũng có một thứ gì đó khác, khi Phiên Hồng nhìn nàng thì hắn cảm nhận được như vậy.

- Ta bị hoa mắt sao? Rõ ràng là có ý mập mờ khi nàng nhìn ta a?

Nhưng hắn rất nhanh không để ý tới nữa. Trước mắt là trận chiến với Mặc Huyền Đao, lâu lắm rồi bọn họ mới có thể giao thủ như này. Tất nhiên là một trận đại chiến, hai bên đều vận dụng hết sức nhưng vẫn chỉ là kết quả hòa.

Thế là Mặc Huyền Đao, Phiên Hồng được vào hàng đệ tử chân truyền, cả hai đều tìm được lão sư ưng ý. Sư phụ của Mặc Huyền Đao là một lão giả có sở trường về đao pháp, tính ở phía Đông thì lão nằm trong top ba những người sử dụng đao tốt nhất. Còn sư phụ của Phiên Hồng… cũng chỉ là một trưởng lão bình thường nhưng quyền hành khá cao, lại còn tài đại khí thô phù hợp với yêu cầu của hắn.

Dù gì tài nguyên tu luyện chính của Phiên Hồng là ma thạch, tài liệu luyện khí a, càng nhiều thì tu vi hắn tiến triển càng cao a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.