Đế Vương Vạn Giới

Chương 26: Đoạt trứng! Bất phân thắng bại



**Hôm nay sẽ ra hai chương nhé:3

- --------------------------------

- Luyện chế độc dược chơi a, lấy nọc là được!

Phiên Hồng quyết định sẽ chặt năm con rắn này ăn tối, chỉ lấy nọc rắn mà phối độc dược thôi. Ý định đã quyết, Huyết Lam xuất ra, từng tia huyết sắc chi khí lượn lờ, quỷ mị vô cùng.

Xi xi…

Năm con rắn đồng thời kêu lên một tiếng mà bò nhanh tới chỗ Phiên Hồng, răng nanh sắc bén triển lộ ra, vương trên đó là một số dịch thể tim tím. Phiên Hồng lấy trường kiếm điểm vào một đầu rắn nhỏ nhất, tức thì một kiếm xuyên đầu lâu, dù gì con này cũng chỉ là Ma Giả nhất trọng mà thôi, chưa đáng để hắn bận tâm.

Bốn con còn lại thấy đồng loại bị nhất kích tất sát, cái lưỡi dài nhỏ thè ra, kêu xi xi phẫn nộ. Nhưng bọn này cũng không ngu ngốc mà liều mạng lao lên. Cũng nhờ cái này mà Phiên Hồng có cơ hội hoàn hảo để ra tay, hắn hét lên:

- Thiểm Huyết Quang Ma Trảm!

Trường kiếm vũ động, vô số đường sáng màu huyết sắc vạch ra trong không khí, huyết vụ phun ra ầm ầm, người ngoài cũng chẳng thấy gì bên trong.

Một lúc sau, huyết vụ tiêu tán đi để lại một thanh niên vô cùng tuấn tú, tuy nhiên cả cơ thể bao phủ một màu máu, nhìn mà dọa người. Kì dị là trường kiếm huyết sắc đó lại có vẻ vô cùng khô ráo, một giọt máu cũng không đọng lại.

Phiên Hồng cúi đầu xuống, móc hết nọc rắn ra rồi cho vào một cái túi vải nhỏ, đống thịt rắn còn lại thì cất đi, để dành buổi tối mà ăn. Còn năm cái ma hạch cũng bay vào trữ vật giới chỉ, khi cần sẽ luyện hóa.

Ầm ầm ầm!

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân hắn rung động dữ dội, theo Phiên Hồng cảm nhận được thì không phải là do đánh nhau, hoàn toàn là chấn động tự nhiên.

- Bảo vật xuất thế sao?

Phiên Hồng tò mò tự hỏi. Dù sách thường nói hiện tượng này thường là do một số bảo vật nghịch thiên xuất thế mà thành, nhưng cũng hoàn toàn không phải, có khi chỉ là động đất mà thôi.

Cái tính tò mò của con người khi nào cũng lấn át lý trí, Phiên Hồng quyết định tìm rõ nguyên nhân. Chọn một hướng đi, chỉ chưa đầy một cái hơi thở đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Một khắc (=15p) sau, Phiên Hồng đã đi sâu vào khu rừng, nơi này đã có rất nhiều khí tức hùng hậu, yếu nhất đã là Ma Giả cửu trọng rồi. Nhưng khí tức nhân loại cũng không phải ít, tính ra cũng phải cảm nhận được hơn trăm, đa số là Ma Giả thất trọng.

- Xem ra thu hút không ít người! A, còn có một số con thú nữa!

Phiên Hồng trong lòng thầm cảm thán rồi tiếp tục bước đi, chỉ một lúc sau đã đến nơi nhân loại tập trung. Mọi người thấy người đến chỉ là tiểu nhân vật Ma Giả nhị trọng thì không khỏi thở dài một hơi. Nhiều thêm một cái cường giả, ít hơn một phần trăm giật được bảo a.

Tuy nhiên lại có một ánh mắt tập trung vào người Phiên Hồng nãy giờ, mày nhăn lại thành một đoàn, từ trong ánh mắt thấy được sự cổ quái vô hạn. Nhưng vì người này mặc đồ đen kín mít nên không ai biết được là nam hay nữ.

Nghĩ kĩ lại xem, một Ma Giả nhị trọng sao lại có thể ung dung vào đây mà không một chút thương tích? Chỉ có hai khả năng: một là thực lực sâu không lường được, chạy vào giả heo ăn thịt hổ, còn thứ hai là vận khí cứt chó, một đường không gặp ma thú.

Nghĩ ngợi một lúc nhưng cả hai khả năng đều chẳng chắc chắn được gì nên hắc y nhân chuyển ánh mắt đi nơi khác.

- Không phải là Thiên Binh xuất thế sao?

Phiên Hồng không biết lúc này mình bị người nhìn chăm chăm, hắn lúc này đang trò chuyện với Huyết Lam. Cảm nhận được khí tức vừa rồi có thiên đạo uy áp, thế nhưng Huyết Lam lại nói không phải là Thiên Binh khiến Phiên Hồng tò mò.

Đoán nhăng đoán cuội một lúc rồi bị Huyết Lam khinh bỉ một trận, Phiên Hồng đành nhăn mặt mà nhìn tới, trong tay đã thủ sẵn một cái dây thừng. Nhưng thấy dây có vẻ không chắc chắn, hắn lại cất đi, trong tay là một đoàn dây xích.

- Đó là gì?

Một thanh âm trước nhất tò mò kêu lên. Nghe được động, tất cả tập trung ánh mắt đầy lửa nóng mà nhìn lại. Chỉ thấy một quả trứng đang dần bay lên cao, ánh sắc vàng kim rực rỡ tỏa ra, nhìn mà chói mắt.

Lúc này, đoàn người không phân biệt địch ta mà nhảy lên hòng nắm được quả trứng, những kẻ có ma thú phi hành thì lại dùng nó mà bay lên đoạt bảo. Phiên Hồng nhìn quả trứng, trong đầu suy nghĩ có nên lấy hay không.

- Lâu rồi chưa được ăn trứng luộc!

Phiên Hồng cười nói, dây xích ném ra. Một đoàn người nghe hắn nói vậy thì lảo đảo muốn rớt xuống đất. Này chỉ một quả trứng thôi mà đã chấn động như vậy a, kẻ ngu cũng biết là kì bảo bất phàm, còn nhà ngươi… lâu rồi chưa ăn trứng luộc? Như vậy là cái gì?

Bộ chết đói lâu lắm hả? Nhưng chưa kịp để bọn họ hoàn hồn, cả trứng lẫn người biến mất không còn tăm hoi. Ngoảnh mặt lại đã thấy Phiên Hồng ngự kiếm bay đi, vừa bay nước dãi lại còn chảy nhỏ giọt xuống không ít người xung quanh, tiếng la ó chửi rủa vang vọng khắp nơi.

Một đoàn người bất chấp mà đuổi theo Phiên Hồng, những kẻ có ma thú phi hành còn thấy được bóng dáng hắn. Mấy tên chạy bộ ư? Ánh mắt bi phẫn mà nhìn tới Phiên Hồng.

Vừa không đoạt được bảo, lại vừa bị nhỏ nước dãi lên người, nhục nhã vô cùng a!

Phiên Hồng không biết hắn đã đắc tội không ít người, cũng không ngờ vì một câu nói vô thức của mình mà việc đoạt bảo lại dễ dàng như vậy, liền tăng tốc độ trên không trung vì đằng sau đã có hơn năm khí tức hùng hậu truy đuổi.

Để quyền điều khiển kiếm cho Huyết Lam, Phiên Hồng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn tới năm đầu ma thú đằng sau. Cả năm đều là Hắc Vũ Tước, Ma Giả ngũ trọng đang dí sát bản thân. Năm tên này nãy giờ cứ la ó lên làm bản thân còn chưa kịp xem trứng nó như nào, buồn bực vô cùng.

- Phá Toái Chỉ!

Quát nhẹ, từ mười ngón tay hắn bắn ra mười đạo chỉ quang đen kịt phân tán khắp nơi, càng ngày càng nhiều. Chỉ mười cái hô hấp sau đã có hơn trăm đạo chỉ quang bắn loạn xạ, tốc độ của năm tên kia chậm đi rất nhiều mà tốc độ của hắn lại ngày càng nhanh, một khắc sau đã không còn thấy bóng dáng năm cái kẻ bám đuôi nữa.

- Trong rừng nhiều nguy hiểm quá, khởi hành hồi môn!

Phiên Hồng nhìn bên dưới đèn đuốc sáng trưng, một bầy người la ó loạn cả lên thì thầm nguyền rủa trong lòng, tâm trạng vô cùng buồn bực mà khởi hành về Hắc Dực Giáo.

Một ngày một đêm sau, Phiên Hồng đã về tới nơi. Hắn qua được vòng bảo vệ, không chần chừ mà bay thẳng về phía tiểu viện của bản thân. Trong giáo lúc này cũng ầm ầm lên vụ việc có người đoạt bảo rồi còn làm nhục người ta, Phiên Hồng nghe được mà đen mặt, tuy bọn họ không biết hung thủ nhưng hắn cảm thấy chột dạ vô cùng, đầu sỏ là chính hắn chứ ai?

- Phù, cuối cùng cũng xong, mẹ nó cái bọn này, bám đuôi suốt ngày không mệt a?

Vừa nằm lên trên chiếc giường ấm áp, Phiên Hồng thô tục nói lớn, một hơi trút hết ác khí trong lòng. Thầm nghĩ chỉ có Mặc Huyền Đao cùng đánh lộn mới vui vẻ lên được, Phiên Hồng cấp tốc đi đến Ngân Đao sơn tìm huynh đệ tốt của mình.

Vừa lên đến nơi không phải là đao khí trập trùng mà từ căn phòng của Mặc Huyền Đao tỏa ra nhiệt lượng kinh người. Phiên Hồng thấy được cảnh này thì không khỏi há hốc mồm, đứng ở trước khuôn viên nhà tên này còn thấy nóng a!

Bắn một đạo chỉ quang vào nhà tên này làm các đệ tử khác xanh mặt lại, cấp tốc cáo từ Phiên Hồng mà chạy mất dạng. Chỉ một lúc sau, Mặc Huyền Đao đi ra, khuôn mặt có chút buồn bực vì có người phá bản thân tập hỏa hệ đao pháp. Nhưng nhìn thấy người tới là Phiên Hồng, tên này lập tức thu liễm nhiệt lực, tận tình mở cửa.

- Ừm, xem ra huynh đệ của ta thực lực tăng mạnh a!

- Nhờ phúc của huynh chứ ai? Rồi rồi, vào đây uống rượu, hôm qua muốn kêu mà không thấy bóng dáng!

Mặc Huyền Đao hào sảng cười nói. Phiên Hồng cùng huynh đệ khoác vai mà vào, lại uống cho tới nửa đêm, tên nào tên nấy say bí tỉ. Hai người nhìn nhau, lại buông lời thách thức đánh lộn, thế là một mạch chạy đến thí luyện tràng, tên nào tên nấy khí tức cuồn cuộn, nhưng say vẫn là say, cứ thế mà bắt đầu chiến đấu.

- Liệt Diễm Đao!

Mặc Huyền Đao hét lên, một đao phủ đầy hỏa diễm chém xuống, khiến cho một buổi đêm khuya rực rỡ ánh hồng. Phiên Hồng cũng không chịu thua, dùng kiếm triển khai Thiểm Huyết Quang Ma Trảm, cả hai người hừng hực chiến đấu không phân thắng thua, kịch liệt vô cùng.

Một đêm ồn ào khiến vô số đệ tử không ngủ được, bọn họ tức điên lên, người cầm giày kẻ mang dép đến phi hai tên đầu sỏ, thế nhưng nhìn thấy giao chiến thì không khỏi há hốc mồm. Cả Mặc Huyền Đao và Phiên Hồng hừng hực chiến đấu, người thì phủ đầy hỏa diễm nóng rực, người thì phát sáng xanh lè, vết thương còn chưa chảy máu đã lành lại.

Keeng! Keeng! Keeng!

Hỏa hoa tóe lên không dứt, Mặc Huyền Đao liên tục trảm lên trảm xuống, một đao như vậy đều khiến mặt đất bốc cháy. Còn Phiên Hồng liên tục đâm kiếm, bóng kiếm như tàn ảnh, những đệ tử phía dưới nhìn thấy mà hoa mắt.

- Phá Toái Chỉ!

Phiên Hồng trong cơn say hét lên, vô vàn đạo chỉ quang bắn tới Mặc Huyền Đao, theo sự điều khiển tinh vi của hắn mà bắn tới chỗ hiểm, thế nhưng đều bị Mặc Huyền Đao huơ đao chém nát vụn.

Cả hai người lùi ra xa xa, ánh mắt nhìn nau tóe lửa chiến hừng hực. Mặc Huyền Đao cả người bao bọc bởi hỏa diễm tức thì biến mất hết, chỉ còn trường đao của hắn sáng loáng, nhiệt độ xung quanh đao bỗng chốc tăng lên vùn vụt, trong không khí nghe được tiếng xèo xèo.

Còn Phiên Hồng thì gân xanh trên trán nổi lên, cơ thể bình thường tuy không cường tráng lắm của hắn bỗng nổi lên bắp thịt cuồn cuộn, cả thân thể như cao thêm một thước, bao trùm bởi cơ bắp, một tấc da thịt tuy không quá cứng rắn nhưng lực lượng kinh người.

- Bộc Thổ Liên Hỏa Vũ!

- Thiểm Huyết Quang Ma Trảm!

Cả hai người đồng thời hét lên, cấp tốc lao vào giao chiến.

Ầm ầm ầm! Răng rắc răng rắc!

Từ dưới đất có vô số hư ảnh hỏa đao bắn lên đâm tới Phiên Hồng, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, nhiệt độ xung quanh đã nóng bây giờ còn khủng bố hơn, hầu hết nam đệ tử xung quanh xem chiến đã cởi hết áo ngoài.

Phiên Hồng dùng thân pháp mà né trong gang tấc, thế nhưng cũng bị dính vài đao, hỏa diễm bùng cháy trên da thịt. Nhưng động tĩnh hắn tạo ra không phải là nhỏ so với Mặc Huyền Đao. Chỉ thấy dưới ánh sáng, trường kiếm xẹt qua nơi nào, nơi đó đều có một vết cắt đen kịt, huyết vụ cũng theo đó mà tỏa ra, giằng co kịch liệt với hư ảnh hỏa đao.

Đoàng!

Âm thanh tiếng nổ khủng bố vang vọng, xung quanh thí luyện tràng trăm trượng rung động dữ dội, vết nứt từ trung tâm giao chiến lan ra xung quanh. Huyết vụ tanh tưởi cũng do áp lực mà tỏa ra một khu vực nhất định, ai ngửi thấy cũng đều nôn ọe.

Huyết vụ và ánh sáng chói mắt tiêu tán đi, để lộ hai người thanh niên nằm gục dưới đất mà ngáy khò khò, nhân vật chính của cuộc giao chiến vết thương chồng chất nhưng đều nở một nụ cười mãn nguyện.

- Huyền Đao!

- Phiên Hồng!

Từ bên dưới, hai thanh âm lo lắng cùng lúc kêu lên, vừa nghe đã biết là nữ nhân. Vụt một cái, trong ánh mắt sững sờ cửa mọi người, hai đại mỹ nhân nghiêng nước sập thành đi lên, mỗi người lo lắng tiến đến nam nhân của mình.

- Này, đó là Tiết sư tỷ? Bên kia là…

- Cái gì? Xích sư tỷ sao?

Ở bên dưới, tất cả mọi người câm lặng mà nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai mỹ nhân ấy lại là Xích Minh Tuyết và Tiết Thanh Loan, người là nữ nhi của giáo chủ, người đứng top 3 mỹ nhân bảng của giáo! Hơn nữa cả hai đều là thiên tư trác tuyệt, thực lực cao cường, đều là Tướng cấp!

Thế mà lại chăm sóc cho hai người mới chỉ là Ma Giả nhất trọng và nhị trọng! Thế giới quan của tất cả nam đệ tử sụp đổ ầm ầm, những đệ tử thầm mến hai vị sư tỷ này dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn hai thanh niên trên kia, nhưng không ai đố kị. Nhìn trận chiến lúc nãy mà xem, dù cho là Tướng cấp ngũ trọng bình thường cũng không đỡ được, người ta nắm đấm to hơn mình, còn muốn đố kị mà gây sự không phải là tìm chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.